Chương 413. Lính đào ngũ, Tiết Nhân Quý!
Danh tiếng của Thiết Cốt Phái hiện tại cao như vậy, sơn tặc ở xa ngàn dặm cũng nghe đến?
Quân Thường Tiếu nói:
“Không sai.”
“Các hạ tự xưng là bổn tọa, lẽ não là chưởng môn đời thứ hai của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, Quân Thường Tiếu?”
Thủ lĩnh sơn tặc nói.
“Ha ha.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đến bổn tọa là chưởng môn đời thứ hai cũng biết, xem ra tin tức cũng không tồi nha.”
Thủ lĩnh sơn tặc nói:
“Dẫn một đám đệ tử đến quận Hoa Dương liên tiếp tiêu diệt bốn tà phái, đây chính là người trượng nghĩa vì dân trừ hại, Tiết mỗ vô cùng kính phục, đương nhiên sẽ nghe ngóng nhiều nơi.”
Người trượng nghĩa?
Quân Thường Tiếu ngại ngùng không dám nhận.
Bất luận là tiêu diệt tà phái hay là diệt trừ sơn tặc, nguyên nhân thật sự đều không phải là thật sự vì dân trừ hại.
“Đã kính phục bổn tọa như vậy, cớ sao không gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh Phái?”
Quân Thường Tiếu nói.
Thủ lĩnh sơn tặc nói:
“Các hạ làm thế nào chứng minh bản thân là chưởng môn Thiết Cốt Phái?”
“...”
Quân Thường Tiếu lập tức suy sụp.
Người nhà Long gia không tin, sơn tặc cũng không tin.
Chức chưởng môn này ta làm quá vất vả rồi.
“Bạch!”
Đại ấn chưởng môn ấn xuống bàn.
Quân Thường Tiếu cầm giấy lên chỉ lên ấn ký bên trên, nói:
“Hiện tại tin chưa?”
Thủ lĩnh sơn tặc nói:
“Loại đại ấn chưởng môn này, trên trấn một lượng bạc có thể đúc bốn năm cái, ngọc tỷ đều có thể bắt chước.”
(ngọc tỷ: ngọc ấn của hoàng đế)
“...”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật giật.
Nhưng mà, nghĩ đến Tôn Bất Không tiểu tử kia lấy ra đủ loại lệnh bài truyền nhân đại đế, cũng cảm thấy ở thế giới khác làm giả một đại ấn chưởng môn, cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
“Làm sao mới tin bổn tọa là chưởng môn Thiết Cốt Phái?”
Quân Thường Tiếu nói.
Thủ lĩnh sơn tặc nói:
“Nghe nói Thiết Cốt Phái có một loại võ học linh lực hóa hình, có thể không ngừng thi triển....”
Vụt vụt vụt!!!
Từng luồng sáng hình trăng khuyết, xé rách không gian, trong chớp mắt bay ra phòng khách lớn, đập lên vách núi!
Quân Thường Tiếu thu tay lại nói:
“Ý của ngươi nói là chiêu này?”
Thủ lĩnh sơn tặc trợn to hai mắt.
Hắn đương nhiên có thể nhìn ra, thứ đối phương thi triển là võ học linh lực hóa hình.
Một hơi thở chém ra nhiều như vậy, uy lực lại mạnh như thế, hoàn toàn giống như lời đồn!
“Nghe nói Thiết Cốt Phái có một đệ tử, sức mạnh thân thể rất trâu, còn giành được quán quân đại luận võ quận Thanh Dương.”
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Quân Thường Tiếu vung mạnh nắm đấm, tung ra vài quyền vào ngực Tiêu Tội Kỷ, nói:
“Ý của ngươi là hắn sao?”
Thủ lĩnh sơn tặc hơi ngẩn người.
Một quyền của người này, sức mạnh ít nhất phái mười vạn cân.
Võ tu kia không chỉ cứng rắn chống đỡ, thậm chí một bước cũng không lùi về phía sau, thân thể phải mạnh mẽ đến trình độ nào?
“Soạt.”
Thủ lĩnh sơn tặc nói:
“Nếu như Quân chưởng môn không chê, Tiểu mỗ nguyện ý đi theo người!”
Thực ra khi Quân Thường Tiếu nói ra là Thiết Cốt Phái, hắn đã có chút tin tưởng, dù sao những võ tu này rất trẻ tuổi, tu vi rất mạnh, phù hợp với tin tức bản thân nghe ngóng.
Khoảng thời gian này, thủ lĩnh sơn tặc luôn nghe ngóng về chuyện của Thiết Cốt Phái, biết được đủ các loại sự tích, đặc biệt về chuyện tiêu diệt tà phái thì càng vô cùng kính phục.
Đã chiêu mộ bản thân, khẳng định nguyện ý gia nhập!
Quân Thường Tiếu liếc mắt đưa ý cho Lý Thanh Dương thu kiếm, rút danh sách nhập môn nói:
“Họ tên.”
“Tiết Nhân Quý.”
“... Tiết Nhân Quý.”
Danh tướng cổ đại của Hoa Hạ ta a!
Chỉ cần là cái tên này, bổn tọa muốn nhận vào môn phái!
“Bịch!”
Quân Thường Tiếu trực tiếp đóng đại ấn, bên tai truyền đến âm thanh thông báo đệ tử gia tăng và điểm cống hiến, nói:
“Từ nay trở đi, ngươi đã là đệ tử Thiết Cốt Phái ta.”
Thu nhận một Võ Tông, hoàn hảo.
Hơn nữa, từ hơi thở kiêu ngạo toát ra, tuyệt đối là một quân nhân chinh chiến sa trường.
Lang Thú Đường vừa hay thiếu một chức đường chủ, nếu như có đầy đủ năng lực thì để hắn làm đường chủ cũng không tồi.
“Soạt!”
Tiết Nhân Quý chắp tay nói:
“Tham kiến chưởng môn.”
Chạy vào núi làm cướp, vốn là chuyện bất đắc dĩ.
Hiện giờ gia nhập Thiết Cốt Phái danh tiếng đang thịnh, cũng có thể coi là một sự lựa chọn thông minh.
Hơn năm trăm sơn tặc võ tu không ra sao, tay cầm trường thương bao vay ba tầng trong ngoài ở đại sảnh.
Dưới tình huống bình thường, vũ khí của sơn tặc đều là Đại Hoàn Đao (đao có vòng lớn), nhưng bọn người này lại sử dụng trường thương hoặc trường mâu, rõ ràng càng giống binh sĩ được huấn luyện chuyên nghiệp.
“Một đám cặn bã.”
Dạ Tinh Thần ôm kiếm đứng trước cửa, trong ánh mắt lạnh lùng biểu lộ sự khinh bỉ.
Chỉ cần chưởng môn lệnh một tiếng, hắn đảm bảo dùng tốc độ nhanh nhất để đám cặn bã này, bỏ mạng trở về đống cặn bã.
Dạ Đế, chính là cường thế!
Chỉ đáng tiếc, đợi rất lâu vẫn không nhận được mệnh lệnh.
Dạ Tinh Thần không thể không thầm nói trong lòng:
“Đây không giống phong cách của chưởng môn trước đây.”
Phong cách thế nào?
Đi vào địa bàn của thế lực xấu xa, chỉ cần nhìn thấy có người vô tội chết thảm liền quả quyết nói:
“Giết hết, một tên cũng không chừa.”
“Bỏ vũ khí xuống.”
Tiết Nhân Quý từ phòng khách lớn bước ra, trầm giọng hét.
Thuộc hạ nghe lệnh, vứt vũ khí xuống đất
Loại tuyệt đối phục tùng lại cực kỳ kỷ luật thế này, nói bọn hắn là sơn tặc đố ai tin.
“Các huynh đệ.”
Tiết Nhân Quý nói:
“Ta đã gia nhập Thiết Cốt Phái, các ngươi ai bằng lòng đi theo thì ở lại đây, người nào muốn tìm một công việc tốt nhất, hiện tại có thể rời đi.”
Đã gia nhập Thiết Cốt Phái?
Tình huống gì đây?
Mọi người mặc dù cả mặt ngạc nhiên, lại cũng lớn giọng hét:
“Lão đại đi đâu thì bọn đệ theo đó, lão đại gia nhập Thiết Cốt Phái, bọn đệ cũng bằng lòng gia nhập.”
“Bịch!”
Lý Thanh Dương đặt bàn ở bên ngoài, Tiêu Tội Kỷ đặt ghế ổn thỏa.
Quân Thường Tiếu tiêu sái ngồi xuống, nói:
“Vậy nhanh chóng đến đây báo danh.”
“Đinh! Thành viên môn phái: 2015/5000.”
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 2952/5000.”
“...”
“....”
Thu nhận hơn năm trăm sơn tặc được huấn luyện tốt, thành viên ban đầu là 2014 tăng lên đến 2525.
Điểm cống hiến cũng tăng lên 511 điểm, từ ban đầu 2950 tăng lên 3461.
Quân Thường Tiếu thầm nói:
“Lần này đi Hoa Sơn luận đạo, thu hoạch rất khá nha.”
“Phù phù!”
Sơn trại bị thiêu hủy dưới ngọn lửa lớn.
Người phóng lửa là Tiết Nhân Quý, bởi vì hắn đã gia nhập Thiết Cốt Phái, chính là đại biểu tất cả làm lại từ đầu, sơn tặc thân phận này đã trôi vào dĩ vãng.
“Nói một chút chuyện của bản thân đi?”
Trên đường xuống núi, Quân Thường Tiếu nói.
Tiết Nhân Quyết hơi lưỡng lự, thở dài nói:
“Chưởng môn đoán không sai, ta không chỉ là một quân nhân, còn là một tướng quân.”
“Vì cái gì rảnh rỗi chạy vào núi làm cướp?”
“Bời vì...”
Tiết Nhân Quyết hơi ngừng lại, hai tay nắm chặt, lấy đủ dũng khí nói:
“Ta là lính đào ngũ.”
Đám người Lý Thanh Dương biểu lộ sự ngạc nhiên đầy mặt.
Người vừa rồi bị kiếm kề trên cổ, bất cứ lúc nào cũng sẽ chết, lại có thể thể biểu cảm kiên định mạnh mẽ, vậy mà lại là một lính đào ngũ, chuyện này thực sự có chút không ngờ.
“Vì cái gì biến thành lính đào ngũ?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Tiết Nhân Quý nói:
“Bởi vì ta nhận được một mệnh lệnh, đi tàn sát bách tính bình thường trong thị trấn.”
“Ngươi cảm thấy quá tàn nhẫn cho nên mới đào ngũ?”
“Đúng vậy.”
“Tính trời sinh của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi thân là tướng của một quân đội, một là không chấp hành mệnh lệnh, hai là lâm trận chạy trốn, thực sự đúng là không nên.”
“Vì thế, thời khắc ta cởi áo giáp, chính là vĩnh viễn không xứng với hai chữ ‘quân nhân’.”
Ánh mắt Tiết Nhân Quý chứa tâm tình phức tạp, bất quá không có sự hối hận.
Nếu như thời gian quay ngược trở lại, cho hắn lựa chọn một lần nữa, kết quả vẫn là không sát hại bách tính vô tội, hơn nữa... những bách tính đó còn là người dân nước mình.
Chức trách của quân nhân là hộ gia vệ quốc.
Dùng vũ khí giết người bản thân nên bảo vệ, chuyện này hắn tuyệt đối làm không được.
Quân mệnh tựa như núi, nếu như không thể làm theo thì tất nhiên sẽ nhận hình phạt cắt chức, vì thế hắn chỉ có thể dẫn một đám người thân tín làm lính đào ngũ, sau đó chiếm giữ đỉnh núi trở thành sơn tặc cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Đây là câu chuyện của Tiết Nhân Quý.
Thà làm trái lại thiên tính của một quân nhân, thà chạy vào núi làm cướp, cũng không nguyện ý làm một quân nhân rút vũ khí tàn sát bách tính vô tội.
“Bổn tọa hy vọng ngươi có thể phục tùng mệnh lệnh, không phải là một lính đào ngũ.”
Quân Thường Tiếu nói.
Tiết Nhân Quý nghiêm túc đáp:
“Chỉ cần chưởng môn lạm sát người vô tội, mặc tướng nguyện ý nhảy vào nước sôi lửa bỏng vì Thiết Cốt Phái, chết không hối hận.”