Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 420 - Chương 420. Trai Tài Gái Sắc!

Chương 420. Trai tài gái sắc!
Khi Quân Thường Tiếu chỉ điểm mấy chiêu thức chưởng pháp trước, các đại lão tông môn còn may mắn nghĩ, có lẽ đối phương chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi.

Cho đến khi hắn bổ sung toàn bộ những chiêu thức sau của chưởng pháp, mới sực nhận ra người ta thực sự có tài năng!

Trong lúc đó, không ai có thể đuổi kịp.

Lâm tông chủ cho lời đánh giá cao như vậy, càng khiến bọn hắn ý thức sâu được rằng, tài năng của đối phương không phải mạnh bình thường thôi!

"Lâm tông chủ quá khen."

Quân Thường Tiếu khiêm tốn nói.

Ừm.

Lúc này, dù cho hắn không kiêu ngạo, không câu kéo cừu hận, đại lão các tông môn nhất định cũng sẽ tích cực thảo luận võ học với mình thôi.

Quả nhiên.

Một đại lão vẫn luôn giữ im lặng từ đầu, chắp tay nói:

"Lão phu tu luyện một loại tâm pháp, bởi vì không có cách nào tìm hiểu cấp độ cao siêu hơn, hy vọng Quân chưởng môn có thể giúp chỉ điểm một phen."

Quân Thường Tiếu nói:

"Đều là người trong giang hồ, lại đang ở Hoa Sơn luận đạo, ta đương nhiên nguyện ý chỉ điểm sai lầm mọi người rồi."

"..."

Khóe miệng mấy người Giang Tà và Lý Thanh Dương co rút.

Không phải vừa nói là... đến Hoa Sơn để ngắm cảnh sao?

Giờ lại đi chỉ điểm sai lầm cho đại lão tông môn, vậy chẳng khác nào tham gia tông môn luận đạo cả!

Nói nhảm.

Không tham gia tông môn luận võ, không nghiên cứu võ học với bọn hắn, ta hoàn thành nhiệm vụ phụ thế méo nào được!

Thực lực của đại lão tông môn kia đã đạt đến Võ Tông đỉnh phong, lặng lẽ giao tâm pháp khốn hoặc mình nhiều năm cho Quân Thường Tiếu.

Chậc chậc.

Tâm pháp thượng phẩm cao giai!

Nếu như có thể học lỏm tâm pháp tuyệt phẩm như Dịch Cân Kinh, Quân Thường Tiếu chắc chắn sẽ nhanh chóng học xong, rồi ném vào Công Pháp Các để cho các đệ tử tu luyện.

Hơi lĩnh hội được một chút, Quân chưởng môn bắt đầu giảng giải, tông chủ kia nghe được bỗng nhiên hiểu ra!

"Hầy..!"

Vị tông chủ đó hơi xấu hổ nói:

"Vấn đề đơn giản như vậy, lão phu tu luyện hơn mười năm, vậy mà không hề phát hiện ra!"

Quân Thường Tiếu nói:

"Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê."

Vị tông chủ đó chắp tay nói:

"Nhờ sự giải thích nghi hoặc của Quân chưởng môn, lão phu mới có thể thu được lợi ích không nhỏ!"

"Quân chưởng môn."

Tông chủ Thượng Càn Tông vừa tỉnh táo lại từ chưởng pháp vừa rồi, ngay tại chỗ mở miệng nói:

"Lâm mỗ cũng có vấn đề võ học, mong được giải đáp."

"Không thành vấn đề."

Quân chưởng môn bật phần mềm hack, đương nhiên rất hy vọng các đại lão tông môn có thể nói ra vấn đề của mình, bởi vì đây tuyệt đối phù hợp điều kiện nhiệm vụ!

...

Trung phẩm Động Sát Phù có tác dụng trong vòng 60 phút, Quân Thường Tiếu đứng trên sân bãi, chỉ điểm chuyên môn cho đại lão các tông môn trong vòng 60 phút, hầu như ai đến cũng không cự tuyệt.

Trong lúc đó có không ít đệ tử tông môn đến cầu trợ giúp, sau khi bọn hắn lấy được lời giải đáp đều rơi vào trầm mặc, đều tin phục vào kiến thức uyên thâm của Quân chưởng môn.

Bởi vì quá đông mà câu hỏi cũng nhiều, một tấm trung phẩm Động Sát Phù không thể giải quyết hết được.

Quân Thường Tiếu lại bóp nát một tấm, tiếp tục giải thích cho mọi người.

Kể ra cũng lạ.

Tấm bùa thứ hai đã gần hết tác dụng, phần lớn người ở đây cũng đều cũng mình thảo luận võ học, nhưng vì cái gì nhiệm vụ phụ vẫn chưa hoàn thành?

"Lẽ nào tất cả mọi người ở đây đều phải tham gia thảo luận, mới tính là phù hợp với điều kiện hoàn thành nhiệm vụ?"

Quân Thường Tiếu thầm nói.

"Quân chưởng môn."

Đúng lúc này, Hề Tịnh Toàn đứng cạnh nói:

"Ta cũng có vấn đề nan giải trong võ học, muốn được thỉnh giáo một lần."

Đại lão các tông tham gia Hoa Sơn luận đạo đều đã đặt câu hỏi, duy chỉ còn có nàng chưa từng mở lời.

Quân Thường Tiếu cười nói:

"Chỉ dựa vào giao tình giữa bổn tọa với Hề cung chủ, đừng nói thỉnh giáo một lần, dù có là thỉnh giáo mười lần cũng được."

"A..."

Gương mặt Hề Tịnh Toàn chợt đỏ bừng.

Hiển nhiên, có chút xíu hiểu lầm với hai chữ “giao tình” này.

Đại lão các tông môn thấy cung chủ Diệu Hoa Cung đỏ mặt, lại nghĩ đến cảnh Quân Thường Tiếu đỡ nàng lên đỉnh núi lúc nãy, âm thầm suy đoán chẳng lẽ hai người có quan hệ không rõ ràng?

Nam uy phong tuấn tú.

Nữ quốc sắc thiên hương.

Hai người đều là người đứng đầu một phái, lại còn là trai tài gái sắc, cũng coi như là duyên trời tác hợp.

Chuyện hài hước nhất trên đời này chính là, Quân Thường Tiếu trước sau độc thân bằng thực lực, một đám người lại giúp hắn thoát kiếp bằng vào ảo tưởng.

Tin rằng có không ít độc giả cũng phải hao tâm tổn trí vì chung thân đại sự của Quân chưởng môn.

Hề Tịnh Toàn nói ra nan đề võ học của mình, mà điều nàng nói cũng là tên một loại tâm pháp, tên là Trần Yên Chướng Mục Quyết.

Một cô gái có bệnh tật về mắt, tu luyện tâm pháp dùng khói bụi che mắt, thực sự là náo động mà!

Tuy nhiên.

Khi Quân Thường Tiếu bắt đầu lĩnh hội và suy diễn, ngay tức khắc bừng tỉnh đại ngộ.

Đây là một loại tâm pháp đặc biệt, chỉ có võ tu thật sự không nhìn thấy gì cả, mới có thể lĩnh ngộ đến cực hạn.

Dù Quân Thường Tiếu có thể dựa vào Động Sát Phù để dò xét một cách dễ dàng, nhưng nếu thật sự tu luyện thì nhất định khó có thể làm đến độ hoàn mỹ.

Trừ phi làm theo cách cực đoan, đâm mù hai mắt của mình.

Từ trong bóng tối chân chính, tìm kiếm ý nghĩa huyền bí thâm sâu hơn.

Rất có ý như 'Muốn luyện võ công này, trước hết phải tự cung'.

Hề Tịnh Tuyền trời sinh có bệnh về mắt, tu luyện Trần Yên Chướng Mục Quyết, chắc chắn là thích hợp nhất.

"Hề cung chủ."

Quân Thường Tiếu thoáng trầm ngâm, rồi nói:

"Loại tâm pháp này tuy khó hiểu, nhưng tu luyện không thể nóng vội, bằng không rất dễ dàng tẩu hỏa nhập ma."

"Còn về điều khiến ngươi nghi hoặc, theo Quân mỗ thấy chỉ là quá nôn nóng tìm hiểu cấp độ cao hơn, khó có thể ổn định lòng mình, quay lại suy ngẫm thỏa đáng là được."

Hề Tịnh Tuyền nói:

"Ta suy ngẫm đã lâu."

Quân Thường Tiếu thấp giọng nói:

"Loại tâm pháp này một là cần phải tiến hành từ chất lượng, hai là phải dùng tâm linh tu luyện, Hề cung chủ chỉ cần nắm chắc hai điều này, sớm muộn cũng có ngày lĩnh ngộ cực hạn."

"Ta hiểu rồi."

Hề Tịnh Toàn tươi cười, nói:

"Đa tạ Quân chưởng môn đã giải thích nghi hoặc."

Có hiểu không?

Nói thật, không hiểu lắm.

Nhưng nếu Quân chưởng môn đã nói như thế, nhất định sẽ nhớ kỹ trong lòng, cũng sẽ cẩn thận tu luyện theo hai điều ấy.

"Đinh! Nhiệm vụ phụ hoàn thành, nhận được 1000 điểm cống hiến."

"Tinh! Điểm cống hiến môn phái: 6461/5000."

"Tinh! Điểm cống hiến vượt quá..."

Thảo nào mãi mà vẫn không xong, hóa ra là do Hề Tịnh Tuyền chưa thảo luận võ học.

"Chư vị."

Quân Thường Tiếu chắp tay nói:

"Bổn tọa đã chỉ điểm từng người một, trước hết dẫn đệ tử đi ngắm cảnh đã."

Ngay từ đầu hắn không muốn tham gia Hoa Sơn luận đạo, hiện giờ nhiệm vụ hoàn thành thuận lợi, nên chẳng muốn đứng ở đây thêm một giây nào nữa, dẫu sao ngoại trừ làm màu thì hoàn toàn không có bất kỳ ý nghĩa gì khác.

Tông chủ Thượng Càn Tông nói:

"Quân chưởng môn võ học uyên bác, đệ tử quý phái chắc chắn cũng được lợi ích không nhỏ, Lâm mỗ mong rằng có thể được mở mang kiến thức."

"Làm sao mở mang kiến thức?"

Quân Thường Tiếu nói.

Lâm tông chủ chắp tay nói:

"Đệ tử tông ta và đệ tử của quý phái so tài hữu nghị một phen."

Không phải khiêu khích, mà là thật sự muốn hiểu biết thêm về đệ tử Thiết Cốt Phái, dưới sự chỉ bảo của Quân chưởng môn, những đệ tử này rốt cuộc có gì hơn người!

"Chuyện này..."

Quân Thường Tiếu thật sự không hy vọng dùng tranh đấu để lãng phí thời gian, cho nên định mở miệng cự tuyệt, nhưng còn chưa mở miệng thì âm thanh hệ thống chợt vang lên.

"Đinh! Phát động nhiệm vụ phụ!"

Sao lại tới nữa rồi?

Mở màn hình hệ thống môn phái, nhiệm vụ là -- dẫn đệ tử tham gia Hoa Sơn luận đạo, g so tài luận đạo với đệ tử các tông.

Con meo nó!

Ông đây càng không muốn chơi, vậy mà cứ đưa tới nhiệm vụ không thể không chơi, đây nhất định là cố ý!

Hệ thống nói:

"Chủ nhân có thể dẫn đệ tử rời đi, chẳng qua nhiệm vụ chỉ thất bại mà thôi."

"Cút."

Quân Thường Tiếu thầm mắng một câu, tiện đà chắp tay nói:

"Nếu đã thế thì... vậy luận bàn thôi."

Ánh mắt của đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ bỗng chốc trở nên cuồng nhiệt.

Tham gia luận đạo đều là các tông môn tứ ngũ lưu, rất nhiều đệ tử thực lực không hề tầm thường, bọn họ đương nhiên hy vọng có thể đánh một trận!


Bình Luận (0)
Comment