Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 426 - Chương 426. Thói Đời Bạc Bẽo, Lòng Người Đổi Thay!

Chương 426. Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay!
Một võ tu thân mang trọng thương chạy ra từ rừng tối, sau đó yếu ớt kêu cứu, người thấy thương cho hắn đều sẽ chìa tay giúp đỡ.

Nhưng mà, Quân Thường Tiếu và đệ tử lại không làm như thế.

Đây rốt cuộc là nhân tính biến thái, hay là đạo đức thoái hóa, nên mới khiến cho bọn họ lãnh huyết vô tình như vậy?

“Chưởng môn.”

Lý Thanh Dương truyền âm nói:

“Thật sự không cứu sao?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Vết thương trên người hắn là do binh khí gây ra, rõ ràng có người đang đuổi giết hắn, nếu như cứu thì có lẽ sẽ dẫn đến phiền phức.”

Lý Thanh Dương lựa chọn im lặng.

Hệ thống nói:

“Hiện tại ngươi có danh hiệu “hiệp sĩ công lý”, kết quả lại thấy chết không cứu, thật sự là trận trụi trào phúng mà.”

Quân Thường Tiếu khinh thường, nói:

“Hiệp sĩ cũng không thể mỗi ngày đều cứu người gặp hoạn nạn, hơn nữa thương thế hắn tuy nặng, nhưng cũng không chí mạng.”

“Chư vị!”

Võ tu bị thương đi không được mấy bước, rồi lại ngã quỵ xuống đất, hổn hển nói:

“Xin cứu… cứu ta một mạng, nguyện… tặng trăm viên linh thạch…”

“Tội Kỷ.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Nhanh đỡ người ta lên, nằm trên đất lạnh lắm.”

“……”

Khóe miệng Lý Thanh Dương với Chu Hồng giật giật.

Vừa nhắc tới linh thạch, chưởng môn lập tức liền nhiệt tình như vậy, có cần phải thực tế như vậy không?

Sống tại Tinh Vẫn đại lục tàn khốc này, người cũng không quen không biết, tự nhiên phải thực tế một chút.

Lúc vừa mới xuyên không, Quân Thường Tiếu đã cứu Lý Thanh Dương, bây giờ đối mặt người gặp nạn có thể nhìn thoáng như vậy, chính là chứng minh rõ ràng nhất về sự thay đổi của tâm lý.

“Soạt!”

Tiêu Tội Kỷ từ lưng Cụ Phong Lang nhảy xuống, vừa muốn đỡ tên võ tu bị thương kia dậy, bỗng nhiên thấy mười mấy tên áo đen lao ra từ trong núi rừng âm u.

Những người này dùng tốc độ nhanh nhất bao vây đám người Quân Thường Tiếu, ánh mắt hiện rõ vẻ lạnh lùng tàn nhẫn.

Tên võ tu bị thương thấy một màn này, trong lòng lập tức tràn đầy nỗi tuyệt vọng.

Thủ lĩnh áo đen lướt qua nhóm người Quân Thường Tiếu, lạnh nhạt nói:

“Các ngươi là đồng bọn của tên này?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Chúng ta chỉ là đi ngang qua.”

“Đi ngang qua?”

Thủ lĩnh áo đen lạnh lẽo cười một tiếng, sau đó phẩy phẩy tay, nói:

“Vậy liền chôn xác tại Hắc Ma Lâm đi.”

Vút! Vút! Vút!

Thủ hạ bao vây xung quanh hai tay vung loạn xạ, từng đạo ám khí ẩn hiện hàn quang ầm ầm bắn tới.

“Keng!”

“Keng!”

Lý Thanh Dương và Dạ Tinh Thần vung kiếm, lập tức chém ra một đạo kiếm hoa, tiêu diệt toàn bộ ám khí đánh tới.

Tiêu Tội Kỷ lấy ra Kiên Thiết Thuẫn không những bảo vệ mình, mà còn che chắn cho tên võ tu bị thương.

“Hửm?”

Thủ lĩnh áo đen có chút kinh ngạc, nói:

“Cũng có chút bản lĩnh đấy.”

“Đại ca…”

Võ giả thấp bên cạnh giọng nói:

“Con… con sói những người này cưỡi, hình như là Tật Phong Lang!”

“Cái gì?”

Thủ lĩnh áo đen trong lòng thót một cái.

Tật Phong Lang thú cũng không phải hạng thường, bọn hắn có thể thuần hóa thành tọa kỵ, thân phận tuyệt đối không đơn giản!

“Nếu như chỉ là đi ngang qua.”

Thủ lĩnh áo đen đầu óc nhanh lẹ, nói:

“Vậy liền mau rời đi đi, đừng cản trở Thông Ma Điện ta chấp hành nhiệm vụ ở đây.”

Những võ tu cưỡi sói này thực lực có chút mạnh, hắn không dám trêu vào, ngữ khí liền trở nên ôn hòa.

Còn việc nói ra tên Thông Ma Điện, cũng là muốn cho đối phương biết mình là có thân phận gì, lại đến từ môn phái nào.

Chỉ tiếc.

Đánh cũng đã đánh rồi, chuyện này nếu có thể bỏ qua mới là điều kỳ lạ.

Quân Thường Tiếu ôm tay, cười nói:

“Vừa thấy mặt liền lấy ám khí chiêu đãi, hiện tại lại bảo chúng ta rời đi, đầu ngươi có phải bị lừa đá rồi không?”

Sắc mặt tên thủ lĩnh áo đen trầm xuống nhưng cố nén lửa giận, chắp tay nói:

“Vừa rồi chỉ là chút hiểu lầm, xin cho Thông Ma Điện ít mặt mũi, mong bỏ quá cho.”

Hừ.

Nếu không phải lão tử thấy các ngươi cưỡi Tật Phong Lang, đã sớm loạn kiếm chém chết rồi.

Sai rồi.

Đây không phải là Tật Phong Lang mà là Cụ Phong Lang, trong đó còn có một con Cụ Phong Lang Vương.

Giang Tà truyền âm nói:

“Chưởng môn, Thông Ma Điện là tà tông ngũ lưu.”

Ngũ lưu sao?

Ánh mắt Quân Thường Tiếu lập tức hiện lên vẻ khinh thường.

Lão tử đến hai cái tà tông tam lưu còn dám chọc ngoáy, há lại để một cái tà tông ngũ lưu trong mắt.

Đương nhiên giờ đang ở bên ngoài, hắn cũng không muốn đi chọc một cái tà tông, thay vào đó là trở ra bên ngoài, nói:

“Nếu là người Thông Ma Điện, bổn tọa cho các ngươi chút thể diện, mau mau có bao nhanh bao nhiêu thì cút nhanh bấy nhiêu.”

Thủ lĩnh áo đen lập tức tức đến đỏ mặt tía tai.

Nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, nhìn về phía võ tu bị thương nói:

“Thông Ma Điện ta đang truy sát hắn, chúng ta muốn mang hắn đi, xin đừng làm khó.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Đưa một trăm viên linh thạch rồi tùy ý mang đi.”

Tên võ tu bị thương hơi hoảng loạn, nội tâm gào thét:

“Thói đời bạc bẽo, lòng người đổi thay!”

Thủ lĩnh áo đen rốt cục nhịn không nổi nữa, giọng điệu âm trầm nói:

“Bằng hữu, yêu cầu này có hơi không biết điều.”

Khóe miệng Giang Tà khẽ run rẩy.

Một tên nhân sĩ tà phái mà còn dám nói đạo lý, ngươi đang diễn hài cho thiên hạ xem hay sao.

Quân Thường Tiếu nhún nhún vai nói:

“Hắn nguyện ý bỏ ra một trăm viên linh thạch để ta bảo đảm sự an toàn bản thân, ngươi mang hắn đi thì ta liền mất hết linh thạch, cho nên một trăm viên linh thạch này phải do ngươi trả.”

“…”

Khóe miệng mấy người Lý Thanh Dương đồng loạt giật giật.

Chưởng môn muốn vô luận như thế nào, cũng phải có được một trăm viên linh thạch a!

Sắc mặt thủ lĩnh áo đen đã tối càng thêm đen, con meo nó ta cũng không có một trăm viên linh thạch, cho dù có cũng không nỡ cho ngươi!

“Như vậy đi.”

Thủ lĩnh áo đen nói:

“Giao hắn cho ta, một khi tìm được linh thạch liền đưa cho ngươi.”

Mục tiêu truy sát thế mà lại có đến một trăm viên linh thạch, lột ra giao hết cho đối phương, còn mình mau chóng trở về hoàn thành nhiệm vụ, song phương đều vạn sự đại cát.

“Vậy không được.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Vạn nhất ngươi bắt được người liền chạy, ta há lại mất cả chì lẫn chài còn gì? Cho nên đưa ta một trăm viên linh thạch trước, ngay lập tức ta ngừng bảo vệ hắn.”

Thủ lĩnh áo đen sắc mặt càng thêm âm trầm, thầm nghĩ:

“Thằng này đang giỡn mình, hay là đang cố ý kéo dài thời gian?”

“Tiểu hữu!”

Vào đúng lúc này, tên võ tu bị thương khó khăn nói:

“Ta nguyện ý thanh toán một ngàn viên linh thạch, xin hãy bảo đảm tính mạng của ta!”

Hắn nhìn ra được người Thông Ma Điện không dám động thủ với những võ tu cưỡi này, vì mạng sống nên hắn nguyện tăng cao tổn thất!

“Phi vụ mua bán này, ta nhận.”

Quân Thường Tiếu nói.

Mặc dù trong nhà có mỏ khoáng linh thạch, có thể sản xuất linh thạch thiên nhiên, nhưng hắn nhất định cũng sẽ không chê linh thạch nhân tạo, tốt xấu gì thì một viên cũng có giá một vạn lượng.

“Hà!”

Võ tu bị thương thở dài một hơi, tuyệt vọng tích tụ trong lòng, cũng dần dần tiêu tán không ít.

Quân Thường Tiếu nhìn về tên thủ lĩnh áo đen, nhún nhún vai nói:

“Ngươi bây giờ nếu muốn ta từ bỏ bảo vệ hắn, không phải một trăm viên nữa, mà là một ngàn viên.”

“Phụt!”

Tên võ tu bị thương phun ra một ngụm máu.

Trong lòng chửi đến rát họng:

“Tên này có đạo đức nghề nghiệp hay không!”

Thủ lĩnh áo đen ngay cả một trăm viên cũng không bỏ ra nổi, khẳng định cũng không bỏ ra nổi một ngàn viên, cho nên ánh mắt cực kỳ âm trầm nói:

“Tiểu tử, ngươi đây là đang cố ý đùa giỡn ta!”

“Không bỏ ra được?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Vậy mau cuốn xéo đi.”

“Hừ.”

Thủ lĩnh áo đen âm u nói:

“Rượu mời không uống chỉ uống rượu phạt, cũng đừng trách lão tử không khách khí.”

“Soạt!”

Vừa nói, hắn vừa làm một cái thủ thế kì quái.

Soạt! Soạt! Soạt!

Mấy chục tên áo đen bao vây xung quanh từ trong không gian giới chỉ rút ra một thứ vũ khi như cung nỏ, đã lắp sẵn mũi tên.

Mũi tên lấp lóe tia hào quang nhỏ, nhưng phảng phất mang theo mang sức mạnh kinh người!

Giang Tà truyền âm nói:

“Chưởng môn, đây là Ma Bạo Nỏ, trên mũi tên có gắn thêm tinh hạch, va chạm vào ngoại vật sẽ gây nổ, lực sát thương cực cao.”

“Tiểu tử.”

Thủ lĩnh áo đen nói:

“Ta đã nhiều lần nhường nhịn nhưng ngươi lại không rời đi, vậy liền chịu cảnh thịt nát xương tan đi.”

Quân Thường Tiếu cười lạnh một tiếng, quát:

“Thanh Dương, Tội Kỷ, bày “nó” ra cho bản tọa!”

“Soạt! Soạt!”

Lý Thanh Dương cùng Tiêu Tội Kỷ rút AK-47 ra, trực tiếp giương lên.

“Cạch!”

Quân Thường Tiếu cũng rút một khẩu AK-47 ra.

Con hàng này còn thuận tiện đeo Huyễn Quang Mặc Kính (mắt kính chống nắng) lên, miệng ngậm điếu xì gà, ngạo nghễ nói:

“Lão tử còn muốn xem thử, rốt cuộc là tên của các ngươi nhanh hơn, hay là đạn của ta nhanh hơn.”

Từ trên không nhìn xuống.

Một đám người áo đen nắm trong tay loại cung nỏ mạnh nhất trong số vũ khí lạnh, đối nghịch là ba người cưỡi Cụ Phong Lang cầm trong tay vũ khí nóng AK-47.

Bầu không khí, giương cung lên đạn!


Bình Luận (0)
Comment