Chương 421. Tiếc nuối của Dạ đế kiếp trước!
Thách đấu với Thánh Tuyền Tông, liên tiếp thắng hơn bảy mươi trận, chuyện này vẫn luôn lưu truyền rộng rãi trên giang hồ.
Tri thức võ đạo của Quân chưởng môn cực cao, chỉ vài câu liền có thể phô diễn bản thân, vậy nên đệ tử hắn bồi dưỡng nhất định cũng có điểm hơn người.
Những kỳ trước, đệ tử các tông môn đều là giao đấu qua lại với nhau, mục đích chỉ là nghiệm chứng võ đạo, bất quá kỳ này đã có sự thay đổi, bởi vì bọn hắn càng hy vọng giao đấu với đệ tử Thiết Cốt Phái.
Vừa khéo nữa là.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ, cũng rất hy vọng mài giũa với đệ tử các tông, một là nghiệm chứng tu vi gần đây, hai là xem thử bọn hắn có ưu tú hơn đệ tử Thánh Tuyền Tông hay không.
Rốt cuộc, rất thất vọng!
“Đùng!”
Khu vực sân bãi trống không, Tiêu Tội Kỷ sạch sẽ nhanh gọn một quyền đánh đệ tử nội môn Thượng Càn Tông bay ra ngoài, mà bên dưới đài người bại trận đã có tới sáu tên.
“...”
Khóe miệng đại lão các tông môn giật giật.
Đệ tử này của Thiết Cốt Phái đánh liên tiếp bảy trận, cũng không dùng võ kỹ gì màu mè, hoàn toàn dựa vào thân thể cường tráng, đánh bay đệ tử Thượng Càn Tông, cảnh tượng quá mức hung hãn!
“Thanh Dương.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi mài giũa với đệ tử Thượng Càn Tông một chút đi.”
“Vâng!”
Lý Thanh Dương bước tới sân bài, thay người với Tiêu Tội Kỷ.
Tông chủ Thượng Càn Tông tiếp tục cho đệ tử xuất trận, kết quả lên một thua một, lại còn thua rất nhanh gọn, thua hoàn toàn không dài dòng.
Bởi vì đây là Hoa Sơn luận đạo, thuộc về phạm vi giao lưu hữu nghị, Lý Thanh Dương mặc dù dành áp chế đối thủ, nhưng tấn công khá ôn hòa, võ tu bại trận không hề bị thương.
Sau một lúc.
Lại có năm trận đánh xong.
Tính luôn cả trước đó thì Thượng càn Tông đã cho mười hai đệ tử xuất trận, kết quả toàn bộ đều bại trận, có thể gọi là cầu một trận thắng cũng thấy khó!
Sắc mặt tông chủ Thượng Càn Tông khó coi đến cực điểm.
Nếu như đệ tử có thể cùng đệ tử người ta đánh ngang tài ngang sức, kết quả dù có là bại trận thì vẫn còn có thể tiếp nhận, thế nhưng kết quả hoàn toàn bị nghiền ép.
Sớm biết như vậy, bản thân tuyệt đối sẽ không dưới sự chứng kiến của quần chúng, đề nghị giao lưu hữu nghị rồi!
“Tông chủ.”
Một đệ tử nói:
“Đệ tử nguyện ý xuất trận!”
Khi đệ tử này của Thượng Càn Tông đi lên sân bãi, ngay lập tức gây nên sự bàn tán nhiệt tình của rất nhiều võ giả.
“Tưởng Thân Tư.”
“Đây là thiên tài xếp thứ tám mươi chín trong hàng chữ Nhân của bảng Anh Tài Hội Tụ.”
“Lần trước tham gia luận đạo, hình như tu vi mới đạt tới Võ Sư thất phẩm, trong một năm ngắn ngủi đã có hơi thở của Võ Sư cửu phẩm, không hổ danh là linh căn thánh phẩm, tốc độ tăng trưởng nhanh thật.”
Quân Thường Tiếu lại không để ý tu vi và tư chất của Thượng Càn Tông, mà thầm nói:
“Bảng Anh Tài Hội Tụ, chữ Nhân là cái quỷ gì vậy?”
Hệ thống nói:
“Bảng danh sách xếp hạng thiên tài quyền uy nhất trên Tinh Vẫn đại lục, phân chia thành chữ “thiên”, chữ “địa” và chữ “nhân”, thiên là cao nhất, nhân là thấp nhất.”
“Hậu bối trẻ tuổi có thể hiện tên trong bảng xếp hạng này, cho dù là chữ Nhân thấp nhất đi nữa, cũng có thể tính là thiên tài ưu tú nhất đại lục đương thời.”
(Đương thời: thời đại hiện nay)
“Hóa ra là như vậy.”
Quân Thường Tiếu hỏi:
“Ta có tên trong bảng danh sách không?”
Hệ thống đáp:
“Bảng danh sách này chỉ có đệ tử trẻ tuổi và tán tu mới có thể ghi danh, chủ nhân mặc dù phù hợp với điều kiện trẻ tuổi, nhưng có nguyên nhân là chủ của một phái, vì thế không thể xuất hiện trên bảng.”
“Đậu xanh!”
Quân Thường Tiếu thầm chửi một câu.
Loại bảng danh sách thiên tài ở dị giới như thế này, bản thân không thể được ghi danh, vậy có khác gì mất đi một điểm ra oai rất tuyệt đâu chứ.
Hắn không cam tâm nói:
“Có bảng xếp hạng cho chưởng môn không?”
Quân Thường Tiếu đã không thể tham gia bảng Anh Tài Hội Tụ, cho nên gửi gắm hy vọng có bảng dành cho chưởng môn, sau đó giành giải chưởng môn xuất sắc nhất hàng năm, lên đài phát biểu cảm xúc giành giải.
“...”
Hệ thống nói:
“Không có bảng xếp hạng chưởng môn trên Tinh Vẫn đại lục, bất quá có bảng quần hùng tranh bá, danh sách có rất nhiều thế lực dựa vào sức mạnh tổng hợp, chờ đến định kỳ tiến hành bình xét.”
“Thế sao?”
Quân Thường Tiếu tỏa sáng hai mắt, nói:
“Thiết Cốt Phái ta đã vào bảng quần hùng tranh bá chưa?”
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?”
Hệ thống chỉ là thu thập thông tin về rất nhiều phương diện của Tinh Vẫn đại lục, còn trong bảng danh sách có những thế lực nào, nó biết thế quái nào được.
“Chỉ là...”
Nó theo thói quen dội cho gáo nước lạnh nói:
“Dựa vào đẳng cấp và thực lực hiện tại của Thiết Cốt Phái, muốn vào bảng quần hùng tranh bá, đừng có nằm mơ giữa ban ngày nữa.”
“...”
Quân Thường Tiếu trầm ngâm một hồi, sau đó vẫy vẫy tay, nói:
“Tinh Thần, ngươi đến qua lại mấy chiêu với đệ tử Thượng Càn Tông.”
“Soạt!”
Dạ Tinh Thần bước lớn đi lên.
Sau khi thay thế Lý Thanh Dương, còn hàng này nhìn về phía Tưởng Thân Tư, dùng ánh mắt khinh bỉ nói:
“Xếp hạng tám mươi chín trong chữ Nhân, đúng là cặn bã.”
“...”
Khóe miệng đại lão các tông môn hơi giật.
Võ tu tư chất cực cao mới có thể ghi danh vào bảng anh tài hội tụ, thế mà đệ tử này của Thiết Cốt Phái lại nói là cặn bã, con meo nó thật là phách lối!
Nếu như bọn họ biết con hàng Dạ Tinh Thần kiếp trước vừa tròn hai mươi tuổi, đã thăng cấp vào top 20 người đứng đầu trong chữ thiên, chắc hẳn sẽ không còn cho rằng đây là phách lối.
Muốn ghi danh vào bảng anh tài hội tụ, có hạn chế độ tuổi thấp nhất, cũng có hạn chế độ tuổi cao nhất.
Thời kỳ Dạ Đế ở trong bảng danh sách, xếp hạng tốt nhất chỉ là hạng thứ chín trong chữ thiên.
Mặc dù tuổi đã vượt qua giới hạn, tự động bị đá ra khỏi bảng danh sách nhưng mà chuyện này, không hề gây ảnh hưởng sau này hắn trở thành Võ Đế bậc nhất của Tinh Vẫn đại lục.
Còn những thiên tài xếp hạng cao hơn, sau này hoặc là chết trẻ, hoặc đạt đến cực hạn, quẩn quanh ở cấp bậc Võ Hoàng, Võ Thánh.
Đương nhiên.
Khi điều kiện tuổi tác không phù hợp nữa, vị trí vinh quang hạng nhất chữ thiên, vẫn còn là một tiếc nuối rất lớn của Dạ Tinh Thần kiếp trước.
Hôm nay nghe thấy mọi người nhắc đến bảng anh tài hội tụ này, đột nhiên khiến hắn hồi tưởng lại quá khứ.
Kiếp trước có tiếc nuối.
Kiếp này đến bổ sung!
Hạng nhất chữ thiên của bảng anh tài hội tụ, Dạ Tinh Thần ta tất phải ghi danh!
“Phù phù!”
Trong chốc lát, Dạ Tinh Thần toàn thân xuất hiện một luồng hơi thở hào hùng “thiên hạ này ngoài ta còn có ai”.
Tưởng Thân Tư bị người khác gọi là cặn bã, ý tức giận ở giữa hai lông mày cảm nhận được hơi thở của đối thủ ở khoảng cách gần, ngay lập tức bị sự thận trọng thay thế.
Người này, rất mạnh!
Dạ Tinh Thần từ từ ngẩng đầu, bộ dạng kiêu ngạo hống hách nói:
“Đừng lãng phí thời gian, nhanh xuất chiêu đi.”
“Soạt!”
Tưởng Thân Tư lập tức giải phóng tu vi Võ Sư cửu phẩm, sau đó giẫm thân pháp nhanh chóng lao đến.
Vèo...
Ngưng tụ võ học linh lực hóa hình, đánh ra một luồng ánh sáng như cầu vồng.
“Đùng!”
Dạ Tinh Thần bước tới, vung ra nắm đấm thép thế lớn lực mạnh, trực tiếp đánh vỡ luồng sáng, sau đó giẫm Túng Vân Bộ triển khai đợt tấn công bạo liệt nhất.
Thi triển võ học?
Ta đây thiếu gì các chủng loại.
Viết đầy hai ba chương màu mè không thành vấn đề.
Dứt khoát lựa chọn nắm đấm, chính là vì muốn khảo nghiệm, thành quả rèn luyện ở tháp rèn luyện trong khoảng thời gian này!
Rất mạnh, rất dũng mãnh!
Khi hắn triển khai tấn công một mạch, Tưởng Thân Từ chỉ có thể tránh đi, không dám chống đỡ trực diện!
Đệ tử này của Thiết Cốt Phái có sức mạnh quá hùng hậu, một khi bị người này quấn lấy, khẳng định là một trận giày vò điên cuồng đổ sập xuống đầu.
“Vạn Tượng Linh Chỉ.”
Tưởng Thân Tư không ngừng biến đổi vị trí, ngón tay hội tụ chỉ quang, tấn công từ các góc độ khác nhau, nhằm kìm hãm đối phương.
Chỉ đáng tiếc, không có tác dụng gì với đối thủ trước mặt.
Bất kỳ chiêu thức màu mè nào của hắn, bất kỳ chùm sáng bay loạn đầy trận, hai nắm đấm của Dạ Tinh Thần vẫn vung ra liên tiếp, dập tắt mọi thứ thành hư không, có thể gọi là đánh đến hung bạo!
Khóe miệng đại lão các tông môn hơi giật.
Tu vi đệ tử này của Thiết Cốt Phái chỉ là Võ Sư thất phẩm, kết quả đang đối mặt với Võ Sư cửu phẩm, có thể đánh tràn trề năng lượng như vậy, thực sự đủ hung bạo!
“Uỳnh!”
Dạ Tinh Thần một lần nữa bá đạo phá vỡ võ học linh lực hóa hình của Tưởng Thân Từ, nắm chặt sơ hở của đối phương, quyền phải biến thành tay đao, lập tức thi triển ra vô số đạo Ngã Trảm.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Một trận oanh tạc trên sân bãi, linh lực và bụi đất nhanh chóng khuếch tán ra ngoài!