Chương 416. Xin nhường đường!
Khi một người đang mệt đến mức có thể trợn trừng mắt há hốc miệng, đây là nói chuyện này làm người ta vô cùng chấn động, tinh thần bấn loạn!
Võ tu đầu tiên rớt khỏi đội ngũ hiện tại chính là đang trừng mắt nhìn, miệng há hốc, trong mắt toát lên vẻ không thể tin được.
Hắn nhìn thấy cái gì?
Hắn nhìn thấy một nhóm võ tu trang phục tinh tươm, dưới khẩu lệnh của bạch y thiếu niên đi đầu, bước đều bước chỉnh tề từ phía dưới leo lên.
Ai?
Chính là Quân Thường Tiếu và đệ tử Thiết Cốt Phái.
Động tác bọn họ đồng bộ, mặt không đổi sắc, coi bộ vô cùng thoải mái.
Nếu như là vừa mới leo bậc thang thì cũng bình thường, nhưng quan trọng là vị trí hiện tại đang ở giữa sườn núi!
Võ giả có thể leo đến nơi này, mỗi bậc thang đều vô cùng vất vả mới bước lên được.
Quân Thường Tiếu mang theo đệ tử vừa hô khẩu hiệu, vừa leo lên, khung cảnh vô cùng chấn động, tuyệt không thể tưởng tượng nổi!
Võ tu mệt đến nằm bò ra gắng sức chớp chớp mắt, khẳng định mình không nhìn lầm, khóe miệng giật giật rên rĩ:
“Đây… đây là thần thánh phương nào?!”
“Bốn hai ba bốn.”
Vừa lúc này, Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử đều bước đi lên, bước ngang qua người hắn, nhìn gần hắn còn phát hiện trên mặt Quân Thường Tiếu treo một nụ cười mỉm!
Có… còn có thể cười sao?
Hay là, bọn hắn căn bản không bị lực quấy nhiễu do trận pháp hình thành?
Bấn loạn, quá sốc!
Vị võ tu đầu tiên rớt đội hình băn khoăn sâu sắc.
Chuyện này, mới chỉ là bắt đầu.
Leo vẻn vẹn khoảng trăm bậc thang, Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử vượt qua ba mươi năm mươi võ tu đang mệt mỏi ngồi bệt trên đất.
“Ông… ông giời ạ!”
“Bọn… bọn họ là ai? Sao có thể leo như bay lên núi!”
“Là mệt quá… nên mới sinh ra ảo giác có đúng không?”
Những võ tu bị vượt qua, ai ai cũng trợn trừng hai mắt.
Những võ tu đang nỗ lực leo lên nghe thấy từ sau truyền đến tiếng nói và tiếng bước chân, không thể không quay đầu lại nhìn.
Khi họ nhìn thấy Quân Thường Tiếu dẫn theo đệ tử, sắc mặt nhàn nhã không thở dốc leo lên bậc thang, xém nữa đứng không vững cắm đầu xuống đất.
Con meo nó!
Yêu nghiệt phương nào!
… …
Quân Thường Tiếu vốn định dùng tốc độ bình thường để leo núi, nhưng nhìn thấy võ tu leo xa nhất đã cách đỉnh núi rất gần rồi, liền dẫn đệ tử tăng tốc tiến lên.
Kết quả.
Doạ cho đệ tử các đại tông môn hãi đến ngu người.
“Một hai ba bốn.”
“Hai hai ba bốn.”
“… …”
Khẩu lệnh phát ra từng hồi, các đệ tử cũng đều bước tiến lên, rất nhanh đã vượt qua 3/5 số võ tu đang leo núi.
Càng khiếp sợ hơn nữa là, Quân Thường Tiếu và đệ tử đã leo đến độ cao này rồi, kết quả vẫn chỉ mới cảm thấy hơi nóng người, còn xa mới đến ngưỡng đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển.
Họ đã quen chịu đựng trọng lực gấp mười lần, leo bậc thang chỉ có trọng lực gấp năm lần này đối với bọn họ, hoàn toàn có thể hình dung như đi trên đất bằng.
Lúc này, nếu như Quân Thường Tiếu ra lệnh ai đến đỉnh núi trước tiên liền được thưởng linh thạch thiên nhiên, Dạ Đế đại nhân của chúng ta khẳng định sẽ vung tay phi nước đại chạy trước!
Càng lúc càng nhiều võ tu nghe thấy động tĩnh, quay đầu thấy nhóm người Thiết Cốt Phái.
Bọn họ vốn còn có thể gắng gượng được một lúc, kết quả vừa thấy liền bị dọa đến tâm trí hỗn loạn, đồng loạt ngã liệt xuống đất muốn đứng dậy cũng không nổi.
Quân Thường Tiếu dẫn theo đệ tử tiến lên, người người đều dạt sang hai bên nhường đường, rất nhanh đã vượt qua 4/5 số đệ tử, cách Thượng Càn tông vỏn vẹn bốn năm trăm bậc thang.
“Hửm?”
Lệ Nhi đang đi phía trước cũng nghe thấy động tĩnh, cảm thấy giọng nói có hơi quen tai, thế nên khó nhọc quay đầu lại nhìn, kết quả vừa thấy xong liền biểu cảm trên mặt cứng lại!
Là hắn!
Là… là Quân Thường Tiếu!
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương nói:
“Người của Diệu Hoa cung ở phía trước.”
Quân Thường Tiếu cũng nhìn thấy, sau đó cao giọng nói:
“Chúng đệ tử nghe lệnh, tăng tốc tiến lên!”
“Rõ!”
“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”
Mấy người Lý Thanh Dương tăng lên tốc độ không ít, hai chân rầm rập bước đều, dùng chút sức liền tiến lên bốn năm mươi bậc thang.
Võ tu đang ngồi bệt ở bậc dưới, nhìn thấy nhóm võ tu này thế mà còn có thể tăng tốc, còn có thể “bịch bịch bịch” leo lên nhanh như vậy, con tim thêm lần nữa bị rúng động sâu sắc!
“Lệ Nhi!”
Khuôn mặt Hề Tịnh Tuyền nổi lên nét cười, vui vẻ nói:
“Hình như đó là giọng của Quân chưởng môn!”
Lệ Nhi không còn gì để nói.
Cô nương đây đã bị cảnh tượng Quân Thường Tiếu dẫn các đệ tử ầm ầm leo lên dọa đến kinh hồn khiếp vía.
Lúc trước còn nói Thiết Cốt Phái đến nơi này, rất nhanh sẽ bị bỏ lại phía sau, kết quả người ta không những không bị tụt lại phía sau, ngược lại còn dưới tình huống xuất phát chậm hơn mọi người, vẫn có thể đuổi kịp mà lại còn người sau vượt lên người trước!
Đây là chuyện gì?
Không sai, trước ra oai, sau vả mặt.
Nói thật, Quân chưởng môn tuyệt đối không phải cố tình ra oai ép người ta bị vả mặt, chỉ là không nghĩ tới đường leo lên đỉnh Hoa Sơn sẽ có trận pháp tồn tại.
Trọng lực uy áp cỡ này, đệ tử Thiết Cốt phái ta ngày ngày đều dùng để tu luyện, sao lại có chuyện leo không nổi, bị rớt khỏi đội ngũ cơ chứ.
Cho nên.
Vô hình ra oai là chí mạng nhất!
“Hề cung chủ!”
Quân Thường Tiếu bước nhanh đến song hành cùng Hề Tịnh Tuyền, chuyển thành tiết tấu leo núi bình thường, nói:
“Trên đường tới bị kẹt xe, đến chậm mất một lúc.”
“Kẹt xe?”
Hề Tịnh Tuyền mờ mịt hỏi.
Quân Thường Tiếu chỉ là thuận miệng nói, đương nhiên sẽ không giải thích, cười nói:
“Trên cầu thang có tồn tại trận pháp quấy nhiễu, Hề cung chủ leo đến độ cao này có mệt hay không?”
Khóe miệng Lệ Nhi hơi giật.
Đúng thế.
Có trận pháp, có lực trở ngại!
Nhưng ngươi với đệ tử của mình lại là bộ dáng tản bộ nhàn nhã như vậy, đừng có dọa người như vậy được chứ!
Hề Tịnh Tuyền xấu hổ nói:
“Không…. không quá mệt.”
Quân Thường Tiếu phát hiện ra nàng khi nói chuyện hơi thở vẫn đều, không có vẻ gấp gáp, thầm nghĩ:
“Nữ nhân này thật đúng là không đơn giản.”
“Nếu không mệt, nàng và ta cùng leo trước vài bước, trải tầm mắt nhìn non sông nước biếc nhé?”
“Ta không mệt, nhưng Lệ Nhi các nàng rất mệt rồi.”
Bởi vì người có tật ở mắt, Hề Tịnh Tuyền hành động có chút bất tiện, không có đệ tử dìu thì một mình đi lên đỉnh núi quả thực rất khó.
“Lệ Nhi cô nương.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta thấy cô nương sắc mặt không tốt lắm, chắc hẳn cũng đã đến cực hạn rồi, không bằng để Quân mỗ dìu Hề cung chủ leo lên đỉnh Hoa Sơn đi.”
“Không…Không được!”
Lệ Nhi kiên quyết phản đối.
Chỉ là bởi vì vừa dùng lực nói chuyện, lại thêm tâm trí vẫn còn chấn động từ lúc trước, hai chân nàng lập tức nhũn xuống, sau đó ngồi liệt ở trên cầu thang.
Không có Lệ Nhi dìu, Hề Tịnh Tuyền đang bước lên liền lảo đảo.
“Soạt!”
Quân chưởng môn lanh tay lẹ mắt, vội vàng thay thế vị trí Lệ Nhi, lịch sự dùng cánh tay đỡ lưng nàng.
“Hề cung chủ.”
“Nếu không ngại, ta dìu ngươi đi lên đỉnh núi được không?”
“Chuyện này…”
Khuôn mặt Hề Tịnh Tuyền đỏ lên, thấp giọng nói:
“Được…”
“Cung… Cung chủ…”
Lệ Nhi vừa gian nan mở miệng, Quân chưởng môn đã dìu Hề Tịnh Tuyền leo lên trước mấy bậc, một lúc sau liền cùng nàng kéo dãn khoảng cách.
Tên ghê tởm!
Dám thừa cơ chiếm tiện nghi cung chủ!
Lệ Nhi mặc dù vô cùng phẫn nộ, nhưng bởi vì toàn thân vô lực nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Quân Thường Tiếu, dụ dỗ cung chủ nhà mình đi mất.
…
Trên đoạn bậc thang cao nhất dẫn lên đỉnh núi, tông chủ Thượng Càn Tông và đệ tử vẫn còn đang cố gắng leo lên.
Mặc dù bọn hắn dẫn trước, đã bỏ xa các thế lực khác, nhưng cũng phải tiếp nhận trọng lực áp chế mạnh hơn, lúc này đầu đã đầy mồ hôi, hai chân run run.
“Sắp đến rồi, sắp rồi.”
“Thượng Càn Tông ta cuối cùng cũng trở thành nhóm đầu tiên lên đỉnh rồi!”
“Vị trí đầu là của chúng ta rồi, là của chúng ta rồi, kẻ khác muốn cướp cũng không được!”
Đệ tử Thượng Càn Tông cắn răng, gắng gượng leo tiếp.
Đối bọn hắn thì đỉnh núi có thể nhìn thấy rõ ràng kia, là một loại vinh quang không thể lý giải.
Tông chủ Thượng Càn Tông cũng có chút kích động khó nhịn.
Dĩ vãng đều là người ở phía sau, bất lực nhìn tông môn tam lưu lên đỉnh trước một bước, như giờ vật chuyển sao dời, rốt cuộc cũng đến lượt nhà mình rồi!
“A —— —— —— “
Tại thời điểm sắp lên đỉnh, Tông chủ Thượng Càn Tông rốt cục nhịn không được hô lớn tiếng, giải phóng cho bằng hết cảm giác uỷ khuất từ bấy lâu nay chỉ đạt vị trí thứ hai!
“Xin thứ lỗi.”
Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh cắt ngang dòng cảm xúc của hắn:
“Xin nhường đường.”
Rắc!
Thần sắc tông chủ Thượng Càn Tông nháy mắt đóng băng, hai con mắt liếc nhìn sang một bên.
Trong tầm mắt, một thiếu niên áo trắng ngọc thụ lâm phong, dìu cung chủ Diệu Hoa Cung quốc sắc thiên hương bước ngang qua người hắn.
Đúng.
Là vượt lên.
Lại còn… bộ dáng thoải mái nhàn nhã như kia!
Tông chủ Thượng Càn Tông trong nháy mắt ngu người, trong lòng có một tỷ con lừa đang phi nước đại trên thảo nguyên.
Ai có thể nói cho ta...
Em gái nó, rốt cuộc là chuyện quái gì đây