Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 414 - Chương 414. Đến Lúc Ra Oai!

Chương 414. Đến lúc ra oai!
Đến tham dự tông môn luận võ, chắc chắn không thể dẫn quá nhiều người.

Quân Thường Tiếu ném một tấm Thiết Cốt Lệnh cho Tiết Nhân Quý, bảo hắn dẫn các thủ hạ trước một bước trở về Thiết Cốt Phái.

Thiết Cốt Lệnh là lúc trước hắn tìm một thợ rèn ở thành Thanh Dương làm ra, trên tấm lệnh bài có khắc bốn chữ “xương cốt cứng rắn”, thứ này chính là vật chứng đại biểu môn phái.

"Chưởng môn."

Giang Tà nói:

"Tiết Nhân Quý là một nhà cầm quân đại tài, có thể giao chức vụ đường chủ Lang Kỵ Đường cho hắn."

"Bổn tọa cũng có dự định này."

Quân Thường Tiếu hơi im lặng, rồi nói:

"Bất quá, phải xem biểu hiện của hắn thế nào nữa."

Mới chiêu mộ vào môn phái cần phải thời gian quan sát thêm, nếu như thỏa yêu cầu thì chức vụ đường chủ chính là của hắn.

Mọi người tiếp tục khởi hành đi đến Hoa Sơn.

Trên đường, tất nhiên không quên tìm kiếm hang ổ sơn tặc.

"Phừng phực!"

Ngọn lửa lớn cháy dữ dội, điều này chứng minh lại có thêm một ổ sơn tặc, bị Quân Thường Tiếu và các đệ tử tiêu diệt.

Thời điểm hắn đi xuống núi, âm thanh thông báo vang lên.

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [vì dân trừ hại 5], nhận được 500 điểm cống hiến."

"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 3961/5000."

"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành series nhiệm vụ [vì dân trừ hại], nhận được 1000 điểm cống hiến, đồng thời nhận được danh hiệu [hiệp sĩ công lý]."

"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 4961/5000."

"Ối vãi!"

Quân Thường Tiếu nhất thời trợn to mắt.

Đúng như hắn đã suy đoán, vì dân trừ hại chính là một cái series nhiệm vụ, bất quá không nghĩ tới ngoài ý muốn nhận thêm được 1000 điểm, lại càng không nghĩ tới nhận được danh hiệu!

Quân Thường Tiếu vội vàng mở ra giao diện hệ thống.

Chưởng môn môn phái: phía sau cái tên Quân Thường Tiếu, xuất hiện thêm một dòng “hiệp sĩ công lý”.

Nhấn vào phía trên cái tên của mình, một màn hình nhỏ xuất hiện.

Chủ nhân: Quân Thường Tiếu.

Điểm may mắn: 1.

Danh hiệu: con nhà giàu phung phí.

Thuộc tính danh hiệu: điểm may mắn + 1.

Danh hiệu có thể thay thế: hiệp sĩ công lý [thay thế].

Nhấn vào phía trên “thay thế”.

Danh hiệu “con nhà giàu phung phí” bỗng chốc đổi thành “hiệp sĩ công lý”, điểm giá trị cũng theo đó từ 1 điểm biến thành 5 điểm.

Quân Thường Tiếu bất ngờ nói:

"Thật khó tin là cái danh hiệu này, cho nhiều điểm may mắn đến vậy!"

Hệ thống nói:

"Vì thế làm việc tốt, tất có hồi báo tốt đẹp."

Quân Thường Tiếu nói:

"Cái series nhiệm vụ [vì dân trừ hại] này đã làm xong, có nghĩa là sau này ta có tiêu diệt sơn tặc, hẳn là sẽ không có khen thưởng nữa đúng không?"

"Không sai."

Hệ thống nói.

"..."

Quân Thường Tiếu có chút xây xẩm mặt mày.

Nếu như không bị hạn chế, thật tốt đẹp biết bao...

Series nhiệm vụ vì dân trừ hại đã không còn, Quân Thường Tiếu cũng kéo tâm tư trở về hành trình đến Hoa Sơn.

Nhưng mà nếu trên đường gặp phải bè lũ sơn tặc láng giềng, thuận tay hành hiệp trượng nghĩa tiêu diệt bọn chúng.

Hành hiệp trượng nghĩa cái rắm chó ấy!

Đâu phải chỉ là thuận tay tiêu diệt, mà còn thuận cả tay trấn lột tài sản!

Khoan nói.

Một đường hành trình tính luôn cả sơn trại của Tiết Nhân Quý, cùng với đó là 5 ổ sơn tặc bị giải quyết sạch, Quân chưởng môn đúng là kiếm lời không ít tài nguyên võ đạo, cùng với đó là rất nhiều khoáng thạch.

Kéo ra Chú Tạo Các, phát hiện rất nhiều vũ khí có thể luyện chế.

"Luyện toàn bộ."

Quân Thường Tiếu kéo số lượng tất cả vũ khí có thể luyện chế đến mức tối đa, sau đó nhấn nút “luyện chế”.

Một chuyến đi Vạn Thú sơn mạch, hắn thu hoạch được không ít Hàn Thiết, sớm đã có mấy trăm chuôi trung phẩm Hàn Mang Kiếm cất ở bên trong không gian giới chỉ.

Những thứ này có cấp bậc còn cao hơn cả Hàn Phong Kiếm, Quân Thường Tiếu tạm thời chưa có ý định phân phát cho đệ tử.

Thiết bị cơ sở và tài nguyên võ đạo, hắn chắc chắn sẽ không keo kiệt với đệ tử.

Thế nhưng vật phẩm cao cấp, hoặc vật phẩm có giới hạn, ví dụ như linh thạch hoặc Hàn Mang Kiếm, đương nhiên cần phải trả giá nỗ lực để trao đổi.

Hoa Sơn.

Nơi này có linh khí không quá sung túc, bất quá phong cảnh rất hữu tình.

Ngay giữa sườn núi có mây mù lượn lờ, khiến người ta tựa như dấn thân vào chốn tiên cảnh.

Dưới chân núi.

Rất nhiều đại lão tông môn dẫn theo đệ tử, từ bốn phương tám hướng kéo đến.

Nhân số nhiều đến tận sáu bảy trăm người hội tụ ở chỗ này, hình ảnh chào hỏi với người quen rất nhiệt tình.

"Vương tông chủ, chúng ta cũng có một khoảng thời gian không gặp rồi nha."

"Tôn tông chủ, hơi thở của ngươi ngày càng hùng hậu, hẳn là tu vi tăng tiến không ít đâu nhỉ?"

"Quá khen, quá khen."

Lời khách sáo vang lên không dứt, lời nói có thật lòng hay không, chính bản thân bọn hắn đều rõ.

Tông môn luận võ tiến hành ở trên núi, bọn người này cớ sao lại tụ tập ở nơi này?

Bởi vì có một hạng mục cực kỳ quan trọng trước khi đại hội tiến hành, đó chính là nhìn xem tông môn nào có thể trước tiên bước lên núi.

Cùng là cường giả với nhau, còn so đo lên núi trước sau?

Có chuyện chưa kể, từ bậc thang bên dưới núi kéo dài lên tới đỉnh, trước đây rất lâu từng bị trận pháp sư của các tông môn, hợp lực bố trí một cái đại trận lừng lẫy.

Ngày thường trận pháp sẽ ẩn vào không gian, dò xét thế nào cũng không thể phát hiện.

Mỗi lần tông môn luận võ tiến hành thí nó sẽ mở ra, võ tu leo núi sẽ phải nhận một loại sức mạnh cường đại quấy nhiễu.

Người có tu vi càng cao, cường độ quấy nhiễu càng mạnh.

Ngay từ đầu, đây chỉ là mấy tên đại lão nhàm chán bày ra trò chơi nho nhỏ, theo số lượng tông môn tham dự ngày càng đông đảo, kết quả trở thành một cái hạng mục quan trọng.

Thực tế.

Tông môn luận võ, bản chất của nó là một cuộc ganh đua có tính so sánh.

Thế lực đến tham dự đương nhiên sẽ không chịu thua phía sau, cho nên trong lúc leo núi sẽ ngầm đấu đá lẫn nhau, không ai phục ai.

Con không phải vậy sao, Tôn tông chủ vừa trò chuyện một chút đã liền cười nói:

"Vương tông chủ, luận võ lần trước là Tông ta chậm một bước, lần này tranh tài chắc chắn quý tông sẽ bị dẫn trước một bước."

"Há há."

Vương tông chủ cười nói:

"Chuyện này rất khó nói đó nha."

Trong lúc mọi người giao lưu và chờ đợi, Hề Tịnh Tuyền dẫn theo các đệ tử Diệu Hoa Cung cũng đến tham dự, trong chớp mắt trở thành tiêu điểm của toàn trường.

Tông môn tham gia Hoa Sơn luận đều là cấp bậc ngũ lưu, ít nhất cũng là hai ba mươi cái, bất quá tông môn tứ lưu thì vô cùng hiếm thấy.

Tông môn có cấp bậc cao hơn như tam lưu, lần trước tham dự hiếm như lá mùa thu, chỉ có một cái.

Nói thẳng ra.

Đây chỉ là sự kiện được tổ chức bởi một đám tông môn quy mô nhỏ.

"Lệ Nhi."

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Quân chưởng môn đã tới chưa?"

"Vẫn chưa."

Lệ Nhi hết nhìn đông tới nhìn tây, kết quả vẫn không thấy hình bóng Quân Thường Tiếu, cũng không thấy được đệ tử Thiết Cốt Phái, trong lòng nàng nhất thời thầm thở một hơi nhẹ nhõm.

Nàng rất không hy vọng cung chủ tiếp xúc quá nhiều với Quân Thường Tiếu.

"Không phải hắn nói muốn tới tham gia sao?"

Hề Tịnh Tuyền thầm nói, trong ngôn từ có một nỗi tiếc hận.

Lệ Nhi nói:

"Thiết Cốt Phái chỉ là môn phái thất lưu, tham dự tông môn luận võ chỉ sẽ biến mình thành trò hề, không đến mới là lựa chọn sáng suốt nhất."

"Chư vị."

Ngay lúc này, một tên đại lão của tông môn tứ lưu cất cao giọng nói:

"Người đến đã không ít gì, chúng ta cùng nhau lên núi thôi."

"Đi, đi thôi!"

Mọi người lần lượt tán đồng.

"Hầy..."

Hề Tịnh Tuyền thở dài một hơi tiếc nuối, dẫn các đệ tử đi hướng về đỉnh núi.

"Ông! Ông!"

Có người vừa dẫm vào bậc thang thứ nhất, ngay lập tức có ánh sáng nhẹ lóe lên.

Các đại lão tông môn và đệ tử bước vào trong trận pháp, bắt đầu leo về hướng đỉnh núi, cùng với đó là một luồng sức mạnh cường đại quấy nhiễu.

Ngay từ đầu, bọn hắn còn có thể chạy nhảy như bay, càng lúc càng lên cao thì tốc độ dần dần chậm lại, trên trán từng người bắt đầu lấm tấm mồ hôi hột.

Kéo góc nhìn ra xa có thể thấy rõ ràng, trên đường núi dòng người kéo dài thành một dây.

Một canh giờ sau.

Mọi người chỉ mới trèo được đến giữa sườn núi.

Ngược lại, trong lúc bọn hắn tiếp tục chật vật leo núi, bên phía Quân Thường Tiếu đã dẫn đệ tử chậm rãi tiến đến chân núi.

"Chưởng môn."

Giang Tà đưa mắt nói:

"Bọn hắn đã đi lên rồi."

"Đi thôi."

Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử bước lên, bước chân vừa dẫm vào bậc thang, đồng nghĩa với bước vào trận pháp, hắn lập tức kinh ngạc nói:

"Còn có trận pháp nữa sao?"

"Vù vù!"

Ngay lúc này, một luồng sức mạnh đặc thù ập đến.

Lý Thanh Dương ngưng trọng nói:

"Chưởng môn, luồng sức mạnh rất giống với trọng lực trong tầng thứ nhất của tháp rèn luyện!"

"Không sai."

Quân Thường Tiếu nói.

Giang Tà nói:

"Người nào rảnh rỗi sinh nông nỗi quá vậy, còn bố trí trận pháp phía trên bậc thang?"

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu lên, nhìn về hướng các võ tu đã trèo đến giữa ngọn núi, thầm nói:

"Nếu như bổn tọa đoán không sai, đây hẳn là một hạng mục thi thố của Hoa Sơn luận võ, thi xem ai là người đầu tiên lên đỉnh núi."

"Hừ."

Dạ Tinh Thần khinh thường nói:

"Luồng sức mạnh này quá yếu so với tháp rèn luyện, muốn lên đỉnh núi là chuyện dễ như trở bàn tay."

"Ba."

Quân Thường Tiếu vỗ tay một cái, nhếch miệng cười nói:

"Cho nên mới nói, đã đến lúc Thiết Cốt Phái ta ra oai rồi!"


Bình Luận (0)
Comment