Chương 411. Quy tắc hành nghề!
Vào ngày thứ chín Quân Thường Tiếu toàn tâm toàn ý tu luyện, không ngừng giành được linh thạch thiên nhiên, mà còn giành được một mùa dược liệu mới.
Dưới sự truyền dẫn của linh khí 20 mươi lần, dược liệu mới ra lò, linh khí sung túc có phần đáng sợ.
Quân Thường Tiếu sau khi luyện chế toàn bộ thành Tụ Khí Đan, sử dụng thử một viên xong, phát hiện so với Tụ Khí Đan bình thường ít nhất phải cao hơn 20 lần.
Trước đây do hoàn cảnh sinh thái hạn chế, Ngụy Lão chỉ có thể chăm sóc dược liệu tăng lên 10 lần là cực hạn.
“Không tệ, không tệ.”
Chỉ cần giúp ích cho quá trình tu luyện càng nhanh, Quân Thường Tiếu khẳng định rất hài lòng.
“Chưởng môn.”
Ngụy Lão nói:
“Mùa dược liệu này là đang trong trưởng thành thì nhận lợi ích, vì thế linh khí vẫn chưa đạt đến sung mãn, dược liệu trồng tiếp theo chắc chắn cường độ sẽ càng cao hơn.”
Linh khí của dược liệu mới có thể cao như vậy, còn có một công thần đó chính là Trư Bội Kỳ.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày nó đều cần cù dùng thuộc tính thổ hệ để cải tạo thổ chất của dược viên, không chỉ làm đến bao phủ toàn diện, mà còn kéo dài ra bên ngoài.
Theo cảnh giới đệ tử càng ngày càng cao, vì thế nhu cầu tài nguyên võ đạo khẳng định sẽ phải càng nhiều, Ngụy lão đương nhiên phải mở rộng quy mô dược viên.
Bước đầu tính toán.
Đầu tiên từ 10 mẫu nâng lên trăm mẫu.
Đệ tử dược đường, ví dụ như đám người Tôn Bất Không cũng dưới sự chỉ dạy của Ngụy Lão, sớm đã trở thành Dược Liệu Sư.
Đây gọi là thầy giỏi dạy ra trò giỏi, bọn họ mặc dù không trải qua chứng nhận nhưng nói về năng lực trồng trọt dược liệu, cấp độ Dược Đồ tuyệt đối không so sánh được.
Quân Thường Tiếu nói:
“Phiền Ngụy Lão trồng trọt nhiều thêm, từ đó cung cấp tài nguyên võ đạo nhiều hơn cho Thiết Cốt Phái.”
Nói xong, hắn rút ra 50 viên linh thạch thiên nhiên nói:
“Đây là bổng lộc tháng này của Nguỵ Lão.”
Đệ tử nội môn nhiều nhất là 20 viên, hắn trực tiếp đích thân đưa cho 50 viên, có thể thấy vô cùng tôn kính và xem trọng.
Khoảng thời gian này, đệ tử tiêu hao tài nguyên võ đạo đều là luyện chế từ dược liệu của Ngụy Lão trồng trọt, Quân Thường Tiếu có thể đối xử tệ bạc với bất kỳ ai, nhưng người đó tuyệt đối không phải là lão nhân gia.
Có thể nói.
Môn phái có thể trở nên mạnh hay không, vị cao thủ ẩn thế này rất quan trọng!
Ngụy lão lắc đầu nói:
“Lão phu cho dù hấp thụ linh thạch cũng sẽ theo thời gian mà tan biến, chưởng môn vẫn là giữ lại cho đám trẻ con ôm khát vọng trong tim kia đi.”
Ba từ “đám trẻ con” này, nói ra sự tang thương của một lão giả, cũng nói ra vài phần bất lực.
Ai cũng có thời tuổi trẻ, Ngụy Lão không phải là ngoại lệ, chỉ là trải qua những sóng gió, người cũng dần dần già đi, ước mơ từng kiên trì, chỉ có thể dùng làm hồi ức.
“Ngụy Lão.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta sẽ nghĩ cách trị khỏi bệnh của người, khôi phục phong độ của Võ Hoàng, sau đó đi theo đám người trẻ chúng ta, thực hiện ước mơ đã từng dang dở.”
“Hi vọng có một ngày như vậy.”
Ngụy Lão nói.
Bệnh của bản thân thuộc về loại bệnh nan giải, xác suất chữa bệnh gần như bằng 0.
Chỉ là, thân là một thành viên Thiết Cốt Phái, đương nhiên sẽ liều cái tấm thân già này, hỗ trợ bọn nhỏ càng đi xa hơn, càng bay cao hơn.
Linh thạch tiếp tục khai thác, đệ tử vẫn nỗ lực tu luyện, Thiết Cốt Phái vận động như bình thường.
Quân Thường Tiếu tạm thời ngừng tu luyện, bắt đầu suy nghĩ về Hoa Sơn luận võ sắp tới.
Một người đi hay là một nhóm người đi đây?
“Chuyện lớn như vậy, đương nhiên là một nhóm người đi rồi.”
Lê Lạc Thu nói.
“Cũng phải.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đi thông báo với Giang trưởng lão, bảo hắn chuẩn bị theo bổn tọa đến Hoa Sơn.”
Lê Lạc Thu không cần thông báo, Giang Tà đã cả mặt suy sụp bước vào đại điện.
Vừa ngồi xuống, y liền ôm đầu phát điên nói:
“Chưởng môn, đệ tử tên là Thượng Quân Hâm Đao đó quả thật quá đáng sợ!”
Hôm nay hắn lần đầu tiên lấy thân phận trưởng lão đến võ đường, mở sách giảng bài.”
Lúc bắt đầu cũng rất yên bình, có đệ tử rất nồng nhiệt nghe, thậm chí có người thể hiện sự thông suốt.
Nhưng khi sắp kết thúc, Thượng Quân Hâm Dao đứng dậy truy hỏi tri thức về phương diện võ đạo.
Hắc.
Rất có tâm nha.
Giang trưởng lão rất tán thường nữ đệ tử này, liền tỉ mỉ giải đáp cho nàng ta.
Kết quả, một màn bi kịch!
Vấn đề của Thượng Quan Hâm Dao hết câu này đến câu khác, Giang trưởng lão bị hỏi đến đầu óc quay cuồng.
Đợi hắn kiên nhẫn giải đáp vấn đề, đứng dậy rời khỏi võ đường, lập tức dâng lớn một cảm giác “Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì?”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu thể hiện sự đồng tình, hắn cũng bị Thương Quan Hâm Dao hỏi đến quay cuồng.
Chỉ là, rất nhanh quay về chính sự nói:
“Ngày mai ngươi theo bổn tọa đến Hoa Sơn, tham gia tông môn luận đạo.”
“Được.”
Giang Tà đáp.
Hắn tu luyện ở môn phái cũng đã lâu rồi, ngoại trừ bộc lộ ánh sáng ở trên Sinh Tử Đài thì rất ít khi lộ mặt.
Con meo nó ta dù gì trước mắt cũng là trưởng lão duy nhất của Thiết Cốt Phái, thế nên cũng phải cho chút góc nhìn đi chứ, không thể để bọn đệ tử cướp hết.
Quân Thường Tiếu lại suy nghĩ một hồi, quyết định dẫn theo năm người Lục Thiên Thiên, Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ, Dạ Tinh Thần và Chu Hồng đi cùng.
Những đệ tử còn lại tiếp tục ở lại môn phái tu luyện.
Trưởng lão, đệ tử nòng cốt.
Lần này đến Hoa Sơn tham gia tông môn luận võ, Thiết Cốt Phái cũng coi như xuất ra đội quân tinh nhuệ.
Ngày thứ hai.
Liễu Uyển Thi chuẩn bị đồ ăn lên đường phong phú cho chưởng môn và những người khác, sau khi ăn xong thì dưới sự nhiệt tình đưa tiễn của các đệ tử, đoàn người đi về hướng nam.
Khoảng cách giữa núi Hoa Sơn và Thiết Cốt phái xa hơn so với thành Thanh Dương, bất quá có hung thú phong hệ, tốc độ đi đường không thành vấn đề.
“Chưởng môn.”
Trên đường, Lý Thanh Dương nói:
“Đám Cụ Phong Lang này, giống như mạnh hơn so với thời gian trước.”
“Hung thú dựa vào hấp thụ thuộc tính thiên địa mà nâng cao tu vi, trong núi có linh khí gấp 20 lần, đương nhiên chúng nó sẽ trở nên mạnh hơn rồi.”
Giang Tà cố gắng tranh thủ đất diễn cho mình.
Câu này như đưa gợi ý cho Quân Thương Tiếu, thầm nói:
“Có lúc, có thể nắm bắt hung thú nhiều hơn chút, nuôi dưỡng ở trong sơn lâm, một khi có thể định kỳ thu hoạch thịt thú, cũng có thể lấy tinh hạch.”
Người khác chăn nuôi động vật ví dụ như bò, dê, gà, vịt, kết quả con hàng này định nuôi hung thú trong sơn lâm, cách nghĩ quả thật có chút đáng sợ!
Vừa vượt qua vài ngọn núi, lại đi qua mấy con sông, gập ghềnh nhấp nhô sao nó lại nhiều như vậy.
Đi càng ngọn núi càng nguy hiểm, đến con sông càng sâu, khó khăn cũng đã gặp, khổ sở cũng trải qua, đi ra con đường vừa rộng lớn vừa mênh mông.
Đây là bài hát mở đầu trong Tây Du Ký, hiện tại hoàn toàn có thể lấy để hình dung khó khăn Quân chưởng môn dẫn dắt đệ tử vượt núi gập ghềnh.
Đương nhiên.
Trên đường không gặp phải yêu quái, ngược lại gặp phải sơn tặc.
“Chư vị.”
Quân Thường Tiếu Ngồi trên tảng đá to, đang ăn thịt xiên, hơi cạn lời nói:
“Lời thoại cũng không nói liền ra đây cướp, đây không phù hợp với quy tắc hành nghề.”
Xung quanh, bảy tám mươi tên sơn tặc hung thần ác ma, trong tay cầm đao kiếm, từng đoàn vây hắn và đám đệ tử lại.
“Quy tắc hành nghề?”
Sơn tặc ánh mắt ngẩn ra, nói:
“Lẽ nào là đồng đạo cùng ngành?”
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu vứt que xiên đi, hai tay chắp sau lưng, cao giọng nói:
“Địa chấn cao cương, nhất phái khê sơn thiên cổ tú.”
(Đất rung núi lớn, một phái vang danh ngàn đời hưởng)
Thủ lĩnh sơn tặc:???
Thành viên sơn tặc:???
“Soạt!”
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ đứng dậy, hét nói: “Môn triều đại hải, tam hợp hà thủy vạn niên lưu.”
(Cửa hướng biển rộng, ba sống hợp nước vạn năm nhớ)
Thủ lĩnh sơn tặc lập tức hiểu ra, đây chắc hẳn là ám hiệu giao tiếp trong nghề.
Nhưng lão tử lăn lộn trong nghề lâu như vậy, chỉ nghe qua ám hiệu thiên vương cổ địa hổ, bảo tháp trấn hà yêu, chưa từng nghe qua nhất phái tây khê sơn thiên cổ tú?
Vụt!
Đúng lúc này, một tia hàn khí quét qua mắt.
Dạ Tinh Thần tay trái cầm kiếm, tay phải cầm thịt xiên, ánh mắt lạnh lùng nghiêm túc nói:
“Cặn bã, nên chết trở về thành đống cặn bã.”
“Phịch.”
Thủ lĩnh sơn tặc hai chân mềm ra, lập tức quỳ xuống, trên cổ xuất hiện một vết kiếm.
“Lão đại.”
Đám sơn tặc đồng loạt kinh sợ hét.
“Soạt! Soạt!”
Bọn chúng phẫn nộ vung đao kiếm, sau đó… không có sau đó nữa, liền nhìn thấy kiếm ảnh bạo phát bắn ra dày đặc.
“Soạt!”
“Soạt!”
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ rào rào thu kiếm lại vào bao, đợi kiếm khí tan biến, bảy tám mươi tên sơn tặc vây xung quanh toàn bộ ngã xuống đất ngừng thở.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, nhìn về phía ngọn núi ở phái xa, thầm thì nói:
“Có thể đến hang ổ của sơn tặc cướp một chuyến.”