Chương 425. Bộ Vân Lữ!
Núi hoang ít dấu chân người, nhưng Quân Thường Tiếu cứ cởi giày ra như vậy, thật sự có chút không văn minh!
Đổi lại thành Dạ Tinh Thần, chuyện này tuyệt đối không làm được.
Bởi vì, đây là vấn đề tâm lý tố chất, cũng là vấn đề nguyên tắc sống!
Quân Thường Tiếu không cho là vậy, cởi một bên xong, lại cởi thêm một bên, biểu hiện vô cùng tùy ý, thậm chí còn giơ chân lên, ngửi ngửi nói:
“Ừm, không thối lắm.”
Hự!
Dạ Đế trực tiếp hóa đá!
Loại chuyện cực kỳ không nho nhã như vậy, hắn thân là chủ một phái, vậy mà vẫn có thể làm ra được chuyện này!
Dạ Tinh Thần nghĩ đến bản thân vừa nhận bí tịch từ tay hắn, thân là người có chút bệnh sạch sẽ, thiếu chút nữa chạy đến trước suối nhỏ điên cuồng rửa tay!
“Soạt!”
Quân Thường Tiếu vẫy tay một cái, lấy ra Bộ Vân Lữ vừa mới luyện chế xong.
Bởi vì nguyên liệu phụ là da lông, vì thế thuộc loại giày da nên màu sắc trắng nhạt, nhìn có chút quá khổ.
Thế nhưng.
Sau khi mang vào Bộ Vân Lữ, nó liền thần kỳ thu nhỏ lại phù hợp với chân, không chỉ phù hợp mà còn rất thoải mái.
Dạ Tinh Thần đến đây mới ý thức được, chưởng môn là muốn đổi giày, chỉ là giơ chân lên ngửi, động tác này vẫn rất cợt nhả.
“Soạt! Soạt!”
Sau khi Quân Thường Tiếu mặc vào Bộ Vân Lữ, nhấc nhấc chân, nói:
“Cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn so với trước kia một chút.”
“Soạt!”
Trong lúc nói, hắn phóng ra bước chân dài mà chỉ có trong trò chơi mới có thể tu luyện, tốc độ rõ ràng nhanh hơn so với trước đây.
Nhưng tốc độ chỉ tăng có 10%, không chạy lâu dài thì rất khó để cảm nhận chuẩn xác.
“Hửm?”
Dạ Tinh Thần luôn chú ý đến Quân Thường Tiếu, rõ ràng nhìn thấy khoảnh khắc chân hắn tiếp xúc với mặt đất, đôi giày mới đổi sẽ hơi có lấp lánh ánh sáng yếu ớt.
Hắn thầm suy đoán nói:
“Lẽ nào là một loại bảo vật nâng cao tốc độ thân pháp?”
Nghiêm túc nói về giá trị, trung phẩm Bộ Vân Lữ không tính là bảo vật, chỉ có thể quy về loại trang bị thông dụng.
Sau khi Quân Thường Tiếu kiểm tra tốc độ chạy bình thường, hắn liền thi triển Túng Vân Bộ, tốc độ tăng lên 20%, lập tức có sự thay đổi rất rõ ràng.
Luồng sáng lấp lánh của Bộ Vân Lữ cũng sáng hơn một chút so với trước đó.
Có thể nhìn thấy.
Khí tốc độ tăng nhanh, ánh sáng sẽ càng chói.
Càng không ổn định là còn có công năng tăng cường bật nhảy, Quân Thường Tiếu nhảy lên một cái, từ hai mươi trượng tăng lên đến hai mươi tư trượng.
“Bịch!”
Sau khi bình ổn đáp xuống đất, hắn vỗ vỗ tay cười nói:
“Chân mang vào không chỉ thoải mái hơn hẳn, mà còn có thể nâng cao tốc độ, thật đúng là vẹn cả đôi đường.”
Nâng cao tốc độ?
Quả nhiên, bản thân đã đoán đúng rồi.
Đôi giày mới thay này, là bảo vật có thể gia tăng tốc độ thân pháp!
Các loại bảo vật như phòng ngự, tấn công thì Dạ Đế kiếp trước không những nhìn qua mà còn sở hữu không ít, nhưng bảo vật chuyên về tốc độ lại vô cùng hiếm gặp.
Chưởng môn quả nhiên là có hàng!
Không được, không được.
Phải thêm thể hiện một chút, tranh thủ giành lấy bảo vật này.
Dạ Tinh Thần biết hơn ai hết tính quan trọng của võ kỹ, trang bị, bảo vật đối với một võ tu!
Sau khi thử nghiệm Bộ Vân Lữ, Quân Thường Tiếu ngồi khoanh chân và bắt đầu lĩnh ngộ Sơn Băng Địa Liệt Quyền, Chú Tạo Các vẫn đang luyện chế máy móc.
Một canh giờ sau.
Lại có vài đôi được luyện chế ra.
Rầm!
Đúng lúc này, phía xa truyền đến nổ vang.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn sang, liền phát hiện Dạ Tinh Thần đấm một quyền vào phiến núi đá lúc nãy Tiêu Tội Kỷ thử súng, mặt đá xuất hiện trạng thái vết nứt dày đặc.
Lý Thanh Dương đi đến, kinh ngạc nói:
“Dạ sư đệ, đệ đã lĩnh ngộ được Sơn Băng Địa Liệt Quyền rồi sao?”
“Ừm.”
Dạ Tinh Thần đáp.
Con hàng này chỉ là lĩnh ngộ được sơ bộ, khoảng cách với lĩnh ngộ đại thành còn khá xa, chỉ là một quyền vừa thi triển thì sức mạnh tăng thêm, ít nhất phải khoảng ba vạn cân.
Dạ Thần đối với việc lĩnh ngộ Bạo Liệt Quyền đã đến cực hạn, một lần thi triển ra mang theo sức mạnh đạt đến cực điểm cũng chỉ hai vạn cân.
Hiện giờ chỉ mới lĩnh ngộ sơ qua Sơn Băng Địa Liệt Quyền đã tăng lên nhiều như vậy, không hổ danh là chưởng pháp cực phẩm cao giai.
“Chậc chậc.”
Quân Thường Tiếu chống cằm nói:
“Đệ tử này của ta, tu luyện võ kỹ hệ thống thật đúng là thần tốc nha.”
“Đến đây.”
Hắn vẫy tay nói:
“Bổn tọa có việc muốn nói với các ngươi.”
Đám người Lý Thanh Dương đi đến.
Quân Thường Tiếu vung tay, lấy ra vài đôi Bộ Vân Lữ vừa luyện xong, nói:
“Ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, các ngươi đã giương cao uy danh Thiết Cốt Phái, Bộ Vân Lữ này chính là phần thưởng.”
Dạ Tinh Thần cực kỳ vui vẻ.
Vừa rồi còn nghĩ thông qua biểu hiện giành lấy bảo vật này, không ngờ chưởng môn lại tặng không.
“Đa tạ chưởng môn.”
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ nhận lấy.
Quân Thường Tiếu nói:
“Bộ Vân Lữ này có thể nâng cao tốc độ thân pháp, các ngươi có thể thay vào thử xem.”
“Vậy sao?”
Ánh mắt Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ lập tức sáng lên, sao đó không kiêng dè gì cả, từng người ngồi trên phiến đá bắt đầu đổi giày.
Lục Thiên Thiên cũng đến nhận giày.
Chỉ là chung quy nàng vẫn là một nữ nhân, khẳng định sẽ không làm chuyện cởi giày trước mặt mọi người.
Còn Dạ Đế đại nhân mắc bệnh sạch sẽ của chúng ta, từng cảm nhận sự nhẹ nhàng của Bộ Vân Lữ, vì thế lúc này biểu cảm trên mặt thay đổi vô cùng đặc sắc.
Bản thân thay ngay và luôn?
Hay là trở về môn phái rồi mới thay đây?
“Chưởng môn!”
Tiêu Tội Kỷ thay xong trước tiên, sau đó nhảy lên hào hứng nói:
“Mang vào Bộ Vân Lữ, ta cảm thấy cơ thể nhẹ đi không ít.”
“Ta cũng có loại cảm giác này.”
Lý Thanh Dương cũng đã thay giày xong.
Quân Thường Tiếu cười nói:
“Chạy nhanh bình thường, tốc độ sẽ tăng thêm một phần so với trước kia, nếu thi triển thân pháp sẽ tăng lên hai phần so với trước đây.”
“Lợi hại như vậy sao?”
Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ lập tức trợn to mắt.
Bình thường chạy mười trượng, so với ngày thường hơn một trượng, thi triển thân pháp chạy mười trượng, so với ngày thường hơn hai trượng, chuyện này tuyệt đối là vô cùng cường hãn!
Soạt! Soạt!
Ở thảm cỏ rộng lớn, Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ bắt đầu thử nghiệm.
Bọn họ lúc thì chạy nhanh, lúc lại thi triển thân pháp, cho đến khi dừng lại, liền vui vẻ đồng thanh nói:
“Bộ Vân Lữ này quá thần kỳ.”
“...”
Dạ Tinh Thần cúi đầu đứng bên cạnh, siết chặt nắm đấm.
Lúc này trong lòng hắn chịu đựng giày vò tinh thần cực lớn, trong đầu toàn là ý nghĩ, rốt cuộc có nên cởi giày thay Bộ Vân Lữ thử một chút hay không?
Không được, không thể được!
Bản thân kiếp trước tốt xấu gì cũng là một Võ Đế, há có thể giống như đám phàm phu tục tử kia, trước mặt mọi người làm như vậy...
Đợi đã.
Đó chỉ là kiếp trước thôi mà.
Hiện tại ta chẳng phải là Võ Đế.
Đã như vậy, cần gì phải để ý tiểu tiết.
Thay! Thay! Thay!
Dạ Tinh Thần của Thiết Cốt Tranh Tranh ngồi lên tảng đá, tuột đôi giày ra, mang vào Bộ Vân Lữ, không thể đợi được bắt đầu chạy nhảy.
Dạ Đế a!
Tố chất của ngươi đâu, nguyên tắc sống của ngươi đâu!
Soạt! Soạt!
Dạ Tinh Thần dừng lại sau một hồi thử nghiệm, trong lòng vô cùng kiên định nói:
“Loại giày tăng tốc độ như vậy, trên Tinh Vẫn đại lục làm sao luyện chế ra được, thứ này nhất định là đến từ thượng giới!”
Dạ Đế đại nhân của chúng ta, đã đi vào con đường “Quân Thường Tiếu đến từ thượng giới” càng ngày càng sâu, càng ngày càng không thể tự thoát khỏi.
Điều này cũng dễ hiểu.
Dẫu sao có quá nhiều tài nguyên võ đạo kỳ lạ cổ quái.
“Khởi hành thôi!”
Quân Thường Tiếu búng tay một cái.
Trên đường, hắn vẫn không quên lĩnh ngộ Sơn Băng Địa Liệt Quyền, trong lúc vô tình tiến vào trong một rừng núi u ám.
“Vù vù!”
Gió lạnh thổi đến khiến người ta rợn tóc gáy.
Quân Thường Tiếu đánh giá một hồi, thầm nói:
“Lúc đi sao mình chưa từng gặp nhỉ?”
Hệ thống bất lực nói:
“Lúc đến chủ nhân khắp nơi đi tìm sơn tặc, không đi theo tuyến đường bình thường, đương nhiên hoàn mỹ tránh khỏi rồi.”
“Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương nghiêm trọng nói:
“Nơi này e rằng có hung thú cường đại.”
“Hừ.”
Cụ Phong Lang Vương phát ra tiếng gầm nhẹ, giống như nói cho chủ nhân rằng rừng núi này có bất thường, không thể tùy tiện tiến vào.
Quân Thường Tiếu suy nghĩ cặn kẽ một lúc, nói:
“Đi, chúng ta vào trong xem thử, biết đâu có thể tìm thấy bảo bối gì đó.”
Soạt!
Soạt!
Hắn vừa muốn chuẩn bị đi vào, lại nhìn thấy nơi sâu u ám trong rừng núi đó, bỗng nhiên có một tên võ tu lao ra, trên người đầy vết thương, máu tươi chảy ròng ròng.
“Phịch!”
Tên võ tu loạng choạng điên cuồng chạy nhanh một lúc, ngã sấp mặt cách đám người mười mét, bày ra khuôn mặt yếu ớt nói:
“Chư… chư vị, xin cứu mạng..”
Lời vừa nói xong, Quân Thường Tiếu cưỡi Cụ Phong Lang dẫn đệ tử đi vòng qua người trước, giống như hoàn toàn không nhìn thấy đối phương.
Võ tu bị thương đông cứng cơ mặt, tiếp tục nằm liệt trên đất, đau xót nói:
“Đạo đức thoái hóa từng ngày, lòng người không còn như xưa a!”