Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 430 - Chương 430. Rơi Vào Sào Huyệt Rắn!

Chương 430. Rơi vào sào huyệt rắn!
Sơn động rất lớn, chứa vài trăm người bên trong cũng không thành vấn đề, phía trước thạch bích được khảm nạm là từng viên linh thạch thiên nhiên chưa được khai thác.

Mắt của đám người Giang Tà lập tức phát sáng.

Thiết Cốt Sơn tuy là cũng có, bọn họ cũng đã khai thác không ít nhưng cái đồ chơi có linh khí tinh thuần như này, không có ai là chê nhiều.

Quân Thường Tiếu đi tới, chỉ vào vết tích thạch bích nứt vỡ, nói:

"Là các ngươi để lại à?"

"Không phải."

Nhâm Sơn hơi mờ mịt nói:

"Lúc bọn ta đi đến nơi đây thì vách đá vẫn nguyên vẹn, không có chút dấu vết bị hư hao nào."

"Hơn nữa..."

Hắn nhìn xung quanh, càng thêm khó hiểu nói:

"Tại sao lại có cảm giác sơn động đã rộng hơn so với lần trước không ít?"

"Hửm?"

Quân Thường Tiếu nâng cằm lên nói:

"Chẳng lẽ còn có người khác biết về mạch khoáng linh thạch này?"

"Không phải chứ?"

Nhâm Sơn có chút nghi ngờ, dù sao nơi này cũng vô cùng kín đáo, bên ngoài lại có mãnh thú canh giữ, phần trăm có người vào được hẳn là không cao!

Ngược lại Quân Thường Tiếu không thèm để ý có người khác biết hay không, bây giờ hắn đang suy nghĩ nên làm thế nào để lấy linh thạch đi, một viên cũng không để chừa!

Tuy nói là cần 999 viên nhưng đã tìm đến mạch khoáng, theo đạo lý khẳng định sẽ chiếm giữ toàn bộ.

Còn về phía Nhâm Sơn.

Ừm, cho gã mấy trăm viên coi như là phí dịch vụ đi.

Hệ thống nói:

"Chủ nhân thật sự có lỗi với cái danh hiệu ‘hiệp sĩ công lý’ này, nếu có chức năng thu hồi chỉ sợ hiện tại đã sớm ra tay rồi.

"Người không vì mình, trời tru đất diệt."

Quân Thường Tiếu búng tay một cái, nói:

"Các bảo bối, bắt đầu đào đi."

Đám người Lý Thanh Dương tuân lệnh, ngay lập tức lấy ra Hàn Phong Kiếm, bắt đầu đào linh thạch trên vách đá.

Nhâm Sơn khẽ giật mình.

Gã và đồng bọn lần đầu khai thác đã phá hư không ít linh thạch.

Động tác của những người này rất thuần thục, hoàn toàn không giống như là lần đầu khai thác!

Nhâm Sơn sợ hãi nói:

"Ta đã đưa các ngươi đến tận nơi rồi, bây giờ có thể đi ra chưa?"

Gã không quan tâm việc linh thạch bị lấy đi, mà chỉ hy vọng có thể nhanh chóng rời đi, tránh người kia có ý định giết người diệt khẩu.

Tài nguyên võ đạo có thì tốt.

Nhưng mà mỗi người chỉ có một cái mạng, cần phải đặc biệt quý trọng.

"Ngươi không được đi."

Quân Thường Tiếu nói:

"Thiên Thiên, ngươi trông chừng gã, đừng để chạy trốn."

Lục Thiên Thiên không nói gì nhưng người đã đừng chắn ngang lối ra, cả gương mặt nàng lạnh toát như băng, khiến cho Nhâm Sơn không tự chủ được lạnh run cả người.

...

Vách núi rất cứng rắn, nhưng đứng trước sự sắc bén của Hàn Phong kiếm thì cũng chỉ như đậu phụ.

Đám người Quân Thường Tiếu và Lý Thanh Dương bắt đầu khai thác, chỉ trong một chốc đã đào ra được sáu bảy trăm viên.

"Chưởng môn."

Giang Tà truyền âm nói:

"Linh thạch tại nơi đây e rằng còn rất nhiều, chúng ta cứ đào thế này cần tốn thời gian rất lâu."

Quân Thường Tiếu dừng lại nói:

"Có nên liên hệ với môn phái không?"

Giang Tà nói:

"Với trình độ dùng Truyền m Thuật của ta, cũng chỉ có thể truyền đi một nghìn dặm, cần phải cưỡi Cụ Phong Lang quay về một đoạn mới có thể liên lạc được."

"Mang tiểu tử kia ra ngoài."

Quân Thường Tiếu nói:

"Dùng tốc độ nhanh nhất để liên hệ với môn phái, bảo Lê đường chủ dẫn toàn bộ thành viên của Lang Kỵ Đường đến đây."

Đông người, lực lượng lớn, từ đó có thể khai thác được hiệu suất nhanh nhất.

"Được."

Giang Tà một tay nắm chặt Nhâm Sơn, kéo theo gã rời khỏi sơn động.

Đám người Lý Thanh Dương vẫn tiếp tục đào.

Từng viên từng viên linh thạch lại xuất hiện, lần lượt tiến vào không gian giới chỉ.

Có điều...

Công tác được nửa canh giờ, Lục Thiên Thiên bỗng nhiên nói:

"Chưởng môn, trong hang có động tĩnh."

"Ừm."

Đám người Quân Thường Tiếu cùng nhau dừng lại.

Soạt soạt!

Sơn động yên tĩnh trở lại, có thể nghe thấy âm thanh như ma sát từ lối ra truyền tới.

Hơn nữa càng ngày càng rõ, như có vật gì đó đang bò tới.

Lý Thanh Dương cau mày nói:

"Chưởng môn, trong hang động này sẽ không có mãng xà chứ?"

"Rất có khả năng này."

Quân Thường Tiếu cũng phán đoán từ tiếng sột soạt, rất giống tiếng của loài rắn, vì vậy dặn dò mọi người:

"Mọi người phải cẩn thận chút."

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ cầm Hàn Phong Kiếm đứng phía trước, ánh mặt nghiêm nghị hẳn lên.

Dạ Tinh Thần vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt.

Đối với hắn, bất luận là hung thú gì đi nữa, chỉ cần dám xuất hiện thì sẽ cho nó, chết không kịp ngẩng đầu!

Soạt soạt soạt!

m thanh ma sát với mặt đất ngày càng to rõ, hơn nữa nghe tiếng có vẻ như số lượng rất nhiều.

Chẳng lẽ là một đàn rắn bò đến?

Người bình thường ở nơi đây, bỗng nghe thấy âm thanh rợn người thế này, nhất định sẽ sợ đến sởn tóc gáy.

Đặc biết là con gái trời sinh đã sợ loài bò sát, e rằng sớm đã bị dọa tới mức run người, sợ tới mức hét toáng lên rồi.

Lục Thiên Thiên cũng là nữ nhân, bất quá nàng lại không có vẻ như kiêng kị gì cho lắm.

Xem ra, nàng cũng không có cái gì là sợ rắn, rất có khả năng là sợ gián.

"Vù vù!"

Đột nhiên, từ ngoài cửa động thổi đến cơn gió lạnh, mang theo mùi hôi thối khiến người ta cảm thấy buồn nôn, mọi người thiếu chút nữa là ọ ọe ra ngay tại chỗ.

Khè khè!

..........

Vào lúc này, thanh âm quỷ dị truyền đến, ở ngay cửa động xuất hiện một con mãng xà trơn bóng, dài nhỏ đang bò đến rất nhanh.

Chúng không khác gì những con rắn bình thường là mấy, dài tầm hơn một mét, nhưng có chỗ không giống là trên đầu có con mắt dài, lóe lên ánh mắt nham hiểm!

Người có chứng sợ đông đúc, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ đầu váng mắt hoa.

"Đa Mục Xà!"

Lý Thanh Dương nói.

Lục Thiên Thiên rút ra Hàn Mang Kiếm, ánh sáng thanh kiếm lóe lên lạnh như băng, chém một phát hơn 20 con rắn vừa mới bò tới thành hai khúc.

Nhưng mà, ngoài cửa động còn có rất nhiều rắn đang tiến tới, mắt chúng nó lập lòe ánh sáng nham hiểm, khiến cho người nhìn phải dựng đứng tóc gáy.

"Giữ cửa động, đừng để chúng tiến tới."

Quân Thường Tiếu quát.

"Soạt!"

"Soạt!"

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỵ cầm kiếm nhảy từ trên xuống trực tiếp tiêu diệt những con rắn đang bò vào cùng những con đang ở lối ra.

Hai người từ cửa động nhìn ra, lập tức hít sâu một hơi khí lạnh.

Có thể thấy được xung quanh, chi chít lít nhít loài rắn đang nhanh chóng bò tới, số lượng rất nhiều, cơ hồ đang chiếm cứ toàn bộ hang động.

Chỗ này… Không tới 1000 thì cũng phải 999 con!

"Chưởng môn!"

Khóe miệng Lý Thanh Dương co giật nói:

"Rất nhiều mãng xà..!"

"Tránh ra!"

Quân Thường Tiếu quát.

"Soạt!Soạt!"

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ vội vàng né sang một bên.

Quân Thường Tiếu bước dài ra, nhanh chóng thi triển thủ ấn Ngự Hỏa Quyết, song chưởng đẩy tới cửa động, lập tức phun ra hỏa diễm cực nóng.

Vù vù...

Linh Lung Hỏa dưới tăng phúc của võ kỹ hình thành hỏa trụ, bao phủ triệt để sơn động, hướng phía sau dùng bạo lực phun xuyên qua.

Đám mãng xà bò tới lập tức bị đốt cháy rơi lả tả đầy đất.

Phương thức đánh quái này, thực sự hữu nghiệm!

Chỉ là, Lý Thanh Dương còn chưa kịp vui sướng, bốn phía vách đá sơn động, đột nhiên lại chui ra rất nhiều mãng xà.

Đậu phộng!

Chúng nó còn biết đào hang!

Ngay lúc này, đột nhiên vách đá bên trái sụp xuống, rất nhiều đầu rắn vừa to vừa thô ngọ ngoạy chui ra, thể hình to lớn hoàn toàn có thể xưng là đại mãng xà!

"Đa Mục Xà Vương!"

Lý Thanh Dương ngưng trọng nói.

Rắc! Rắc! Rắc!

Những vách đá khác cũng bắt đầu sụp xuống, rất nhiều Xà Tương to lớn xuất hiện.

Sau lưng chúng nó còn tụ tập rất nhiều loài rắn khác, nhìn qua cũng có thể đoán được ít nhất cũng phải có hai ba ngàn con.

Nhìn thấy nhiều rắn như vậy, nhiều Xà Vương như thế, đám người Quân Thường Tiếu liền ý thức được bên ngoài đường hầm rắc rối phức tạp kia, có lẽ chính là do chúng nó đào ra.

Nơi này không chỉ là mạch khoáng linh thạch, mà còn là cái sào huyệt rắn cực lớn!


Bình Luận (0)
Comment