Chương 400. Diệu Hoa Cung tới chơi!
“Cung chủ.”
Lệ Nhi chỉ vào cái bàn trước mặt nói:
"Đây chính là Sinh Tử Đài rồi."
Sau sự kiện tà phái của quận Hoa Dương, Quân Thường Tiếu không bảo đệ tử dỡ bỏ Sinh Tử Đài, cứ để nguyên như thế làm kỷ niệm.
Kể từ lúc rất nhiều võ tu quận Thanh Dương biết được sự tích anh dũng của hắn, đều là ngưỡng mộ chạy đến đây, khi nhìn những con chữ rồng bay phượng múa trên tấm ván gỗ, ánh mắt từng người tràn đầy kính nể!
Không có máy chụp ảnh, cũng không có điện thoại di động.
Bằng không bọn hắn nhất định sẽ đứng trước Sinh Tử Đài, tạo dáng chụp vài tấm lưu niệm.
Thiết Cốt Phái có một Võ Hoàng tọa trấn khiến Võ Vương đỉnh phong sợ hãi bỏ chạy, Diệu Hoa Cung đã được nghe kể chuyện này trên đường đi, dĩ nhiên cũng biết đến Sinh Tử Đài.
"Lệ Nhi, nghe nói trên đài có một đôi câu đối, là do Quân chưởng môn đích thân viết, chữ viết thế nào?"
Hề Tịnh Tuyền tò mò hỏi.
Lệ Nhi nói:
"Cũng thường thôi."
Nói chuyện không có lương tâm!
Chữ viết trên ván gỗ của Quân chưởng môn, toát ra khí thế hào hùng, tuyệt đối có phong phạm của bậc đại sư văn đạo.
Lệ nhi nói thế chính là vì cung chủ ngày thường cũng thích luyện chữ, nếu như biết tên kia viết chữ đẹp, nhất định sẽ ngày càng để ý.
"Thật là đáng tiếc."
Hề Tịnh Tuyền buồn bã nói:
"Không thể trông thấy tướng mạo của Quân chưởng môn, cũng không thể thấy được chữ viết của hắn."
Lệ Nhi và chúng đệ tử nhất thời luống cuống tay chân.
"Cung chủ, người đừng nghĩ linh tinh!"
"Cung chủ, người mày chau mặt ủ như thế không đẹp đâu, đến Thiết Cốt Phái sẽ bị Quân chưởng môn cười nhạo đó."
Những lời này cực kỳ hữu hiệu, Hề Tịnh Tuyền mới đầu còn hết sức ủ dột, đột nhiên tươi tắn hẳn lên, hỏi:
"Bây giờ trông bổn cung có đã đẹp hay chưa?"
"..."
Lệ Nhi và chúng đệ tử nghẹn lời.
...
Hề Tịnh Tuyền được đệ tử dìu bước lên cầu thang đi lên núi, Quân Thường Tiếu hay tin liền mặc đồng phục sạch sẽ gọn gàng, dẫn đệ tử đứng ở cửa sơn môn nghênh đón.
Một đám mỹ nữ tới nhà chơi.
Thân là quân tử, nhất định phải ra cửa tiếp đón.
"Tới rồi, tới rồi."
"Ầy, tất cả đều là nữ đệ tử luôn!"
"Trông rất không tệ nha, so với sư muội trong môn phái chúng ta..."
Tô Tiểu Mạt còn chưa nói hết, ngay tức khắc ngậm miệng, bởi vì mấy nữ đệ tử như Lăng Uyên Tuyết phóng tới ánh mắt lạnh lùng.
"Cung chủ."
Lệ Nhi nói:
"Quân chưởng môn đang nghênh đón chúng ta."
Hề Tịnh Tuyền căng thẳng nói:
"Lệ Nhi, tim của bổn cung đột nhiên đập nhanh quá."
Lệ Nhi nhìn gương mặt đỏ ửng của cung chủ, phát điên thầm nghĩ:
"Xong rồi, xong rồi, cung chủ thật sự si mê tiểu tử kia rồi."
Rất nhanh.
Đoàn người bước tới nơi, đứng trước sơn môn.
Quân Thường Tiếu đang định đi lên trước, thân thiết bắt tay với cung chủ Diệu Hoa Cung tới thăm này, kết quả bị Lệ Nhi cản trước mặt, lạnh lùng nói:
"Quân chưởng môn, xin giữ khoảng cách,"
"Khoảng cách sinh vẻ đẹp, hiểu rồi, hiểu rồi."
Quân Thường Tiếu lùi lại hai bước, chắp tay nói:
"Hoan nghênh cung chủ Diệu Hoa Cung dẫn các đệ tử, không ngại vạn dặm đến viếng thăm giao hảo với bản phái."
"Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"
Đám người Tô Tiểu Mạt cùng hô to.
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Bổn cung dẫn các đệ tử đến đây, không có quấy rầy Quân chưởng môn và các đệ tử tu luyện hằng ngày chứ?"
"Không có, không có."
Quân Thường Tiếu nghiêng người, giơ tay nói:
"Hề cung chủ, mời vào."
"Bốp bốp bốp!"
Dưới tràng pháo tay nhiệt liệt của các đệ tử như Tô Tiểu Mạt, đoàn người Hề Tịnh Tuyền đi vào Thiết Cốt Phái.
...
Đỉnh núi Thiết Cốt Phái tọa lạc dù có linh khí nhàn nhạt vờn quanh, nhưng so với tổng thể thì không có gì đặc sắc, thậm chí có hơi tầm thông.
Nhưng khi các đệ tử Diệu Hoa Cung bước vào bên trong, chứng kiến sân luyện võ rộng lớn, thấy được những công trình kiến trúc nối nhau, cùng với đại điện nguy nga bất phàm, trong mắt các nàng dâng lên sự kinh ngạc.
Nếu là trước đây thì các nàng sẽ nghĩ, chỉ là một thế lực thất lưu thôi mà, có cần xây dựng môn phái đến độ hoành tráng như thế này không, không phải là quá mơ mộng hão huyền đó chứ?
Nhưng từ khi biết được khoảng thời gian trước, từng ở chân núi là hai mươi tà phái, cùng một Võ Vương đỉnh phong bị dọa chạy mất xác, ngay lập tức liền cảm thấy bọn họ có tư cách xây dựng môn phái thật xa hoa.
"Lệ Nhi."
Hề Tịnh Tuyền thấp giọng nói:
"Môn phái của Quân chưởng môn trông thế nào?"
"Cũng tạm được."
Lệ Nhi nói.
Nói chung, nàng vì không muốn cho cung chủ bị Quân chưởng môn mê hoặc thần trí, chắc chắn sẽ không nói bất kỳ lời tán dương nào hết.
Có như thế, Quân Thường Tiếu không chỉ độc thân nhờ thực lực, mà còn có sự trợ sức của vị đệ tử tên Lệ Nhi này, tiếp tục giúp hắn làm một cái độc thân cẩu.
"Bổn tọa đã an bài các món mỹ vị cao cấp, chuẩn bị cho Hề cung chủ và đệ tử quý phái đón gió tẩy trần (*)."
(* đồng nghĩa với bày tiệc mời khách)
Quân Thường Tiếu nói.
Người khác tới viếng thăm, đương nhiên phải nhiệt tình tiếp đãi, ấy mới là đạo đãi khách.
...
Nhà ăn cũng được bố trí rực rỡ.
Lệ Nhi và các đệ tử Diệu Hoa Cung có phần hoài nghi, Thiết Cốt Phái có phải vừa làm xong hỷ sự, nên chưa kịp hủy đi hết?
"Trời ạ!"
Một đệ tử ngồi cạnh nhai thức ăn, kéo kéo cổ áo sư tỷ, thấp giọng nói:
"Sư tỷ, tỷ mau nếm thử đi, món này ngon quá đi mất!"
"..."
Lệ Nhi nhíu mày liễu.
Có như thế nào thì cũng là đệ tử tông môn tứ lưu, tới Thiết Cốt Phái mà lại xử sự như chưa từng va chạm xã hội.
Lệ Nhi cầm đũa lên, gắp một đũa rồi hé miệng ăn hết.
Lúc này, ta tua thời gian chậm lại vài lần, mọi người có thể chứng kiến rõ ràng, lông mày, mũi, mắt, miệng và cả khuôn mặt của nàng, chuyển từ bình thản sang khiếp sợ như thế nào.
"..."
Nhai kỹ nuốt chậm ăn hết một đũa, trong nháy mắt Lệ Nhi phảng phất đặt mình ở bãi biển, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, một luồng gió biển phất qua, linh hồn sắp bay lên trời.
Ngon.
Quá ngon!
Thật là thơm! Thật là thơm! Thật là thơm!
Không chỉ Lệ Nhi, phàm là đệ tử Diệu Hoa Cung ăn bữa cơm này, trên mặt từng người hiện ra đủ loại biểu cảm khoa trương, giống như ăn không phải là thức ăn, mà là thiên tài địa bảo!
Thậm chí có người còn khóc luôn!
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu ngồi đối diện nói:
"Tại sao người không ăn?"
"Vì..."
Tay của Hề Tịnh Tuyền đặt dưới gầm bàn xoa xoa góc áo, nói: "Ta... Ta không đói bụng..."
Không phải là không đói, mà là sợ cách ăn không thục nữ, khiến cho Quân Thường Tiếu chê cười.
Quân chưởng môn dùng đũa dùng chung gắp cho nàng vài món đặc sắc, cười nói:
"Thiết Cốt Phái tuy nhỏ, nhưng vấn đề ăn uống tuyệt không thể cẩu thả cho qua, Hề cung chủ phải nể mặt thường thức mới được."
"A... Vậy được rồi."
Hề Tịnh Tuyền cầm đũa lên, dựa vào cảm giác thăm dò đĩa thức ăn trước mặt, rồi mới gắp một miếng.
Quân Thường Tiếu thấy thế, sinh lòng thương tiếc.
Nữ nhân này từ nhỏ chưa thấy ánh sáng, luôn làm bạn với bóng tối, quả thực có phần đáng thương.
Nếu trung phẩm Liệu Thương Đan có thể chữa bệnh về mắt, thì hắn sẵn lòng mạo hiểm nguy cơ bị độc giả chửi là dại gái, bất chấp tặng cho nàng một viên.
"Oa!"
Ngay lúc này, Hề Tịnh Tuyền kinh ngạc nói:
"Quân chưởng môn, thức ăn của Thiết Cốt Phái các ngươi thật là ngon quá!"
"Ngon thì ăn nhiều hơn một chút."
Quân Thường Tiếu cười nói.
"Ừm."
Hề Tịnh Tuyền cũng không quản có thục nữ hay không thục nữ nữa, cầm đũa ăn, dù vì bệnh ở mắt mà lúc ăn có phần chật vật hơn người thường, nhưng dần dần cũng quen.
"Đừng chỉ ăn không thôi, uống chút canh đi."
Quân Thường Tiếu định cầm muôi múc canh, lại bị Lệ Nhị đoạt trước, còn nói:
"Quân chưởng môn, cứ để cho ta làm."
"Được rồi."
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, cười nói:
"Hề cung chủ, Diệu Hoa Cung cách Thiết Cốt Phái của ta hẳn là xa lắm nhỉ."
"Sáu nghìn dặm đường."
"Xa vậy à, ta đi (đồng nghĩa với câu cảm thán)!"
Hề Tịnh Tuyền ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhìn Quân Thường Tiếu, nói:
"Quân chưởng môn muốn đến Diệu Hoa Cung chúng ta sao?"
Quân Thường Tiếu suýt nữa ngã từ trên ghế xuống.
Bà cô tôi ơi.
Chỉ là một câu nói miệng thôi mà!
"Ách..."
Hắn đau đầu nói:
"Nếu có thời gian, ta tất nhiên sẽ đến thăm Diệu Hoa Cung cũng như đáp lễ."
Hề Tịnh Tuyền mong đợi nói:
"Chừng nào Quân chưởng môn có thời gian?"
"Chuyện này..."
Nàng thật sự muốn ta thăm đáp lễ với Diệu Hoa Cung sao?
Quân Thường Tiếu thoáng suy xét, nói:
"Có thể là hai ba tháng, cũng có thể là hai ba năm."
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Vậy một lời đã định, đến lúc đó bổn cung nhất định sẽ mời đầu bếp tốt nhất, làm một bữa ăn để nhiệt tình chiêu đãi Quân chưởng môn."
Chứng kiến nụ cười tươi chói đã lâu không thấy như thế này của cung chủ, Lệ Nhi lặng lẽ nghĩ:
"Hết thuốc chữa, thật sự là hết thuốc chữa rồi..."