Chương 402. Ai mất mát? Ai thương tâm?
Hề Tinh Tuyền dẫn theo các đệ tử rời đi.
Suốt quãng đường trở về, trên mặt nàng đều lộ vẻ tươi cười, tựa như một đứa trẻ đang rất vui vẻ.
Ở Diệu Hoa Cung, Hề Tinh Tuyền rất ít khi có thời gian nhàn rỗi, cũng rất ít người sẽ nói chuyện phiếm với nàng, cả ngày chính là tu luyện cơ giới hóa kết hợp quản lý tông môn.
Đến Thiết Cốt Phái, cái gì cũng không phải nghĩ, cái gì cũng không cần đi làm, Quân chưởng môn còn có thể nói chuyện phiếm với mình, sự nhàn nhã và thoải mái khó được này, trước kia nàng chưa từng được trải nghiệm.
"Cung chủ rất vui nha."
Lệ Nhi thầm nghĩ.
Nàng có cùng độ tuổi với Hề Tinh Tuyền, đồng thời đã quen biết nhau từ nhỏ, thân thiết như chị em ruột.
Bởi vì có tật ở mắt và bị cha mẹ bỏ rơi, đã rất lâu Lệ Nhi không thấy cung chủ cười, cả ngày nàng đều lặng lẽ ít nói cười, tựa như cách biệt khỏi toàn bộ thế giới này.
Sau này, Hề Tinh Tuyền tiếp nhận vị trí cung chủ bắt đầu quản lý tông phái, mới dần dần thay đổi tính cách cô tịch của mình, cuối cùng cũng học được cách nở nụ cười.
Nhưng lại cười rất gượng gạo, mất tự nhiên, tựa như phải gặn mới ra nụ cười.
Mãi cho đến khi gặp được Quân Thường Tiếu tại Thánh Tuyền Tông, nụ cười của cung chủ mới từ cứng ngắc chuyển thành tự nhiên, mãi đến tận khi viếng thăm Thiết Cốt Phái, cung chủ mới có thể cất lên tiếng cười từ nội tâm.
Như vậy.
Quân chưởng môn đến cùng có ma lực gì đây?
Cũng không có gì, chính là ngày hôm qua ở trong rừng phong ở hậu sơn, thời điểm chỉ có hai người bọn họ, Hề Tinh Tuyền từng nói:
"Quân chưởng môn, quản lý một tông môn thật sự rất mệt mỏi."
Lời này nàng chưa từng nói với đệ tử, cũng chưa từng nói với trưởng lão.
Hôm nay nàng lại nói với Quân Thường Tiếu, là vì hai người tuổi tác tương đương nhau, cũng vì hai người cùng là người đứng đầu một phái.
"Đúng vậy."
Quân Thường Tiếu nói:
"Trách nhiệm lớn thì gánh nặng cũng lớn, làm người đứng đầu môn phái quả thực rất mệt."
Nếu như ban đầu không có khối gạch bom hẹn giờ kia, hắn rất có thể sẽ làm một tán tu tự do tự tại, vô ưu vô lự sống trên Tinh Vẫn đại lục.
Hệ thống chém hắn một đao, nói:
“Ừm, kẻ vô ưu vô lự tại Tinh Vẫn đại lục sẽ bị ngược thảm."
Lời này là sự thật.
Bởi vì có hệ thống Tối Cường Môn Phái, hắn mới có vốn liếng để trở nên mạnh hơn, mới có thể sở hữu những vật phẩm cường đại.
Nếu như làm một tên tán tu, tất cả đều phải dựa vào chính mình.
Hắn chính là con chim nhỏ trong dãy núi Vạn Thú, liều mạng vì cái ăn, lúc nào cũng có thể bị giết, bị ngược đãi.
Đương nhiên.
Đây chỉ mới là khởi đầu.
Vừa cố gắng làm quen với cương vị chưởng môn, lại thu thêm rất nhiều đệ tử tính cách khác biệt, cảm giác này khiến hắn thấy rất vui, rất thoải mái.
Quân Thường Tiếu cũng có lúc từng nghĩ ngợi giữa đêm khuya rằng, bản thân không phải là muốn sáng lập một tông môn mạnh nhất, mà là muốn xây dựng một gia đình êm ấm.
Trong nhà có rất nhiều trẻ con, bọn chúng tuy rằng tính cách khác lạ, tuy rằng mỗi người đều có hoàn cảnh khác nhau, nhưng đều chậm rãi trưởng thành dưới sự chăm sóc của mình.
Có lẽ sẽ gặp phải gian khổ và trở ngại, nhưng cũng có sự ấm áp lẫn niềm vui.
"Hề cung chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
“Làm người quan trọng nhất là phải vui vẻ, dù áp lực có lớn tới đâu, cũng thường nên nở nụ cười.”
"Vậy nên ngươi mới có tên là Quân Thường Tiếu sao?"
Hề Tinh Tuyền hỏi.
Quân Thường Tiếu đáp:
"Đúng vậy."
Hề Tinh Tuyền trầm mặc.
“Con gái hay cười, vận khí sẽ không tệ đâu.”
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Cho nên, Hề cung chủ đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, vui vẻ nhẹ nhõm mà đối mặt với mỗi ngày, đây mới là điều quan trọng nhất.”
Con gái hay cười, vận khí sẽ không tệ đâu…….
Hề Tinh Tuyền khắc ghi câu nói này trong lòng, trên đường trở về tông môn, mỗi lần nàng nhớ lại đều bất giác nở nụ cười.
… …
"Hầy.."
Quân Thường Tiếu ngồi trong đại điện rầu rĩ nói:
"Vẫn là không có đưa cho nàng trung phẩm Liệu Thương Đan."
Hệ thống nói:
"Liệu Thương Đan không thể trị bệnh, càng không thể trị tật ở mắt."
Quân Thường Tiếu tất nhiên biết điều này.
Đây cũng là nguyên nhân hắn không đưa cho Hề Tinh Tuyền.
“Người đã đi rồi.”
Lục Thiên Thiên không biết đã tựa cửa đứng từ lúc nào, khoanh tay nói:
“Chưởng môn hẳn là cảm thấy rất mất mát, rất thương tâm đúng không?”
“Chuyện này có gì mà mất mát với thương tâm đâu chứ.”
Quân Thường Tiếu nói.
Không đúng!
Mình dù có mất mát, có thương tâm đi nữa, vậy liên quan gì đến nàng?
Thân là chuyên gia “phương diện tình cảm”, Quân Thường Tiếu nhất thời bắt được cái gì đó.
Hắn nhìn Lục Thiên Thiên mặt mày lạnh như băng, nghi hoặc hỏi:
“Liệu có phải thấy bản tọa đi kề bên Hề cung chủ, cho nên ngươi liền cảm thấy mất mát, thương tâm đúng không?”
"Không có."
Lục Thiên Thiên đáp:
"Đệ tử chỉ là lo lắng, chưởng môn không nhịn được bị sắc đẹp dụ hoặc, phun ra mấy chuyện không nên nói của môn phái, toàn bộ dâng hết cho cung chủ Diệu Hoa Cung."
Quân Thường Tiếu cạn lời, đáp:
“Môn phái có mỹ nữ như ngươi và Lê đường chủ, bổn tọa vẫn có thể làm Liễu Hạ Huệ ôm mỹ nhân không loạn, cớ sao lại bị nữ nhân khác mê hoặc.”
(Điển tích ghi lại Liễu Hạ Huệ là người có khả năng chống lại cám dỗ về sắc dục)
"A."
Đúng ngay lúc này, Lê Lạc Thu tiến vào từ bên ngoài, cười nói:
“Không duyên không cớ, sao chưởng môn lại khen ta thế.”
Lục Thiên Thiên đứng dậy rời đi.
Quân Thường Tiếu hỏi:
"Lê đường chủ, có việc gì sao?"
Lê Lạc Thu chớp chớp mắt, cười nói:
“Có phải ta đã làm phiền hai người rồi không?”
Quân Thường Tiếu: "……"
Lê Lạc Thu cũng không đùa giỡn nữa, quay lại chính sự nói:
“Chưởng môn quyết định tháng sau phải đi tham gia Hoa Sơn luận đạo sao?”
“Ừm.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Nhiệm vụ phụ đã phát động, vì điểm cống hiến thì có nói cái gì cũng phải đi.
Lê Lạc Thu nói:
“Theo ta được biết, hoạt động lớn như này thấp nhất cũng phải là tông môn ngũ lưu mới được tham gia, chúng ta đi có chút không phù hợp với quy tắc.”
Hoa Sơn luận đạo, cũng chính là luận đạo giữa các tông môn.
Cái gọi là “tông môn”, trước giờ đều là đẳng cấp ngũ lưu trở lên.
Khoảng thời gian này, danh tiếng của Thiết Cốt Phái tuy nổi lên diều gặp gió, nhưng chung quy vẫn chỉ là môn phái thất lưu.
“Phải nâng đẳng cấp, ít nhất cũng phải là lục lưu.”
Quân Thường Tiếu cho gọi Lý Thanh Dương, hỏi thăm tình hình tu luyện gần đây của đệ tử, cuối cùng cho cái đáp án là bởi vì gần đây mới có thêm một nhóm đệ tử nhập môn, môn phái sớm đã đạt tiêu chuẩn tấn thăng môn phái lục lưu.
Vậy còn chờ gì nữa, mau đi chứng nhận thôi!
"Lê đường chủ."
Quân Thường Tiếu nói:
"Thông báo cho chưởng quỹ cửa hàng thức ăn gia súc ở thành Thanh Dương, bảo người kia đi liên hệ với Triệu chấp sự ở chứng nhận quán, mời đối phương đến Thiết Cốt Phái chứng nhận đẳng cấp."
"Đã rõ."
Lê Lạc Thu lui xuống.
… …
Thành Thanh Dương, chứng nhận quán.
Lúc này Triệu Hưng Minh đang đi đi lại lại liên tục không thôi.
Hắn đã nhận được tin Quân Thường Tiếu mời hắn đến Thiết Cốt Phái chứng nhận đẳng cấp, nhưng hiện tại điều khiến hắn bối rối là, hắn tự thân đi hay nên báo cáo tổng bộ, sau đó tự thân tổng bộ cho người đi đây?
“Tiềm lực có thể đạt đến tam giáp lận đấy, vẫn nên liên hệ người phía trên để bọn hắn đi chứng nhận, tránh cho xảy ra sơ suất.”
Triệu Hưng Minh vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất có thể, thông báo cho tổng bộ chứng nhận ở Tây Nam Dương Châu.
Ngày hôm sau.
Tổng bộ liền gửi thư đến, giao cho hắn toàn quyền phụ trách vấn đề liên quan đến chứng nhận đẳng cấp của Thiết Cốt Phái.
Triệu Hưng Minh lập tức vui sướng không thôi.
Môn phái có tiềm lực như vậy lại toàn quyền giao cho mình phụ trách chứng nhận, đây không phải nói tổng bộ vô cùng tin tưởng mình còn gì!
“Có hy vọng thăng chức, có hy vọng thăng chức rồi!”
Triệu Hưng Minh cầm thư trong tay mà nội tâm vô cùng kích động.
Đương nhiên hắn cũng biết rõ, bản thân có thể thăng chức tăng lương hay không, còn phải phụ thuộc vào Thiết Cốt Phái!
"Chấp sự."
Một tên nhân viên chứng nhận quán đi tới, nói:
"Người của Linh Xà Phái đến chứng nhận đẳng cấp, hiện đang chờ ở bên ngoài."
"Linh Xà Phái?"
Triệu Hưng Minh thầm nghĩ trong lòng:
"Đây không phải môn phái cửu lưu thuộc liên minh Bách Tông đó sao?"
Tên nhân viên lại nói:
"Tần minh chủ còn gửi tới một bức thư."
Triệu Hưng Minh nhận thư xong, mở ra nhìn bên trong viết —— Triệu chấp sự, chưởng môn Linh Xà Phái là họ hàng xa của Tần mỗ, xin người tạo điều kiện cho hắn, sau này Tần mỗ sẽ chuẩn bị hậu lễ đến thăm.
Nếu là trước đây, Triệu chấp sự nhìn thấy hai chữ “hậu lễ” này, khẳng định sẽ cười đến mặt mày tươi rói.
Nhưng hiện tại hắn tùy ý vò bức thư thành một cục ném đi, nói:
“Báo cho chưởng môn Linh Xà Phái cứ đợi ở thành Thanh Dương, bổn chấp sự có chuyện quan trọng cần xử lý.”
"Rõ."
Nhân viên lui ra.
Triệu Hưng Minh lạnh lùng nói:
"Tần Hạo Nhiên ơi là Tần Hạo Nhiên, hiệp nghị lão tử tự định với ngươi trước đây, giờ cũng đã đến lúc xé bỏ rồi, nếu như Thiết Cốt Phái không được nhận định là tam giáp, đầu lão tử liền cho đi nơi khác ở, con meo nó ngươi còn muốn đi cửa sau!"
Lúc trước Quân chưởng môn cũng chỉ điểm cho hắn.
Vậy nên thành viên chỉ cần liên minh Bách Tông đến nhận chứng, có thể dầm mưa liền dầm mưa, có thể dãi nắng liền dãi nắng.
Ngay buổi sáng trong ngày, Triệu Hưng Minh mang theo công cụ chứng nhận, dùng tốc độ nhanh nhất tiến đến Thiết Cốt Phái.