Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 412 - Chương 412. Series Nhiệm Vụ!

Chương 412. Series nhiệm vụ!
Khu vực Quân Thường Tiếu đang đứng có một ngọn núi tên Lĩnh Sơn.

Trên núi có Lĩnh Sơn trại, tụ tập khoảng ba năm trăm tên sơn tặc, thường đi giết người cướp của.

Không biết đã bao nhiêu người không may mắn mất mạng dưới lưỡi đao của chúng.

Trời tác nghiệt còn có thể tha, tự tạo nghiệt không thể sống.

Lời này một chữ cũng không sai.

Bởi vậy, giờ này phút này trong trại, từng tên sơn tặc từng tay nhiễm máu tươi, toàn bộ nằm la liệt, máu tươi chảy đầy đất phát ra mùi tanh lợm họng.

“Thịch!”

Trại chủ Lĩnh Sơn trại hai chân mềm nhũn khuỵu xuống, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng và tuyệt vọng.

Nhiều thuộc hạ đến vậy đã bị giết sạch trong nháy mắt, cái ngày chó này, cái tên Nhị đương gia chó này lúc xuống núi ăn cướp, đến cùng đã chọc tới đại nhân vật nào rồi!

Cũng chẳng phải chọc phải đại nhân vật nào, chính là không may chọc phải Thiết Cốt Phái, chọc trúng Quân Thường Tiếu.

“Bằng… Bằng hữu…”

Trại chủ Lĩnh Sơn trại giọng run rẩy cầu xin tha thứ:

"Xin. . . Xin tha cho cái mạng chó này!"

Hắn không muốn chết, hắn muốn sống!

"Tha mạng?"

Quân Thường Tiếu đứng trước mặt hắn, chỉ sang bên phải nói:

"Hỏi xem bọn họ đồng ý không?"

Bên đó chồng chất rất nhiều thi thể mới chết không lâu.

Nhìn trang phục có thể thấy có bình dân bách tính, có thương nhân, du khách, còn có rất nhiều trẻ nhỏ.

Trên người bọn họ chằng chịt những vết thương, rõ ràng trước khi chết đã bị hành hạ.

Vài thi thể nữ giới có chút nhan sắc đều quần áo không đủ che thân, khi còn sống khẳng định đã bị lăng nhục.

"Bằng… Bằng hữu… Họ… Bọn họ đều đã chết cả, ta… Ta hỏi thế nào được…"

Trại chủ Lĩnh Sơn trại nói.

"Vậy xuống âm tào địa phủ mà hỏi."

Xoẹt ————————————

Vừa dứt lời, Lục Thiên Thiên liền chém tới một kiếm, thẳng thừng chặt lìa đầu trại chủ Lĩnh Sơn trại.

Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:

"Đối với cái thứ súc sinh cũng không bằng này, cho hắn một kiếm chết thực sự là quá dễ dàng rồi."

Trịnh trọng thanh minh lần nữa.

Quân chưởng môn của chúng ta không phải người tốt lành gì, nhưng cũng không phải người xấu.

Gặp phải cái tổ chức sơn tặc táng tận lương tâm này, nên diệt sạch liền không chừa một mống, tuyệt đối sẽ không mềm lòng nương tay.

Ngươi có thể nói hắn là vì dân trừ hại.

Nhưng thực tế thì…

Lý Thanh Dương đến thông báo:

"Chưởng môn, đã tìm được bảo khố."

Quân Thường Tiếu hỏi:

"Có bao nhiêu?"

Đúng vậy.

Diệt đám sơn tặc này một phần là vì thấy khó chịu với hành vi vô nhân tính của bọn chúng, còn mục đích thực sự thì là đến cướp sạch một phen.

Lý Thanh Dương đáp:

"Năm vạn lượng hoàng kim, ba trăm vạn lượng ngân phiếu, và một số tài sản khác.”

Quân Thường Tiếu hất cằm, nói:

"Các nẻo đường đến Hoa Sơn còn có sơn tặc không? Nếu như có, chúng ta cứ chọn đường đấy mà đi.”

Đây là đi cướp, cướp đến nghiện rồi.

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương đưa sang một cuộn giấy da dê, nói:

“Trong bảo khố phát hiện một tấm bản đồ kho báu.”

“Bản đồ kho báu?”

Quân Thường Tiếu nhận lấy, mở ra xem, thấy trên giấy vẽ những địa đồ phức tạp.

Cái này rành rành là một tấm bản đồ, ở khu vực giữa bản đồ có đánh dấu một dấu X đỏ hút mắt.

Góc dưới bên phải có một hàng chữ nhỏ viết —— Kho báu của ta, ngươi muốn sở hữu? Muốn thì đến chỗ này tìm đi.

Thiệt con meo nó thẳng thắn!

Quân Thường Tiếu tiện tay vứt vào trong không gian giới chỉ, hắng giọng nói:

“Ngươi cho ta là vua hải tặc à? Một câu liền khiến ta ngớ nga ngớ ngẩn đâm đầu đi tìm?”

Hắn hoàn toàn không để tâm đến cái loại bản đồ đầy vẻ cổ xưa này.

“Phừng phực!”

Trại đã bị ngọn lửa hừng hừng nuốt trọn, Quân Thường Tiếu mang theo đệ tử tiêu sái rời đi.

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Vì Dân Trừ Hại 2], được thưởng 500 điểm cống hiến.”

“Đinh! Điểm cống hiến 1950/5000.”’

Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:

“Cái nhiệm vụ “Vì dân trừ hại” này hoá ra còn có cái thứ hai!”

Lúc diệt Hắc Phong trại, hắn đã hoàn thành một lần [Vì Dân Trừ Hại], bây giờ lại diệt Lĩnh Sơn trại, cũng là [Vì Dân Trừ Hại], thực sự là không ngờ tới!

Hệ thống nói:

“Nhiệm vụ sử thi đều có hai cái, nhiệm vụ ẩn đương nhiên cũng có.”

“Có thể có ba bốn năm không?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

Hệ thống đáp:

“Chủ nhân phải tự mình tìm ra, ta có biết cũng sẽ không nói.”

“Em gái ngươi...”

… …

Nếu như con đường này có sơn tặc, vậy cứ đi đường đó.

Câu này vốn là Quân Thường Tiếu tuỳ tiện nói ra, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ Vì Dân Trừ Hại lần hai, nên nó liền trở thành người thật việc thật.

“Phừng phực!”

Đi được vài trăm dặm, một cái trại thổ phỉ trên một ngọn núi vô danh lại bị ngọn lửa phừng phừng thiêu thành tro, những tên thổ phỉ tác oai tác quái cũng toàn bộ táng mệnh dưới hoàng tuyền.

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Vì Dân Trừ Hại 3], được thưởng 500 điểm cống hiến.”

“Đinh! Điểm cống hiến 2450/5000.”

Quả nhiên!

Quân Thường Tiếu vui mừng nói:

”Chỉ cần diệt những tên sơn tặc, thổ phỉ không việc ác nào không dám làm này, là có thể hoàn thành nhiệm vụ Vì Dân Trừ Hại, lại đánh số một hai ba, càng giống một series nhiệm vụ!”

Tìm!

Tìm tiếp đê!

Vốn là vội đi tham gia Hoa Sơn luận võ.

Nhưng vì Quân Thường Tiếu phát hiện ra đặc điểm của nhiệm vụ ẩn Vì Dân Trừ Hại, hắn lại chuyển toàn bộ tâm tư sang việc tìm sơn tặc thổ phỉ.

Chỉ tiếc là, cưỡi Cụ Phong Lang Vương tìm khắp mấy trăm dặm, lật mấy quả núi lên tìm cũng chỉ tìm được một nhóm sơn tặc.

“Đinh! Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Vì Dân Trừ Hại 4], được thưởng 500 điểm cống hiến.”

“Đinh! Điểm cống hiến 2950/5000.”

Diệt xong thế lực ác thứ ba, Quân Thường Tiếu lại được thưởng điểm, khiến hắn trong lòng sướng lâng lâng, nói:

“Điểm cống hiến kiếm được nhẹ nhàng, dễ dàng quá.”

“Nếu như có Vì Dân Trừ Hại 999, sau này cái gì cũng không làm, đi khắp thế giới tìm giết sơn tặc cũng được đó.”

… …

Ngày thứ hai.

Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử cưỡi Cụ Phong Lang, tiếp tục lùng sục khắp các núi tìm sơn tặc thổ phỉ, hận không thể bảo bọn chúng mau tới cướp mình.

Người khác đều là tận lực trốn tránh, thậm chí khi đi trên đường còn lạy giời khấn phật mình không bị phát hiện.

Còn cái loại chủ động đi tìm cướp này thì thật đủ bá đạo.

Công sức bỏ ra không phụ lòng người.

Quân Thường Tiếu lại tìm được một nhóm sơn tặc trên một ngọn núi khác, quy mô còn khá lớn, cỡ hơn năm trăm người.

Thủ lĩnh sơn tặc tu vi không tệ, thế mà đạt đến Võ Tông nhất phẩm.

Tại đại sảnh trong trại, Quân Thường Tiếu ngồi trên ngai phủ da hổ, vắt chéo chân nói:

“Có tu vi như này lại không làm việc đàng hoàng, lưu lạc đến mức đi làm sơn tặc, không phải quá uỷ khuất chính mình sao?

Thủ lĩnh sơn tặc là một người trung niên, dù có bị Lý Thanh Dương đặt Hàn Phong Kiếm lên cổ, gã vẫn ngẩng đầu thẳng lưng đáp:

“Muốn giết hay muốn lóc thịt, tùy ý muốn làm gì thì làm.”

“Ồ?”

Quân Thường Tiếu khá ngạc nhiên.

Người này tuy là sơn tặc, nhưng lại không hung tợn ngang ngược, ngược lại còn khiến hắn có cảm giác như người này từng tòng quân.

Quân Thường Tiếu xoa xoa mũi, hỏi:

“Ngươi là quân nhân?”

Trong mắt thủ lĩnh sơn tặc thoáng qua nét thổng khổ, nhưng rất nhanh liền giấu đi, nói:

“Ta nếu như là quân nhân, còn có thể ở đây làm sơn tặc sao?”

“Chưởng môn.”

Giang Tà nói:

“Những sơn tặc này tuy thực lực có hơi thấp, nhưng rất có kỷ luật, rõ ràng đã từng trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc.”

Quân Thường Tiếu nhìn thủ lĩnh sơn tặc, chống cằm nói:

“Vậy nên, tên này không những là quân nhân, mà còn có khả năng là một tướng quân nhỉ?”

Giang Tà đáp:

“Tướng quân sa sút thành sơn tặc, người này có thể có quá khứ không đơn giản.”

Quân Thường Tiếu đứng dậy đi đến trước mặt thủ lĩnh sơn tặc, nói:

“Lúc tiến vào, bổn tọa cũng không thấy núi thây, cũng không thấy biển máu, ngươi hẳn là không như lũ sơn tặc táng tận lương tâm kia nhỉ?”

“Tiết mỗ chưa từng giết người vô tội, chỉ giết những kẻ có tiền có quyền làm hại bách tính.”

Thủ lĩnh sơn tặc ngạo nghễ nói.

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

“Hoá ra là người nghĩa hiệp cướp kẻ giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo, thất kính, thất kính.”

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương dùng Truyền m thuật truyền âm tới, nói:

“Người này có lẽ không phải hạng người thập ác bất xá, không bằng thả ra đi.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Môn phái vẫn còn thiếu hơn hai ngàn đệ tử, không thể thả đi được, thế nào cũng phải thu về dưới trướng sai sử.”

“Như vậy cũng không tệ.”

Lý Thanh Dương tán đồng nói.

Quân Thường Tiếu quay sang nhìn thủ lĩnh sơn tặc kia, nói:

“Ở trên núi làm sơn tặc thực sự có chút uỷ khuất, không bằng gia nhập Thiết Cốt Phái, đi theo bổn tọa làm đại nghiệp.”

“Thiết Cốt Phái?”

thủ lĩnh sơn tặc kinh ngạc nói:

“Ngươi nói là Thiết Cốt Tranh Tranh Phái?”


Bình Luận (0)
Comment