Chương 429. Chơi trốn tìm có vui không?
Quân Thường Tiếu biết Nhâm Sơn không phải loại người thành thật, vì thế trên đường đi vẫn luôn chú ý gã.
Nhưng thật bất ngờ là, bên trong động chìm cũng không phải là một đường lớn, thay vào đó là có rất nhiều đường nhỏ, chẳng khác gì một cái mê cung cả.
Chỉ cần có người tiến vào, rồi tùy ý chạy đi hai con đường nhỏ, muốn biến mất không còn tung tích là chuyện rất dễ dàng.
"Muốn chạy thì cứ chạy đi"
Quân Thường Tiếu nói:
"Cứ xem như chẳng có gì xảy ra là được."
Hắn cũng chẳng để ý đến Nhâm Sơn nữa.
Cái khiến hắn để ý, chính là khoáng mạch linh thạch.
Chỉ cần tìm được khoáng mạch, đừng nói nhận được 999 viên linh thạch, muốn thêm hai số 0 phía sau cũng không phải là vấn đề.
Đương nhiên.
Quân Thường Tiếu cũng có thể cho rằng Nhâm Sơn chạy trốn, hẳn là lo lắng mình sẽ ra tay với gã.
Chuyện này còn không phải đang nói nhảm?
Ngươi cầm dao đâm người ta hai lần, dù có đổi thành người khác cũng không dám cộng sự.
Không thể trách Quân chưởng môn dùng thủ đoạn sắc lạnh, nếu như không làm vậy thì há có thể moi được tin tức khoáng mạch linh thạch, há có thể đến chỗ này hay sao?
"Thật đáng chết."
Giang Tà hơi khó chịu nói:
"Nếu không phải nơi này hạn chế linh niệm của ta, nhất định có thể tìm thấy tiểu tử kia trong chớp mắt."
Lý Thanh Dương nói:
"Chưởng môn, đằng trước có chín cái ngã rẽ, chúng ta đi cùng nhau hay là tách ra?"
Quân Thường Tiếu nói:
"Đi cùng nhau."
Hắn lo lắng đường hầm như cái mê cung này, có ẩn giấu nguy hiểm gì đó.
Còn chọn đi đường nào thì không cần phải suy nghĩ, cứ chọn con đường mình thích là được.
Giang Tà bất lực nói:
"Chưởng môn, trong mảnh địa hình phức tạp rối ren này, tiến vào mà không suy nghĩ kỹ lưỡng, chuyện này cũng quá tùy ý rồi."
Mặc dù tuổi của y không quá lớn nhưng tốt xấu gì cũng lăn lộn giang hồ mấy năm qua, cho nên biết rõ loại đường đi này tất có cất giấu điều khác thường, mỗi một bước đi đều phải cẩn thận đưa ra phán đoán.
Ba năm trước đây.
Giang Tà tiến vào một cái hang động tăm tối, trong đó cũng có ẩn chứa đường hầm.
Sau khi suy xét cẩn thận xong, kết quả tiến vào một cái ngõ cụt, lại còn kích hoạt bẫy rập trong đó, nếm phải không ít đau khổ.
Mình nghiêm túc suy nghĩ còn đi lầm được lạc lối, thế mà chưởng môn lại không một chút cân nhắc, thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ a!
"Nếu là phúc thì sẽ không thành họa, còn đã là họa thì có chạy đằng trời."
Quân Thường Tiếu nói.
Con meo nó nếu như ta là đại sư phong thủy, chỉ cần dựa vào la bàn là có thể suy diễn ra cửa vào, trong miệng chắc chắn sẽ lẩm bẩm ‘càn khảm cấn chấn tốn ly khôn đoái’.
"Không sai."
Hệ thống nói:
"Tiểu tử kia cũng tiến vào đường hầm này."
Thần sắc Quân Thường Tiếu khẽ giật mình, ngạc nhiên nói:
"Vì cái gì ngươi lại biết?"
Hệ thống khá là ngạo nghễ, nói:
"Ta có thể dựa vào hơi thở lưu lại trong không khí, khóa chặt hướng đi của đối phương."
"Hóa ra..."
Quân Thường Tiếu bừng tỉnh đại ngộ nói:
"Ngươi là chó."
"Ngươi mới là chó ấy!"
"Ngươi là chó, chó là ngươi, là ngươi chó!"
Hai con hàng phúc họa cùng gánh, cứ như vậy trên đường đi không ngừng trào phúng nhau, vô cùng “yêu thương” niềm nở.
Đám người tiến thêm không tới mười bước lại gặp phải một cái ngã rẽ, con đường thông tới hai phương hướng khác nhau.
"Chưởng môn."
Giang Tà chỉ vào ký hiệu kỳ lạ bên trái, nói:
"Đây tuyệt đối là một loại ký hiệu, nếu như có thể lý giải nó, chắc chắn sẽ tìm thấy đường đi chuẩn xác."
"Đi thôi, đi hướng bên phải."
Quân Thường Tiếu ngắt lời nói.
Khóe miệng Giang Tà co co giật giật.
Thân là một lão làng trong ngành thám hiểm, mình nghiêm túc gợi ý thế mà chưởng môn vẫn chẳng bận tâm, vẫn tùy tiện lựa chọn một con đường, đây rốt cuộc là náo động cái gì vậy trời!
"Hầy.."
Giang Tà thở dài, đứng dậy đi theo.
Không bao lâu sau.
Đám người lại gặp một cái ngã tư đường.
Giữa hai bên con đường đều có đánh dấu ký hiệu cổ quái, Giang Tà liền bắt đầu suy đoán cũng thầm đưa ra so sánh giữa các ký hiệu.
"Ta đã hiểu ra."
Đột nhiên, hắn tỉnh ngộ nói:
"Đây tuyệt đối là có người cố ý lưu lại ký hiệu, thuận tiện cho lần sau tìm đến mục tiêu."
"Nếu như ta đoán không sai thì rất có thể đây là ký hiệu của Nhâm Sơn và đồng bọn để lại, nếu như chúng ta có thể lý giải, chắc chắn sẽ tìm thấy gã."
Lần này lý luận đan xen chồng chất, kết quả rất có lý lẫn có chứng.
Bất quá khi hắn nói hết lời, bỗng phát hiện chưởng môn đã dẫn các đệ tử tiến vào một đường hầm khác, giống như chưa từng nghe thấy y phát biểu.
Giang Tà: "..."
Mọi người cứ tiếp tục cất bước, trong lúc ấy gặp phải không ít ngã rẽ.
Quân Thường Tiếu hoàn toàn không chút do dự đưa ra quyết định, lúc thì rẽ trái khi thì rẽ phải, đi một lúc khiến các đệ tử hoa mắt chóng mặt.
Giang Tà vẫn đi theo ở phía sau, trong bụng kìm nén một cỗ ủy khuất.
Trước kia mình đã trải qua loại địa phương này, thế quái nào chưởng môn lại không nghe góp ý, cứ phải giống như con ruồi không đầu bay loạn xạ làm gì?
Không được, không được!
Nếu còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng mất phương hướng.
"Chưởng môn!"
Giang Tà nói:
"Không thể..."
"Có người!"
"Soát!"
Lý Thanh Dương thi triển Túng Vân Bộ tiến lên trong nháy mắt, trực tiếp chộp vào bên trên cổ áo sau của Nhâm Sơn đang định rẽ vào một đường hầm khác, sau đó nhấc tay kéo gã trở về.
Giang Tà trực tiếp ngu người!
Đường hầm mê cung phức tạp như thế, đi tới đi lui nhiều ngã rẽ như vậy, kết quả vẫn gặp được tên khốn chuồn đi lúc trước, vận khí này cũng quá biến thái đi?
Vận khí á?
Giang Tà đã nghĩ sai.
Quân chưởng môn hoàn toàn dựa vào hệ thống nắm bắt hơi thở lưu lại trong không khí, từ đó tìm tới Nhâm Sơn vốn sớm một bước chui vào đường hầm.
"Phịch!"
"Ai gia..."
Nhâm Sơn ngã nhào trên mặt đất, bởi vì vết thương bị va chạm nên nhất thời nhe răng há miệng vì đau đớn, trong lòng cũng tại gào thét:
"Bọn họ làm quái nào tìm được mình!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Chơi trốn tìm có vui không?"
"..."
Nhâm Sơn im lặng.
Quân Thường Tiếu chỉ hường hầm phía trước, nói:
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, nhanh trốn đi rồi chớ bị ta tìm thấy."
"Ách?"
Nhâm Sơn có chút ngơ ngác.
Giang Tà và đám người Lý Thanh Dương cũng có chút ngơ ngác.
Có thể tìm tới tên này trong đường hầm phức tạp rối ren, chuyện này tuyệt đối là vận may cực lớn.
Chưởng môn còn muốn cho gã trốn đi, thật sự không phải là đang đùa chứ?
"Nhanh lên!"
Quân Thường Tiếu trầm giọng quát.
"Xoát!"
Nhâm Sơn cố gắng đứng dậy, thân thể bị thương không một cái quay đầu liền chạy vào một ngã rẽ khác.
"..."
Khóe miệng mọi người hơi giật giật.
Chuyện này thật sự không phải là đang đùa!
Giang Tà suy sụp nói:
"Chưởng môn, có thể bắt được gã trong cái địa hình phức tạp này, vì cái gì còn để cho đối phương chạy thoát!"
….
"Vù vù!"
Sau khi chuyển qua mấy cái ngã rẽ, Nhâm Sơn lại bị bắt bởi Lý Thanh Dương, thân thể gã lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Giang Tà đã hoá đá toàn thân.
Lần thứ nhất tìm thấy có thể tính là vận khí tốt, lần thứ hai tìm thấy tuyệt đối không phải trùng hợp!
Chưởng môn.
Người có cần phải đánh mặt ta vậy không!
Dù sao mặt mũi này cũng là trưởng lão duy nhất của Thiết Cốt Phái chúng ta đó!
Quân Thường Tiếu ngồi xổm xuống, nói:
"Ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa, mau mau trốn đi, trốn càng xa càng tốt."
Nhâm Sơn khóc không ra nước mắt, nói:
"Tiểu nhân ta trên có già dưới có trẻ, đại nhân ngài có từ bi đại lượng, hãy thả ta một con đường sống đi!"
Gã không tiếp tục chạy nữa.
Thực tế bị bắt hai lần, gã đã hiểu được đối phương khẳng định sở hữu sức mạnh đặc biệt nào đó, có thể tuỳ tiện tìm thấy mình.
Vậy thì còn chạy cái rắm ấy, còn còn nước là đầu hàng!
"Muốn mạng sống cũng được thôi."
Quân Thường Tiếu nói:
"Dẫn ta đến khoáng mạch linh thạch, nếu như còn dám giờ trò đùa bỡn nào nữa, cái mạng nhỏ này liền để lại trong đường hầm này."
"Được! Được rồi! Ta dẫn ngươi đi tìm!"
Lần này, Nhâm Sơn không còn giở trò gì thêm, dựa theo ký hiệu lúc trước gã và đồng bọn để lại, rất nhanh chóng đi đến một cái cửa động rộng lớn.
Trên vách đá cuối đường, có rất nhiều khoáng thạch long lanh trong suốt khảm nạm trên đó, xung quanh còn có lưu lại vết cắt thô sơ.
"Tiểu hữu."
Nhâm Sơn hoảng sợ nói:
"Chính là chỗ này."