Chương 410. Sự cường hãn của linh thạch thiên nhiên!
Linh thạch thiên nhiên ẩn chứa linh khí rất dồi dào, đám người Quân Thường Tiếu tùy tiện hấp thu lấy hai phần, đã có cảm giác linh khí hấp thu được còn mạnh hơn ăn một viên tụ khí đan gấp n lần!
Đây chỉ mới là đang trong quá trình xói mòn đấy!
Nếu như hấp thu được linh khí từ một viên hoàn chỉnh thì chắc chắn còn tuyệt vời hơn nhiều!
"Đào! Đào! Đào!"
Quân Thường Tiếu sốt ruột thúc giục, hận không thể lấy hết được mạch khoáng linh thạch cất vào nhẫn không gian.
Đám người Lý Thanh Dương cẩn thận từng li từng chút đào lên.
Về phần Tô Tiểu Mạt vì bị ghi tội một lần nên bị phát hai ngày không được ăn cơm.
Thực ra đạt tới Võ Sư thì mấy ngày không ăn cũng không thành vấn đề, nhưng mà không được thưởng thức đồ ăn của Liễu Uyển Thi, thật sự là một loại giày vò to lớn!
Vì có chế độ trừng phạt này tồn tại, nên mọi người đặc biệt cẩn thận khi đào lên.
Mặt trời lặn phía tây.
Đám người Lý Thanh Dương người toàn bùn đất chui lên từ trong hố sâu.
Xem ra làm đệ tử ở Thiết Cốt Phái, không chỉ có tu luyện võ đạo mà còn phải kiêm thêm đủ loại nghề nghiệp, ví dụ như bây giờ là làm thợ mỏ.
Trên đồng cỏ bày ra một giỏ linh thạch thiên nhiên, ít nhất cũng phải tới 5000 viên.
Sau khi Quân Thường Tiếu kiểm kê xong, hắn phất tay thu toàn bộ vào trong nhẫn không gian.
Linh thạch lấy được, hắn chỉ cấp cho những đệ tử tham gia khai thác mỗi người một viên, còn lại gom góp tích lũy.
Loại tài nguyên võ đạo này ngưng tụ tự nhiên, dùng một viên là mất một viên, không thể đưa vào sản xuất như đan dược được, cho nên phải đặc biệt cân nhắc và quy hoạch.
.....
Màn đêm buông xuống.
Quân Thường Tiếu ngồi trong Tụ Linh Trận, hai tay nâng một viên linh thạch thiên nhiên vừa thu thập.
Vù Vù!
Linh khí dồi dào kéo theo ý niệm hóa thành từng luồng sáng tinh khiết, đi theo miệng mũi mà dung nhập vào cơ thể.
Linh thạch hình thành tự nhiên này, đừng nhìn quy cách không khác biệt gì lắm so với trên thị trường, nhưng linh khí ẩn chứa bên trong lại nhiều vô cùng.
Một đêm, Quân thường Tiếu hấp thu 10 viên.
"Hô!"
Hắn thở ra một hơi, thầm nói:
"Dựa theo loại trình độ này, ngày đêm không ngừng hấp thu cùng tu luyện, hai ba ngày là có thể từ ngũ phẩm lên lục phẩm!"
Lúc trước phải dùng một tháng, nay chỉ cần hai ba ngày.
Tốc độ nổi bật hơn rõ ràng.
Đương nhiên.
Theo tính toán nếu hấp thu một ngày khoảng 20 viên, vậy thì hai ba ngày cũng phải hao phí đến năm sáu mươi viên linh thạch.
Nếu thay bằng linh thạch tinh luyện nhân tạo, không biết có thể cấp tốc đột phá được không, nhưng chắc chắn cần tiêu tốn mấy trăm viên, người bình thường căn bản đốt không nổi!
Hệ thống nói:
"Không hổ là linh thạch thiên nhiên, hoàn toàn hơn xa linh thạch nhân tạo về mặt linh khí và độ tinh khiết."
"Còn có hơn mười ngày là Hoa Sơn luận đạo."
Quân Thường Tiếu nói:
"Hy vọng trong khoảng thời gian này, có thể từ ngũ phẩm lên thất phẩm."
Kế tiếp, hắn lệnh cho đệ tử tiếp tục khai thác linh thạch, còn mình đặt toàn bộ tinh lực vào tu luyện.
Tham gia Hoa Sơn luận đạo, nếu như bị tất cả đại tông môn xem thường thì chắc chắn sẽ có không ít phiền toài, thực lực tăng lên thì mới có đủ sức lực so với bọn họ!
....
Ba ngày sau.
Quân Thường Tiếu thuận lợi thăng lên Võ Tông lục phẩm.
Tốc độ này thật sự siêu nhanh!
Nếu đổi lại là Võ Tông khác, dù có là dùng linh thạch thiên nhiên liên tục không dứt, cũng tuyệt đối không thể chỉ có vài ngày đã đột phá.
Bởi vì không có nhiều Tụ Linh Trận, cũng không có nhiều Tụ Khí Đan.
Cho nên mới nói.
Quân Thường Tiếu có thể đột phá nhanh như vậy, nhờ vào linh thạch thiên nhiên chỉ là một phần, phải kết hợp cùng với trận pháp và tài nguyên hỗ trợ lẫn nhau mới là trọng điểm.
"Hô!"
Lại tu luyện trong chốc lát, hắn mở to hai mắt nói:
"Từ lục phẩm lên thất phẩm, ít nhất là cần đến 6 ngày."
Tăng lên gấp đôi.
Nhưng vẫn đúng lúc vừa kịp lên đường tham gia Hoa Sơn luận đạo.
"Tiếp tục, tiếp tục."
Quân Thường Tiếu lần nữa lấy ra linh thạch và Tụ Khí Đan cùng lúc tu luyện, trừ mỗi ngày ra ngoài ăn một bữa cơm, còn lại phần lớn thời gian đều ở Tụ Linh Trận.
Qua ba ngày, hơn 60 viên linh thạch thiên nhiên được hấp thu, linh khí đã không còn, bây giờ nó như viên đá vụn vãi ở xung quanh.
Đám người Lý Thanh Dương tiếp tục khai thác mạch khoáng tìm kiếm linh thạch thiên nhiên, mỗi ngày có thể đào ra khoảng 5000 viên, tuy rất muốn được cầm linh thạch để tu luyện nhưng vẫn là cố gắng làm hết phận sự để nộp lên trên, không hề có người vụng trộm.
Chưởng môn đối với mình tốt như vậy, có tài nguyên hay võ kỹ gì đều cho, nếu như chỉ vì tâm tư cá nhân mà động đến linh thạch, chuyện này chính là làm ô uế đệ tử Thiết Cốt phái rồi.
Không thể không nói.
Quân chưởng môn đã chăm chút quản lý môn phái này, cuộc sống nề nếp vô cùng tốt.
Nếu là môn phái khác, đối mặt với linh thạch trong nhiều ngày như vậy, rất ít có đệ tử có thể chống đỡ lại được sự hấp dẫn của linh thạch, kết quả lựa chọn trộm lấy mấy viên đút vào túi riêng của mình rồi.
....
Mạch khoáng lớn thế nào, còn có bao nhiêu linh thạch, đây là một ẩn số không người có thể giải đáp. Đệ tử Thiết Cốt phái vẫn nghe theo lệnh của chưởng môn, ngày nào cũng đều tích cực khai thác.
Sáu ngày sau.
Quân Thường Tiếu từ lục phẩm thăng lên Võ Tông thất phẩm.
Sau chín ngày, hắn tổng cộng đã hấp thu 180 viên linh thạch thiên nhiên.
Linh thạch nhân tạo trên thị trường là một vạn lượng đổi một viên.
Với linh thạch thiên nhiên thuần khiết này, bán thấp nhất cũng phải hai mươi ba mươi vạn lượng một viên.
"Cho dù dùng 1800 viên linh thạch nhân tạo cũng thể giúp ta lên được thất phẩm nhanh như vậy được."
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống nói:
"Cho nên sau khi hồi phục linh khí, đối với chủ nhân và môn phái thật sự là cơ duyên lớn."
Với số lượng lớn linh khí, số lượng lớn linh thạch.
Đối với một gã võ tu thì đây quả thực là phúc lợi vô cùng lớn.
Quân Thường Tiếu lại có Tụ Linh Trận, cùng với Tụ Khí Đan gấp n lần tổ hợp lại, muốn nhanh chóng đột phá cảnh giới cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Cơ hội.
Đây là cơ hội mạnh lên!
"Linh thạch thiên nhiên tuy mạnh, nhưng cũng sẽ có lúc mạch khoảng bị khai thác hết."
Quân Thường Tiếu nói:
"Cho nên, sử dụng hợp lý rất là quan trọng."
Nếu như linh thạch thiên nhiên có thể lấy vô hạn, hắn nhất định mỗi tháng sẽ cho đệ tự lấy cố định giống như là đan dược, nhưng hiện tại vẫn phải quy hoạch tốt đã.
Bước đầu nghĩ cách.
Đệ tử nội môn phái mỗi tháng cố định được nhận một số lượng nhất định, đệ tử ngoại môn cũng được nhận nhưng sẽ không được nhiều.
Qua một thời gian ngắn khảo thí, có thể thích ứng sẽ được thưởng thêm để cho bọn họ càng chuyên tâm tu luyện.
Còn có nhiệm vụ của môn phái.
Mỗi tháng đệ từ có thể hoàn thành bao nhiêu nhiệm vụ hoặc có thể đạt được bao nhiêu điểm cống hiến, sẽ được ban thưởng.
Nói tóm lại.
Loại linh thạch thiên nhiên này, các đệ tử đều có cơ hội đạt được.
Nhưng phải dựa vào cố gắng của bản thân, không phải nói cho là cho được.
Đương nhiên.
Linh thạch ở mạch khoáng vẫn còn không ít.
Quân chưởng môn lúc đầu đã phân từng nhóm đệ tử lần lượt tiến hành khai thác, chứ không phải chỉ để nguyên một nhóm người đi làm thợ mỏ.
Tuy là đệ tử sẽ không vì tham lam mà động tới khoáng thạch nhưng vẫn có quy định, bất luận người nào tự tiện lấy linh thạch, một khi bị phát hiện sẽ bị trục xuất khỏi sư môn.
Còn về việc trong quá trình khai thác mà phá hư linh thạch, kết cục vẫn phải nhịn đói hai ngày, ngồi nhìn mọi người ở nhà ăn ăn cơm do Liễu Uyển Thi nấu.
Sự trừng phạt này lại làm cho nội tâm các đệ tử không ngừng gào thét.
Có người thậm chỉ sẵn lòng bị hành hạ một trận, chứ cũng không muốn phải nhịn ăn một ngày cơm của Liễu Uyển Thi.
"Chưởng môn."
Trong đại điện, Giang Tà nghiêm trang nói:
"Ta là trưởng lão của Thiết Cốt Phái, mỗi tháng cũng nên được lấy cố định một số linh thạch chứ?"
"Đương nhiên."
"Có thể lĩnh bao nhiêu?"
"Năm viên."
Giang Tà lập tức khẽ giật mình, sau đó suy sụp nói:
"Đệ tử nội môn mỗi tháng đều có thể cố định nhận 20 viên, tại sao ta thân là trưởng lão mà chỉ có 5 viên."
Quân Thường Tiếu không nhanh không chậm nói:
"5 viên chỉ là lương tạm."
"Lương tạm?"
Giang Tà có chút ngơ ngác.
Quân chưởng môn nói:
"Ngoại môn có rất nhiều đệ tử cần có người dạy bảo, ngươi là trưởng lão cũng chỉ đừng cắm đầu tu luyện, lúc rảnh rỗi thì mở lớp chỉ dạy bọn họ võ học đi."
"...."
Khóe miệng Giang Tà co giật.
Quân Thường Tiếu lại nói:
"Ta đã lập một Võ Đường, ngươi cứ cách một khoảng thời gian thì đến đó dạy võ, cuối tháng thanh toán, căn cứ vào trình độ tiến bộ của đệ tử ngoại môn, sau đó sẽ quyết định số linh thạch ngươi được nhận."
Giang Tà vỗ ngực nói:
"Chỉ dạy một đám Khai Mạch với Võ Đồ, bổn trưởng lão vẫn có thể đảm nhiệm được!"
Lời này có hơi tự mãn rồi.
Có chi tiết không kể, đó là khi tên cường giả Võ Vương này đối mặt với sự trả hỏi kỹ lưỡng của Thượng Quan Hâm Dao, kết quả chỉ có thể là thất khiếu chảy máu lê lết ra giảng đường.
Thần thánh ơi, mau cứu ta với!