Chương 415. Leo trèo? Ganh đua?
Trận pháp vốn bố trí ở bậc thang núi Hoa Sơn, sức mạnh quấy nhiễu sinh ra bằng với trọng lực của tháp rèn luyện.
Chẳng trách, võ tu các tông môn lên núi càng đi càng khó khăn, nửa canh giờ mới đi đến giữa núi.
Quân Thường Tiếu bước đi chậm như ốc sên, dẫn đệ tử đi vào trận pháp, giẫm lên bậc thang đầu tiên, liền cảm nhận được uy lực dồn ép của trọng lực dày đặc trong đó.
Nói thật.
Bọn họ chỉ cảm nhận được trọng lực.
Nhưng cảm giác đè ép sinh ra, dường như không có.
Trọng lực tầng thứ nhất của tháp rèn luyện là cường độ mười lần, trọng lực ở đây cùng lắm chỉ là năm lần.
Vì thế căn bản không đáng nhắc đến.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn võ tu các tông môn đang lên núi, búng tay một cái nói:
“Đuổi theo bọn họ, vượt qua bọn họ.”
“Vâng!”
Các đệ tử nhận lệnh, bước lên bậc thang, có thể gọi là đi nhanh như gió.
Đừng nói những đệ tử nòng cốt này, cho dù để đám người Lý Thương Thiên, Tư Mã Trọng Đạt lên núi, kết quả chắc chắn cũng sẽ nhẹ nhàng ung dung như vậy.
Dẫu sao bọn họ ngày thường rèn luyện một hai canh giờ ở tầng một tháp rèn luyện.
Bởi vì tính cách ảnh hưởng.
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ không không quá nhanh không quá chậm leo lên.
Nhưng mà đổi thành Tô Tiểu Mạt và Lý Phi, hai người e rằng đã sớm như một luồng khói chạy lên.
Quân Thường Tiếu thưởng thức mây sương trôi dạt dọc đường, vách núi cheo leo hiểm trở của Hoa Sơn, không nhịn được cảm thán, thế giới dồi dào linh khí này, cảnh quan được thai nghén tuyệt đối địa cầu khó có thể so sánh bằng.
Vù vù..
Mỗi bậc thang cao cao hơn, uy lực dồn ép của trọng lực gào thét ập đến.
Đám người Quân Thường Tiếu và Giang Tà không biến sắc mặt, từng bước từng dấu chân in xuống leo lên phía trên, có thể gọi là vô cùng vững vàng.
Từ tốc độ Tịnh Tuyền, nhiều nhất chỉ mười phút là có thể đuổi kịp đám võ tu đi trước một bước.
Lại nói võ tu các thế lực tham gia tông môn luận võ.
Lúc này, bọn hắn mặc dù leo được nửa hành trình nhưng ai ai mặt cũng ửng đỏ, hơi thở gấp rút.
Đại lão các phương nhìn dường như rất trấn tĩnh nhưng trong lòng rất khó chịu.
Loại trọng lực năm lần tồn tại xung quanh bậc thang này, dựa vào tu vi võ giả tiến hành dồn ép, cảnh giới tu vi càng cao, cường độ trong lực chịu đựng, không hề thua kém gì so với cảnh giới thấp.
“Cung chủ.”
Lệ Nhi nói:
“Người không sao chứ?”
Bởi vì vừa leo vừa dìu đỡ cung chủ, cô nương đây đã mồ hôi nhễ nhại.
Hề Tịnh Tuyền đáp:
“Không sao.”
Thật sự đúng là không sao, bởi vì hô hấp của nàng bình ổn, trên mặt không có bất kỳ sự khác thường.
Lệ Nhi không nhịn được thầm nói:
“Cung chủ mặc dù có tật ở mắt, nhìn như rất mảnh mai nhưng nghị lực lại cực lớn, sức mạnh quấy nhiễu này căn bản không cách nào làm khó được nàng.
Chỉ là… giống khi những kỳ trước, bản thân và đồng môn lại trở thành vật cản chân.
Tông môn luận võ trước đây, Diệu Cung Hoa cũng đã tham gia qua.
Hề Tịnh Tuyền lúc đó cũng giống như bình thường, hoàn toàn xem nhẹ trọng lực bước đi.
Đáng tiếc, các đệ tử ai ai cũng mệt lử cả người.
Lần này Lệ Nhi và những đệ tử khác, mặc dù đã có kinh nghiệm nhưng chỉ tốt hơn so với kỳ trước một chút, liền mạch leo lên đến đỉnh núi là chuyện không có khả năng.
“Hầy..”
Hề Tịnh Tuyền thở dài nói:
“Quân chưởng môn không đến tham gia, cảm thấy thật là mất hứng quá đi.”
“Cung chủ.”
Lệ Nhi nói:
“May mắn là tên đó không đến, nếu không hiện tại e rằng đã nằm liệt trên bậc thang rồi.”
Cô nương này tuy là có chút tán thành sức lực của Quân Thường Tiếu và đệ tử Thiết Cốt Phái, nhưng lần đầu chịu đựng sức mạnh quấy rối leo lên được đến giữa núi, khẳng định đã là sức cùng lực kiệt rồi.
Hề Tịnh Tuyền lắc đầu nói:
“Quân chưởng môn là người bất phàm, có lẽ việc leo núi đối với hắn chẳng phải là việc khó khăn gì?”
“...”
Lệ Nhi hoàn toàn im lặng.
Mới tiếp xúc vài lần, cung chủ đã nhớ nhung tên kia như vậy, lại còn coi trọng như vậy nữa chứ!
“Phịch!”
Đúng lúc này, một võ tu tông môn đi phía trước mềm nhũn hai chân ngồi xuống bậc thang, thở dốc nói:
“Không… không được rồi… ta phải nghỉ một lát.”
“Thật là một tên nhóc không có tiền đồ!”
Tông chủ tông môn đó nhìn thấy đệ tử của mình ngã xuống trước, lửa giận cấp tốc xông lên tận não.
Hắn không dám trách mắng quá nhiều, bởi vì bản thân cũng chịu đựng uy lực dồn ép của trọng lực, nếu không liền mạch leo lên được, kết quả rất có thể cũng là ngã xuống.
Chịu đựng trọng lực năm lần, chung quy sẽ đến lúc cực hạn.
Trong thời gian tiếp theo, càng ngày càng nhiều võ tu chịu không nổi ngã liệt xuống đất, từ đó tuyên bố tụi lại phía sau.
Một vài đệ tử tông môn cao cấp còn cắn răng chống đỡ, mặc dù leo lên mỗi bậc thang đều sẽ khó khăn dị thường, nhưng vẫn nỗ lực tiến bước, cố gắng vượt qua bản thân.
Lúc này.
Leo lên đỉnh núi, đã không phải là vì vinh quang của tông môn, thay vào đó là vì tôn nghiêm của bản thân.
“Tống tông chủ.”
Vương tông chủ lại đi lên hai bậc thang, cười nói:
“Đệ tử tông môn ngươi tụt lại phía sau không ít, dường như còn không bằng cả kỳ trước.”
Tống tông chủ trong lòng tức giận nhưng vẫn nói:
“Đệ tử của Vương tông chủ tụt lại phía sau cũng không ít, chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.”
Vương tông chủ nói:
“Theo bổn tọa thấy lần này Thương Lan Tông ta, lại nhanh hơn Lam Ngọc Tông ngươi một bước rồi, hẳn là người trước tiên lên đỉnh núi.”
“Mới đi được nửa đường, hưu chết vào tay ai còn rất khó nói.”
Tống tông chủ nói xong, không lên tiếng nữa mà đặt hết tâm tư vào việc leo núi, tạm thời phải áp chế Thương Lam Tông, lên đỉnh trước một bước!
Vương tông chủ cũng là như vậy.
Cái gọi là leo núi nhưng thực chất là một kiểu ganh đua.
Tông môn cùng cấp bậc khẳng định sẽ không hạ mình xuống, mà muốn chứng minh bản thân mạnh hơn so với đối phương.
Đương nhiên.
Ở trong bậc thang dài dằng dẳng này, vị trí tiên phong là một tông môn tứ lưu.
Trên là tông chủ dưới là đệ tử chiếm ưu thế tuyệt đối, cách tông môn xếp thứ hai ít nhất khoảng năm sáu mươi bậc thang.
Đừng xem thường khoảng cách này.
Cho dù bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, võ tu phía sau muốn chống đỡ trong lực leo lên vậy cũng phải tốn không ít thời gian.
Diệu Hoa Cung tuy là tông môn tứ lưu, nguyên nhân đệ tử dần dần suy yếu, tụt lại phía sau khá nhiều tông môn ngũ lưu.
Đành chịu thôi.
Một tông môn lấy nữ tính làm chủ, về thể lực và sức chịu đựng, khẳng định không thể so sánh với nam võ tu.
“Cung chủ.”
Đi ở phía trước nhất, một đệ tử chân truyền của Thượng Càn Cung tứ lưu, quay đầu nhìn về phía võ tu khắp nơi bị bỏ lại phía sau, ngạo nghễ nói:
“Chúng ta lần này cuối cùng là người trèo lên núi đầu tiên.”
Cung chủ Thượng Càn Cung kiêu ngạo nói:
“Chỉ cần không có tông môn tam lưu tham gia, đương nhiên mười phần đã nắm chắc chín phần.”
Hắn dẫn đệ tử tham gia Hoa Sơn luận võ đã rất nhiều lần, nhiều lần là tông môn thứ hai leo lên đỉnh núi, thua cũng dưới tay tông môn tam lưu.
Kỳ luận võ lần này, không có tông môn tam lưu tham gia, cho nên cuối cùng có thể nở mày nở mặt lên đỉnh trước tiên!
Thượng Càn Cung mặc dù dẫn đầu từ đầu đến cuối, nhưng cũng chịu đựng trọng lực quấy rối, vì thế cùng với việc đi càng ngày càng cao, tốc độ tự nhiên cũng dần dần giảm xuống.
“Không… không được rồi… ta không chống đỡ được nữa rồi..”
“Còn mệt hơn cả việc giết ba ngày ba đêm với hung thú!”
“Trận… trận pháp trên bậc thang núi Hoa Sơn này, quả nhiên danh bất hư truyền...”
Võ tu các tông môn càng đi, càng nhiều người mệt mỏi nằm liệt trên bậc thang.
Bọn họ hít thở mạnh, hai chân cũng nặng nề giống như kẹp thêm miếng sắt.
Không nghỉ ngơi một khoảng thời gian, rất khó tiến hành lần hai leo lên.
“Hửm?”
Đúng lúc này, võ tu ở vị trí cuối cùng nghe thấy âm thanh phía dưới và tiếng bước chân truyền đến, thế là khó khăn ngẩng đầu nhìn.
“Một hai ba bốn.”
“Bịch! Bịch! Bịch!”’
“Hai hai ba bốn.”
“Bịch! Bịch! Bịch!”’
“Ba hai ba bốn...”
“Bịch! Bịch! Bịch!”’
“Trời đất mẹ ơi!”
Vị võ tu đi đầu từ dưới đếm lên ngồi liệt trên đất, ánh mắt lập tức trợn tròn không cách nào tròn hơn, hai cái lỗ tai dựng thẳng.