Chương 398. Thiên hạ không có tiệc rượu nào không tàn!
Long Tử Dương thắng, nhưng thắng không sảng khoái.
Nguyên nhân là Long Tử Hiên thua vì cưỡng ép thi triển võ kỹ cao cấp, mà không phải tự tay mình đánh bại.
Thực ra đổi góc độ khác suy nghĩ, dựa vào Kết Ấn Tráo cứng rắn chống đỡ năm lần tấn công, vẫn có thể bình yên vô sự, đây cũng có thể tính là thắng lợi rồi.
Từ lúc Long Tử Hiên nói ra ba chữ “ngươi thắng rồi”, trận này chính thức tuyên bố kết thúc.
Dòng chính Long gia toàn bộ ngơ ngác đứng tại chỗ.
Người mạnh nhất gia tộc thi triển võ kỹ mạnh nhất Long gia, kết quả vẫn không thể đánh bại tên kia, chuyện này thực sự quá mức khó tin!
“Phịch”
Long Tử Dương đặt mông ngồi xuống đất, toét miệng cười nói:
“Đại đường huynh, Linh Huyễn Phách Long Chưởng này của ngươi quá mạnh đi, thiếu chút nữa ta đã không chống đỡ nổi.”
Long Tử Hiên: “...”
Đây tuyệt đối là đang diễn xuất, tuyệt đối là lưu cho đường huynh chút mặt mũi.
Đúng vậy.
Long Tử Dương ngồi liệt xuống đất, đơn giản chính là giữ lại mặt mũi cho đại đường huynh.
Dù nói gì cũng là đồng tộc với nhau, lại không có thâm thù đại hận.
Đến bọn người Long gia cùng nằm ngay ngắn trên đất trước đó, cũng chỉ là bị hắn bạo ngược một trận mà thôi, không đánh đến mức nội thương nặng nề.
Long Phá Thiên rơi hai hàng nước mắt, hai tay y đang run lẩy bẩy.
Nhi tử ta, chiến thắng rồi.
Thắng cường giả mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi của Long gia!
Khoảnh khắc này, thân là người làm cha cảm thấy vừa hãnh diện vừa tự hào.
Quân Thường Tiếu cũng nở nụ cười, nắm đấm đầy mồ hôi trong lòng bàn tay cũng thả lỏng ra.
Khi Long Tử Hiên thi triển võ kỹ Linh Huyễn Phách Long Chưởng, hắn nhìn như vô cùng bình tĩnh nhưng thực chất nội thâm vô cùng hoảng loạn, sợ rằng đệ tử không chống đỡ được.
Hệ thống nói:
“Đệ tử này của ngươi, so về thực lực có chênh lệch với Long Tử Hiên nhưng cường độ thân thể thì hơn xa, đồng thời còn thi triển ra Kết Ấn Tráo, cho nên muốn cứng rắn chống đỡ huyễn kỹ linh lực hóa hình cũng không có gì khó.”
“Vì cái gì ngươi không nói sớm?”
“Giúp chủ nhân tăng thêm chút hồi hộp, cảm giác cũng không tệ.”
“Cả nhà ngươi.”
Đại luận võ gia tộc Long gia đến đây là kết thúc, Long Tử Dương giành quán quân tổ mạnh nhất, lại còn đánh bại người mạnh nhất dòng chính Long gia, không còn nghi ngờ đã đủ chứng minh thực lực bản thân.
Đồng thời chứng minh cả võ học của Thiết Cốt phái.
Mặc dù bậc cấp không cao nhưng ít nhất, không kém gì so với phần lớn võ học của Long gia.
“Hầy..”
Trong đình viện Tây Uyển, Tô Tiểu Mạt xoa xoa tay nói:
“Ta cũng muốn đánh với Long Tử Hiên linh căn thánh phẩm đó một chút.”
Lý Thanh Dương lắc đầu nói:
“Tên dòng chính Long gia này thực lực quá mạnh, nếu như không dựa vào Lực Lượng Phù của chưởng môn, chúng ta rất khó giành chiến thắng.”
Đúng vậy.
Bọn họ khó có thể đánh lại Long Tử Hiên.
Bất quá không hẳn không thể chiến thắng, ít nhất cường độ thân thể mạnh hơn đối phương.
Phòng ngự cao, đôi khi cũng được xem là một loại công kích.
Ví dụ như Long Tử Dương dựa vào Kết Ấn Tráo, khiến Long Tử Hiên tiêu hao linh lực đến sức cùng lực kiệt.
“Hừ.”
Dạ Tinh Thần ngồi là phía xa hừ lạnh một tiếng.
Các ngươi đương nhiên đánh không lại hắn, nhưng bổn đế giao đấu nhất định có thể bạo ngược hắn, thậm chí đến mức không phân biệt được nam bắc.
Vì sao Dạ Đế lại tự tin như vậy?
Bởi vì trong khoảng thời gian này, hắn không chỉ lĩnh ngộ võ học môn phái, mà còn tu luyện võ học kiếp trước.
Đương nhiên.
Võ kỹ cấp bậc cao nếu không đủ tu vi thì rất khó thi triển ra, nhưng thi triển võ kỹ cấp bậc cực phẩm, vẫn là không có vấn đề gì.
Võ kỹ Long gia nhiều thì sao?
Có thể nhiều hơn của Dạ Đá đại nhân của chúng ta không?
Nếu như trước đó Dạ Tinh Thần giao đấu với Long Tử Hiên, thi triển ra các loại võ kỹ, có thể khiến người kia hoa mắt chóng mặt.
Đáng tiếc đây là Long gia, là sân nhà của Long Tử Dương, Dạ Đế muốn ra oai cũng khó.
“Nhi tử.”
Trong thư phòng, Long Phá Thiên chắp tay sau lưng nói:
“Đừng quay về Thiết Cốt Phái nữa, thời gian sau ở lại gia tộc tu luyện đi.”
“Hả?”
Long Tử Dương ngơ ngác.
Long Phá Thiên nói:
“Cha và các trưởng lão đã sức già tuổi cao, cũng đến lúc đám tiểu bối các ngươi gánh vác trách nhiệm.”
“Phụ thân, hài nhi...”
“Dựa vào biểu hiện hôm qua của ngươi, muốn thừa kế vị trí gia chủ chắc chắn sẽ không có người phản đối.”
Long Tử Dương lại ngơ ngác lần nữa.
Gia chủ một gia tộc, trước đó hắn nằm mơ cũng chưa nghĩ đến.
Dù sao hắn và đại đường huynh có sự chênh lệch quá lớn, không nghĩ đến hôm nay phụ thân coi trọng bản thân như vậy.
“Nhi tử muốn ở lại, phụ thân sẽ đi giải thích với Quân chưởng môn.”
Long Phá Thiên nói.
“Phụ thân...”
Long Tử Dương nói:
“Hài nhi một ngày là đệ tử Thiết Cốt phái, cả đời là đệ tử Thiết Cốt Phái, vẫn xin người để cho hài nhi đi theo chưởng môn trở về môn phái tu luyện.”
Không sai.
Vị trí gia chủ một gia tộc này, thực sự rất có sức mê hoặc.
Nhưng mà Long Tử Dương trước nay không có nghĩ đến thừa kế, hiện tại hắn chỉ muốn toàn tâm toàn ý đi theo chưởng môn, theo các sư huynh sư đệ, sinh hoạt và tu luyện ở môn phái.
“Quân chưởng môn tất nhiên có thể dạy bảo con thành tài, bất quá Long gia ta cũng cần người thừa kế.”
Long Phá Thiên trầm giọng nói.
“Phịch!”
Long Tử Dương quỳ xuống nói:
“Phụ thân, hài nhi chỉ muốn đi theo Quân chưởng môn, bọn người đại đường huynh cũng có tư cách làm người thừa kế.”
“Ngu xuẩn!”
Long Phá Thiên chửi mắng.
Thân là người làm cha, y đương nhiên có chút tư lợi muốn truyền vị trí gia chủ này cho nhi tử, mà không phải là truyền cho cháu trai.
Trước đây, biểu hiện của Long Tử Dương khiến y rất thất vọng, cho nên chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Hiện nay thực lực nhi tử tăng cao, lại còn đánh bại Long Tử Hiên, đương nhiên y có dự định lập thành thiếu gia chủ.
Về phía đám trưởng lão đó, nhất định không có lời gì để nói.
Chỉ đáng tiếc, Long Tử Dương không hề muốn tiếp nhận một gia tộc sánh với tông môn tứ ngũ lưu này.
Hắn càng mong muốn ở Thiết Cốt Phái, mặc dù tu luyện rất gian khổ, mặc dù thỉnh thoảng bị sút bóng vào mặt, nhưng nơi ấy có ấm áp, có tình thương, chính là ngôi nhà thứ hai của bản thân.
“Phụ thân...”
“Đừng nói nữa!”
Long Phá Thiên nói:
“Ta đã nói chuyện với Quân chưởng môn, hiện tại hắn đã dẫn đệ tử rời đi rồi, từ này trở đi ngươi ngoan ngoãn theo phụ thân học cách đạo kinh doanh của Long gia.”
“Chưởng… chưởng môn đi rồi?”
Long Tử Dương khẽ run thân thể, sau đó đứng dậy lao thẳng ra ngoài.
Một mạch chạy đến đình viện Tây Uyển, hắn không nhìn thấy chưởng môn, cũng không nhìn thấy đồng môn, chỉ nhìn thấy một mảnh giấy đặt trên bàn.”
“Tử Dương, ngoan ngoãn ở Long gia hoàn thành bổn phận của ngươi, chờ đến ngày sau tiếp quản gia chủ một gia tộc, bổn tọa cũng có cái khoe khoang với người ngoài, Long gia chủ đương nhiệm chính là do bổn tọa bồi dưỡng.”
“Hãy nhớ rõ.”
“Một ngày là đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, cả đời là đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái.”
“Không cần đuổi theo nữa, đây là mệnh lệnh của chưởng môn.”
Người viết, Quân Thường Tiếu.
“Chưởng môn!”
Long Tử Dương vò nát bức thư trong lòng bàn tay, nước mắt lập tức nhịn không được tuôn rơi.
“Vù vù!!”
Mây đen dày đặc, mưa lớn trút xuống.
Từ bên ngoài nhìn về thành Long Dương, mưa mù trắng xóa, giống như khoác lên một lớp áo mỏng.
Trên đường lớn.
Quân Thường Tiến dẫn các đệ tử đi dưới trong mưa.
Bởi vì bản thân có linh lực hộ thể, giọt mưa tiếp xúc với y phục nhanh chóng bị trượt đi.
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương nói:
“Long sư đệ không về cùng chúng ta sao?”
“Hắn dù gì cũng là con cháu đại gia tộc, hà tất phải vĩnh viễn rơi xuống cái hố Thiết Cốt Phái này.”
Quân Thường Tiếu đáp.
“Hầy..”
Tô Tiểu Mạt hơi có chút mất mát, nói:
“Không ngờ được lần này theo sư đệ đến Long gia, kết quả lại trở thành một hồi từ biệt.”
Liễu Uyển Thi khóc thút thít, nói:
“Chưởng môn, ta không hy vọng Long sư huynh rời đi, ta hy vọng mọi người vĩnh viễn vui vẻ bên nhau.”
Quân Thường Tiếu ngưỡng đầu nhìn bầu trời u ám, cảm xúc phức tạp nói:
“Thiên hạ a... có bữa tiệc rượu nào mà không tàn!”
Mọi người lần lượt trầm mặc.
Thời gian một năm không tính là dài, nhưng đám đệ tử bọn họ, ngày ngày buông lời cười nói, ngày ngày khắc khổ tu luyện, sớm đã tạo thành tình đồng môn sâu đậm.
Hôm nay phải từ biệt Long Tử Dương, cảm xúc có trăm mối nghẹn ngào.
“Hửm?”
Đúng lúc này, Tô Tiểu Mạt ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, kinh ngạc nói:
“Chưởng môn, mau nhìn kìa.”
Quân Thường Tiếu và đám người Lý Thanh Đương vội vàng nhìn sang, ngay lập tức phát hiện trên đường lớn, một nam nhân ướt sũng như chuột lột đứng đấy.
Tóc hắn ướt sũng, lông mi trĩu xuống vì nước mưa, nhưng ánh mắt lại hiện rõ sự kiên định.
Đây là ai?
Chính là Long Tử Dương.
“Chưởng môn.”
Hắn siết chặt nắm đấm, quỳ “phịch” xuống đất nhấc lên một trận nước bắn tung tóe, gầm lớn nói:
“Trừ phi người đuổi đệ tử ra khỏi sư môn, nếu không Long Tử Dương ta mãi mãi đi theo người, vĩnh viễn là một đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái.”
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cười tươi như hoa.
Liễu Uyển Thi cũng vội lau hai hàng nước mắt rồi nở nụ cười.
Quân Thường Tiếu lắc đầu bước đến, sau đó lấy ra “thẻ tre sử ký” (sách sử viết lên quẻ tre) gõ một cái lên đầu đối phương, nói:
“Dưới đầu gối nam nhân Thiết Cốt Phái là châu báu, mau đứng dậy cho bổn tọa.”
“Soạt!”
Long Tử Dương liền đứng thẳng sống lưng.
Quân Thường Tiếu xoay người, hét về phía thành Long Dương:
“Long gia chủ, đây là lựa chọn của con trai ngươi, Quân Thường Tiếu ta hôm nay dẫn hắn đi.”
“Hầy..”
Trên lan can thành trì, Long Phá Thiên phát ra tiếng thờ dài.
Nhi tử...
Phụ thân tôn trọng quyết định của ngươi.