Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 417 - Chương 417. Những Người Này Là Thần Thánh Phương Nào?

Chương 417. Những người này là thần thánh phương nào?
Cách đỉnh núi chỉ còn lại khoảng 50 bậc thang.

Tông chủ Thượng Càn Tông đã dự tính được chính xác, chắc chắn mình có thể leo lên được nên khó kìm nén được cảm xúc, liền hét lên một tiếng thể hiện nỗi ủy khuất của lão nhị (người thứ hai) bao năm qua.

Chỉ là đúng lúc này, Quân Thường Tiếu đang đỡ Hề Tịnh Tuyền đi lên những bậc thang.

Tông chủ Thượng Càn Tông trực tiếp hóa đá.

Cảm xúc bùng nổ, thân thể lập tức hơi lảo đảo suy sụp, vô lực ngồi sụp xuống bậc thang.

"Không... Không thể..."

Nhìn theo đôi nam nữ vẫn đang tiếp tục leo, tông chủ Thượng Càn Tông khó tin nói:

"Tuyệt....không được...."

Có người vượt qua mình hắn còn có thể chấp nhận.

Dù sao trước đấy cũng không ít lần bị tông môn tam lưu ngược dòng.

Nhưng mà đôi nam nữ kia tựa nhau bày ra bộ dáng không có việc gì leo lên, chuyện này quá khó có thể chấp nhận!

Các đệ tử Thượng Càn Tông ở đằng sau đã sớm gục ngã hết rồi.

Quân chưởng môn và Hề cung chủ đã mang lại cho bọn họ những rung động quá mức mãnh liệt, căn bản không còn tinh thần vững vàng để tiếp tục leo lên.

“Bịch, bịch!”

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ vượt lên trước đệ tử Thượng Càn Tông.

Bọn họ vẫn như cũ không biến sắc mặt, thân thể chỉ hơi nóng mà thôi.

Khóe miệng đám đệ tử Thượng Càn Tông khẽ run rẩy.

Những người này rốt cuộc là ai?

Lúc gần đến đỉnh núi rồi mà vẫn còn nhẹ nhõm như thế!

Thượng Càn Tông vốn là nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả bị Quân Thường Tiếu và đệ tử Thiết Cốt Phái vượt lên, chỉ có thể tiếp tục dùng ánh mắt 'lão nhị ngàn năm' nhìn bọn họ leo lên đỉnh.

Nỗi buồn này… có mấy ai thấu!

“Bịch!”

Trên đỉnh núi, Quân Thường Tiếu đỡ Hề Tình Tuyền leo lên đất đá trơn nhẵn, gió mát thổi tới phả vào mặt khiến cho tâm tình hắn có hơi sảng khoái.

"Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [hậu lai cư thượng], nhận được 500 điểm cống hiến.”

(Hậu lai cư thượng: cái sau vượt lên cái trước)

"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 5461/5000."

"Đinh! Điểm cống hiến của môn phái đã vượt quá..."

Trong lòng Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nói:

"Chuyện này...cũng tính là nhiệm vụ ẩn sao?"

"Quân chưởng môn."

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Chúng ta lên được đỉnh núi rồi sao?"

"Ừm."

Quân chưởng môn nói:

"Không những lên đến nơi rồi, mà còn là người đầu tiên lên đỉnh nữa."

"Thật vậy sao?"

Trên gương mặt xinh đẹp của Hề Tịnh Tuyền liền hiện lên nét vui vẻ.

Tuy nàng không cố để có thể trèo lên đỉnh đầu tiên, nhưng mà có thể làm được thì tự nhiên thấy vui không thôi.

Hôm nay Quân Thường Tiếu có thể bỏ qua trọng lực, đừng nói dìu được nàng trèo lên đỉnh Hoa Sơn, chỉ cần bậc thang không có điểm cuối, muốn leo lên trời cao cũng là chuyện khả quan.

Chung quy nam nữ có khác.

Sau khi Hề Tịnh Tuyền vui vẻ một lúc xong liền ý thức được hắn vẫn còn đang nâng mình, vội vàng thu tay lại, dịch sang bên hai bước.

Quân Thường Tiếu nói:

"Hề cung chủ, Quân mỗ chỉ nghĩ có thể dẫn người trèo lên đỉnh Hoa Sơn, chứ không hề có ý nghĩ quá phận nào khác."

"Ta....Ta biết."

Hề Tịnh Tuyền nhỏ giọng nói, nghĩ đến vừa rồi cả một quãng đường leo lên đều là được hắn nâng đỡ, gò má nàng liền lập tức đỏ lên như bị bỏng.

Nàng từ nhỏ vẫn luôn trưởng thành ở Diệu Hoa Cung, chưa từng tiếp xúc thân mật với nam nhân như thế này.

"Hà!"

Quân Thường Tiếu giang hai tay ra, hít sâu một hơi, nói:

"Không khí ở đây so với dưới chân núi đúng là trong lành hơn hẳn."

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Nghe nói phong cảnh trên đỉnh núi là đẹp nhất."

Quân Thường Tiếu nhìn ra biển mây ở đằng xa, không tự chủ nói:

"Nguy nga lộng lẫy."

Nói xong, lúc này hắn mới chợt nhận ra, mặc dù phong cảnh tuyệt đẹp nhưng Hề Tịnh Tuyền cũng không thể nhìn được.

"Hề cung chủ."

Quân Thường Tiếu sợ khiến nàng mất tinh thần, vội vàng nói sang chuyện khác:

"Phía trước có một giàn sân bãi được xây bằng đá, có phải là chỗ tông môn luận đạo hay không?

"Ừm."

Hề Tịnh Tuyền gật đầu nói.

Quân Thường Tiếu nói:

"Để ta dẫn qua, hay là tự mình đi qua?"

Hề Tịnh Tuyền đỏ mặt nói:

"Tự ta đi được rồi."

Chỉ cần đường không quá gồ ghề, nàng muốn tự đi cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

"Mời."

Quân Thường Tiếu đi theo phía sau, chỉ sợ nàng không cẩn thận bị vấp đá.

Đây không phải là sự quan tâm trên tình cảm nam nữ, mà là người ta vốn có bệnh về mắt, lại còn là một nữ nhân, thân là một nam nhân đương nhiên phải chú ý tới chăm sóc người ta nhiều một chút.

Trên đường Quân Thường Tiếu suy nghĩ có nên cho Hề Tịnh Tuyền một viên trung phẩm Liệu Thương Đan để thử vận may.

Hay vẫn là bỏ đi....

Đến lúc không trị hết bệnh, ngược lại tác dụng phụ của đan dược lại bộc phát ra, như vậy cái được không bù đắp được cái mất.

Đám người Lý Thanh Dương cũng đã lục đục trèo lên được đỉnh núi, không quan tâm đến phong cảnh mà theo sát sau lưng chưởng môn.

...

Sân bãi rất lớn, càng giống với võ trường.

Chờ đến lúc đến bậc thang, Quân chưởng môn muốn đi tới đỡ Hề Tịnh Tuyền lên.

"Chưởng môn."

Lục Thiên Thiên đi tới trước một bước đỡ lấy Hề Tịnh Tuyền, thản nhiên nói:

"Việc này, cứ để cho đệ tử làm."

"À...được rồi."

Mọi người đứng trên bệ đá bóng loáng như gương.

Quân chưởng môn dò xét nói:

"Hề cung chủ, tông môn luận đạo, ý nghĩa của nó là gì?"

"Cũng không có gì."

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Chỉ là cùng nhau thảo luận nghiên cứu võ học."

Quả nhiên.

Cái này mà là Hoa Sơn luận đạo gì chứ, đây chắc chắn là Hoa Sơn chém gió thì có.

...

"Vù vù!"

Khoảng nửa canh giờ sau, tông chủ và đệ tử Thượng Càn Tông cuối cùng cũng gian nan leo lên được đỉnh núi Hoa Sơn, chứng kiến đám người Quân Thường Tiếu đến trước một bước, trong lòng từng người không ngừng rơi lệ.

Sau đó càng có thêm nhiều tông môn bước lên.

Cái sân bãi kia coi như là đủ rộng lớn, chưa được hơn 300 võ tu.

Hiện tại toàn bộ đều nhìn chằm chằm vào đám người Quân Thường Tiếu và Lý Thanh Dương.

"Hề cung chủ."

Tông chủ Thượng Càn Tông vừa nghỉ ngơi, nhịn không được dò hỏi:

"Những người này là thần thánh phương nào?"

Tất cả võ tu đều vểnh tai lên nghe ngóng.

Bọn hắn rất tò mò không biết đám người bất chợt giết tới này, lại còn trèo lên đỉnh núi đầu tiên này, rốt cuộc đến từ tông môn nào.

Không đợi Hề Tịnh Tuyền giới thiệu, Quân Thường Tiếu tiến lên chắp tay nói:

"Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, Quân Thường Tiếu."

Vừa nói xong, toàn trường lập tức yên tĩnh.

Quác… Quác..

Tất cả đại lão đều dùng ánh lạ thường nhìn hắn.

Tông chủ Thượng Càn Tông kinh ngạc nói:

"Chính là Thiết Cốt Tranh Tranh Phái mà trước kia không lâu đã dẫn đệ tử diệt được bốn tà phái, lại còn khiến Võ Vương của Thí Thần Điện kinh sợ rút lui?"

"Không sai."

Quân Thường Tiếu nói.

"Thất kính, thất kính."

Tông chủ Thượng Càn Tông nói, trong lòng đã hoàn toàn sụp đổ.

Vốn tưởng rằng, tên khốn vượt qua mình là đệ tử của đại tông môn, không nghĩ tới lại là một chưởng môn của môn phái thất lưu.

Trên mặt các đại lão tông môn cũng không dễ nhìn.

Trong khoảng thời gian này, bọn hắn có nghe nói những chuyện mà Thiết Cốt Phái làm, cũng biết môn phái này có Vũ Hoàng tọa trấn, nhưng theo đẳng cấp mà nói thì chung quy vẫn chỉ là môn phái thất lưu.

"Quân chưởng môn."

Chủ của một tông môn ngũ lưu nói:

"Nhiều lần Hoa Sơn luận đạo, phàm những người tham gia đều là các thế lực “tông môn”, Thiết Cốt Phái tới đây có hơi không thích hợp cho lắm?"

"Xem ra, đúng là phải định ra quy tắc những môn phái dưới ngũ lưu, không được tham gia Hoa Sơn luận đạo rồi."

"Bổn tọa trước kia đã từng nói qua nhưng các ngươi lại không coi trọng."

"Không phải là không coi trọng, mà là không nghĩ tới lại có môn phái không biết tự lượng sức mình, lại dám mò xác đến Hoa Sơn luận đạo."

Mỗi người góp vào một câu, đối với việc Thiết Cốt Phái tới tham gia Hoa Sơn luận đạo lần này, xuất hiện không ít ý kiến tranh cãi.

Quân Thường Tiếu đã tính đến tình huống này.

"Chư vị."

Hắn lắc đầu, không nhanh không chậm nói:

"Mọi người hẳn là đã hiểu nhầm rồi."

Hiểu nhầm á?

Quân Thường Tiếu tiếp tục nói:

"Bổn tọa hôm nay đến Hoa Sơn không phải để tham gia loại luận đạo vô bổ rác rưởi này, thay vào đó là dẫn đệ tử tới đây ngắm phong cảnh."


Bình Luận (0)
Comment