Chương 399. Quân chưởng môn sắp thành hôn?
Đêm hôm qua, Long Phá Thiên mời Quân Thường Tiếu đến để cảm tạ một phen thật tốt, sau lại nói đến tương lai của Tử Dương..
Dù gì vẫn là người thuộc dòng chính, y thân là người làm cha đương nhiên hy vọng nhi tử mình, trong tương lai có thể thừa kế vị trí gia chủ.
Về chuyện này.
Quân Thường Tiếu có thể hiểu.
Có ai không mong nhi tử nhà mình có địa vị quyền cao chức trọng, chứ không phải là một đệ tử trong môn phái nho nhỏ.
"Long gia chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi ta đều không thể quyết định số mệnh của Tử Dương, đường là do hắn đi, vì thế chuyện này cũng là nên do hắn chọn."
Sau đó hai người quyết định cá cược một phen.
Đánh cược liệu Long Tử Dương sẽ ở lại Long gia, hay là theo Quân Thường Tiếu trở về Thiết Cốt Phái.
Kết quả, Long Phá Thiên đã thua cược.
Nhi tử từ bỏ tư cách trở thành gia chủ, quyết tâm đi theo Quân Thường Tiếu.
Đây là hắn tự đưa ra lựa chọn, Long gia chủ cũng không muốn ngăn cản.
"Nhi tử."
Trên lan can thành trì, Long Phá Thiên nhìn đoàn người dần dần biến mất dưới màn mưa, thầm nói:
"Phụ thân hy vọng ngươi có thể trở nên cường đại!"
Long Tử Dương đi trên đường, dường như nghe được tiếng lòng của phụ thân, thầm nói:
"Phụ thân, nhi tử lựa chọn con đường này, chính là muốn bản thân không ngừng đột phá, không ngừng lớn mạnh hơn!"
Ngày hôm nay.
Nhi tử của Long gia chủ, chính thức đi theo chưởng môn Thiết Cốt Phái.
Hắn không còn là một tên đến bái sư học nghệ để trở về ra oai, sau này chính là một tên đệ tử Thiết Cốt Phái chân chính.
"Các đệ tử nghe lệnh!"
Quân Thường Tiếu đi trên con đường mưa, quát to:
"Đi theo bổn tọa đánh hết thiên hạ, đánh toàn bộ Tinh Vẫn đại lục, đánh tới cả hành tinh Namek (Hành tinh trong Dragon Ball)!"
Các đệ tử bỗng giật mình.
Hành tinh Namek là nơi quỷ quái nào vậy?
Thiết Cốt Phái.
Quân Thường Tiếu và các đệ tử cưỡi Cụ Phong Lang trở về.
Tính toàn bộ thời gian đi tới Long gia rồi trở về đã trôi qua bảy ngày.
Trong khoảng thời gian này, các đệ tử khác vẫn như thường lệ làm nhiệm vụ từ Nhiệm Vụ Các, tất cả đều vận hành bình thường.
Ngay lúc Quân Thường Tiếu vừa đặt mông ngồi bên trong đại điện, Lê Lạc Thu liền đưa tới một bức thư, nói:
"Chưởng môn, người vừa rời đi hai ngày thì có người đưa thư tới."
"Chiến thư sao?"
Quân Thường Tiếu mở ra xem nội dung, trên đó viết từng dòng chữ nhỏ xinh đẹp, nội dung là —— mùng chín, chúng ta sẽ tới viếng thăm Quân chưởng môn, đồng thời viếng thăm Thiết Cốt Phái.
Người viết, Hề Tịnh Tuyền.
"Ba."
Quân Thường Tiếu vỗ trán một cái, nói:
"Thiếu chút nữa quên chuyện Hề cung chủ đến chơi rồi."
Không đúng.
Nữ nhân kia trời sinh mắt có tật, vì cái gì lại biết viết thư, lại còn viết chữ đẹp như vậy nữa, kém chút nữa là có thể sánh ngang với mình luôn.
"..."
Hệ thống im lặng.
Khen người ta viết chữ đẹp, đồng thời cũng không quên khen bản thân, thật đúng là vô liêm sỉ mà.
"Lê đường chủ."
Quân Thường Tiếu chống cằm, nói:
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?"
"Mùng tám."
Lê Lạc Thu nói.
Trời ạ!
Vậy có khác nào sáng mai tới rồi!
"Thanh Dương."
Quân Thường Tiếu nói:
"Ngươi kêu gọi các đệ tử đi quét dọn môn phái thật tốt, nhớ là phải sạch sẽ đấy."
"Vâng!"
Lý Thanh Dương nhận lệnh, sau đó lùi xuống.
Long Tử Dương vừa mới đưa ra lựa chọn quan trọng nhất cuộc đời, kết quả phải cầm chổi đi quét ngoại viện.
Phụ thân.
Ta sớm biết thế đã ở lại, làm một tên thiếu gia áo đến thì đưa tay, cơm đến thì há miệng rồi!
Tông môn tứ lưu đến chơi, đây chính là chuyện lớn.
Quân Thường Tiếu ra lệnh cho Liễu Uyển Thi chuẩn bị thêm nhiều chút nguyên liệu cao cấp, đến lúc đó làm vài món thức ăn mỹ vị chiêu đãi khách khứa.
"Chưởng môn."
Liễu Uyển Thi bĩu môi nói:
"Trước kia đệ tử làm cơm ăn không ngon sao?"
"Ách.."
Quân Thường Tiếu xoa nắn khuôn mặt nhỏ của nàng, cười nói:
"Ý của bổn tọa là làm vài món ăn càng ngon, để khách đến chơi ăn quên cả đường về!"
"Không thành vấn đề!"
Liễu Uyển Thi hơi giãn lông mày, cười rực rỡ nói:
"Tay ở trên người của đệ tử!"
(P/s: Ý nói đầu bếp làm việc dựa trên bàn tay điêu luyện, mà bàn tay này thì ở trên người nàng.)
Quân Thường Tiếu rời đi căn tin, bỗng chỉ sang Tô Tiểu Mạt nói:
"Tiểu tử thối, ngươi chỉnh từng cái lồng đỏ trên đại điện, ngay hàng thẳng lối cho bổn tọa!"
“Vâng ạ!"
Tô Tiểu Mạt lại bắt đầu bận rộn tay chân.
Có thể nói chuyện Diệu Hoa Cung đến viếng thăm, toàn bộ đệ tử Thiết Cốt Phái như sắp lâm trận đánh giặc.
Thời gian ngắn ngủi trôi qua, Thiết Cốt Phái đã được quét dọn sạch sẽ, màu sắc tươi xanh.
Rất trùng hợp.
Ngải gia chủ bỗng nhiên ghé chơi, nhìn bên trên bảng hiệu Thiết Cốt Phái có vải đỏ quấn quanh, tinh thần y khẽ giật mình.
Bước vào bên trong phát hiện đại điện được treo đèn lồng đỏ, cùng với đó là ruy băng đỏ tươi, trong lòng đang thầm suy đoán.
"Quân chưởng môn."
Ngải Thượng Nghễ ngồi trong đại điện, mở miệng câu đầu tiên là:
"Người chuẩn bị thành hôn sao?"
"Phụt!"
Quân Thường Tiếu vừa uống một ngụm trà, trực tiếp phun hết ra ngoài.
Hắn vội lau đi vệt nước đọng trên miệng, suy sụp nói:
"Bổn tọa còn chưa có vị hôn thê, lấy đâu ra người để thành hôn đây?"
"Chẳng lẽ người có đệ tử sắp thành hôn sao?"
"Không thể nào, bổn tọa vẫn còn là một tên chưởng môn độc thân cẩu, há có thể cho phép người khác xung máu chó thành hôn trước ta."
Nếu như các đệ tử nghe được lời này, khẳng định sẽ vịn tường gào khóc thảm thiết.
Thôi xong, chưởng môn chúng ta một ngày vẫn còn là độc thân cẩu, những tên đệ tử như chúng ta, hẳn là phải bồi tiếp cả một đời làm lưu manh theo người đó.
Độc thân cẩu, máu chó?
Ngải gia chủ nghe xong cũng ngơ ngẩn cả người.
Quân Thường Tiếu chuyển chủ đề nói:
"Cũng không có gì phải giấu, sáng mai cung chủ Diệu Hoa Cung sẽ dẫn theo đệ tử đến viếng thăm giao hảo với bản phái."
"Hóa ra là thế!"
Ngải gia chủ hiểu rõ sự tình, thay đổi bộ mặt cười nói:
"Hề cung chủ có dung mạo bất phàm, rất xứng đôi với Quân chưởng môn, không bằng mời Thương Sơn Phái làm người mai mối tác hợp thấy được không?"
Quân Thường Tiếu lắc lắc đầu nói:
"Ngải gia chủ cho rằng chưởng môn một môn phái thất lưu như ta đây, xứng với tông chủ của một tông môn tứ lưu hay sao?"
Hệ thống nói:
"Thật hiếm thấy, chủ nhân có thể biết điều như vậy."
"Cút."
Ngải Thượng Nghễ nói:
"Trước đó chiến thắng Thánh Tuyền Tông, sau đó đẩy lùi Thí Thần Điện, Quân chưởng môn đã vang danh khắp Tây Nam Dương Châu, nếu như vậy vẫn không xứng với cung chủ Diệu Hoa Cung, vậy thật không có người trẻ tuổi nào xứng với nàng."
Con meo nó ta thế mà trâu bò, lại còn đẹp trai bức người, danh tiếng vang dội vậy sao?
Vậy mà ta chẳng hay biết gì cả!
Quân chưởng môn được Ngải gia chủ khen một phen như vậy, tâm lý nhất thời có chút bay bổng.
Bất quá, hắn thật sự không có ý nghĩ gì với cung chủ Diệu Hoa Cung.
Không phải hắn chê bai người ta mắt có tật, mà chính là bản thân còn bận rộn phát triển môn phái, tạm thời không có tính đến chuyện nữ nhi tình trường.
Ngươi nói ra lời này thật giống như một khi muốn yêu đương, ngay lập tức sẽ có cô gái chạy đến yêu chết đi sống lại lắm vậy.
Chẳng lẽ thật sự không biết, bản thân độc thân chính là bằng vào thực lực sao?
"Ngải gia chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Nói đến chính sự đi."
Ngải Thượng Nghễ nghe đến hai chữ “chính sự”, lập tức dâng lên không gian giới chỉ, trong đó không chỉ có ngân phiếu, mà còn chứa các loại hạt giống và dược liệu.
Mỗi tháng có Ngải gia chủ cung cấp tiền tài cố định.
Còn có cửa hàng thức ăn gia súc Thiết Cốt thu về lợi nhuận to lớn.
Quân chưởng môn ngày càng chồng chất tài phú.
Thời điểm nghèo khó, hắn thường xuyên phải đưa ra lựa chọn nên mua cái gì mới tốt?
Thời điểm giàu có, trong lòng bắt đầu sinh ra phiền muộn, tiền nhiều như vậy thì tiêu làm sao mới hết đây?
Không bằng đặt ngân phiếu ở nhà xí, thay cho giấy chùi đít đi.
Hệ thống nói:
"Quá thô thiển."
Trước lúc Diệu Hoa Cung đến viếng thăm, Quân Thường Tiếu cần phải hoàn tất một việc, đó chính là thu lại toàn bộ vật phẩm không nên thấy, tránh để lộ ra ngoài ánh sáng, từ đó dẫn tới những phiền phức không đáng có.
Hôm sau.
Sáng sớm.
Dưới chân núi Thiết Cốt Phái xuất hiện một đám nữ võ tu mặc áo trắng, thân thể phiêu bồng giống như tiên tử hạ phàm.
Người dẫn đầu chính là cung chủ Diệu Hoa Cung - Hề Tịnh Tuyền.
Mặc dù ánh mắt nàng vẫn là trống rỗng vô thần, nhưng lại không cách nào ảnh hưởng đến gương mặt quốc sắc thiên hương.
"Cung chủ."
Lệ Nhi đỡ lấy nàng, nói:
"Chúng ta đã đến chân núi Thiết Cốt Phái."
Hề Tịnh Tuyền vén lại tóc mai lưa thưa trước trán, biểu cảm có chút thẹn thùng, nói:
"Lệ Nhi, bổn cung đi một đường đến đây, bộ dáng có chỗ nào lộ ra bất nhã hay không?"
"Cung chủ vẫn rất kiều diễm tuyệt mỹ, tiện nghi cho chưởng môn và đệ tử Thiết Cốt Phái."
Lệ Nhi nói.
"Không được, không được."
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Ngươi giúp bổn cung chỉnh sửa lại trang phục, tránh bị cười chê bởi Quân chưởng môn."
"..."
Lệ Nhi im lặng.
Trước kia cung chủ không phải là chưa từng ra khỏi cửa, nhưng đây là lần đầu tiên chú trọng dáng vẻ bề ngoài, chẳng lẽ người có tình cảm với tên kia, cho nên mới đặc biệt thi triển tuyệt kỹ trang điểm?
Đáng ghét thật.
Tên kia không phải ngoại trừ lớn lên đẹp trai, rốt cuộc có cái gì sức hút, khiến cho cung chủ để ý như vậy.
Chuyện này...
Lớn lên đẹp trai, như vậy vẫn chưa đủ sao?