Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 438 - Chương 438. Tự Tin Một Trăm Phần Trăm!

Chương 438. Tự tin một trăm phần trăm!
Quân Thường Tiếu mở ra màn hình số liệu theo thói quen, cũng ấn vào bên trên nhiệm vụ sử thi.

Nội dung là.

Nội dung nhiệm vụ sử thi: Quận Chân Dương tiến công, quận Thanh Dương rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, chủ nhân cần phải dẫn dắt đệ tử chống địch ngoại xâm, thành công giữ vững thành Thanh dương.

Nhiệm vụ thất bại: Thành Thanh Dương bị công phá.

Khen thưởng nhiệm vụ: ? ? ?

Cái nhiệm vụ sử thi này có mục tiêu là giữ vững thành Thanh Dương!

"Cũng quá đơn giản đi mất!

Quân Thường Tiếu rất im lặng, ít nhất thì cũng phải cho người ta chút gợi ý chứ, để biết làm thế nào mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ!

Bây giờ thì hay rồi, chỉ có một mục tiêu là giữ vững thành Thanh Dương!

"Không đúng, không đúng.”

Nhớ đến những nhiệm vụ trước, Quân Thường Tiếu thầm nói:

"Chắc chắn trong đó còn có nhiệm vụ che giấu.”

Mà che giấu cái gì thì hắn không đoán được.

Hỏi hệ thống thử xem?

Thôi, nó mà nói cho mình mới lạ đấy.

"Còn phải nói sao?”

Hệ thống vui vẻ nói.

"Chủ nhân thật đúng là biết điều quá đáng lắm đó.”

"Cút!”

Quân Thường Tiếu nâng cằm, nhỏ giọng nói:

"Xem ra, lần này nhiệm vụ sử thi này xuất hiện, mình không thể không tham gia chiến tranh.”

Thân là thế lực môn phái, hắn có quyền lựa chọn phong bế sơn môn, không tham gia vào chiến tranh của thế tục.

Nhưng bây giờ tu vi của hắn đã đạt đến Võ Tông đỉnh phong, lại có nhiệm vụ sử thi vừa khởi động, dù có là vì quê nhà hay là vì khen thưởng đi nữa, hắn cũng phải nhúng vào vũng nước đục này.

"Cũng may chỉ là phòng thủ, nếu như mà bắt mình tấn công, vậy thì đi đời nhà ma rồi.”

Quân Thường Tiếu nói.

Chờ chút!

Còn có một vấn đề!

"Nhiệm vụ sử thi không đưa ra thời gian cụ thể.”

Quân Thường Tiếu cau mày nói.

"Mình chỉ có thể đợi đại quân Quận Chân Dương giết đến đây, cuối cùng giữ vững được thành Thanh Dương, như vậy mới có thể hoàn thành nhiệm vụ sao?

"Đoán đúng.

Hệ thống nói.

Quân Thường Tiếu gãi gãi đầu, nói.

"Nếu như quận Hà Dương và quận Hoa Dương có thể dựa vào địa hình hiểm yếu để chống lại, kéo dài một đến hai năm, chẳng lẽ ta cứ phải kẹt ở Võ Tông đỉnh phong một hai năm hay sao?”

Hệ thống nói:

"Vì vậy chủ nhân mới phải cầu nguyện cho bọn họ lựa chọn đầu hàng, có vậy thì quận Chân Dương sẽ nhanh chóng tấn công đến quận Thanh Dương.

Quân Thường Tiếu bĩu môi nói:

"Bây giờ ta còn ước gì bọn hắn trụ được lâu một chút, tranh thủ chút thời gian cho môn phái phát triển còn không kịp đây này.”

Điều kiện nhiệm vụ là giữ vững thành Thanh Dương.

Bây giờ đại quân quận Chân Dương giết tới, cho dù giữ vững được thành trì, chắc chắn cái giá phải trả là không nhỏ.

Ngược lại cho Thiết Cốt Phái thêm thời gian, để cho các đệ tử có cơ hội đột phá, như vậy thì không chỉ có thể giữ vững thành trì, mà còn có khả năng giảm được tỷ lệ tử vong xuống thấp nhất.

...

"Giết!”

"Giết!”

Trên bãi cỏ rộng lớn của Thiết Cốt Sơn, một ngàn thành viên Kỵ Lang Đường đang cầm Bá Vương Thương trên tay, khống chế Cụ Phong Lang xung phong đánh tới.

Người xông lên đầu tiên là Chung Nghĩa.

Đây là một người có tình có nghĩa, được chọn làm thành viên Lang Kỵ Đường.

Nguyên nhân vì hắn có cảnh giới cao, lại vô cùng khắc khổ huấn luyện nên được Tiết Nhân Quý đề cử, sau đó Quân Thường Tiếu đã bổ nhiệm hắn làm đoàn trưởng Lang Kỵ Đường.

Mặc dù gia nhập Thiết Cốt Phái không lâu, nhưng dựa vào các tài nguyên tu luyện, người có linh căn thượng phẩm như Chung Nghĩa, tu vi đã đạt đến Võ Sư cửu phẩm.

Trước kia phiêu bạt bên ngoài, vào ra sinh tử vì chút tài nguyên.

Chung Nghĩa chưa từng nghĩ đến trong khoảng thời gian ngắn, hắn có thể nhanh chóng đột phá nhanh như vậy.

Chung Nghĩa đã hoàn toàn dung nhập vào Thiết Cốt Phái, nếu như cho hắn ra trận giết địch, chắc chắn sẽ xông pha khói lửa, tuyệt đối không chùn bước!

Xoát!

Trên ngọn núi, Tiết Nhân Quý đứng vung chiến kỳ lên.

"Đổi trận!”

Chung Nghĩa hét lớn một tiếng, Lang Kỵ Đường sau lưng nhanh chóng tụ lại vào nhau.

Từ trên cao nhìn xuống, một đoàn người vốn đang toán loạn nay xếp thành hình chiến mâu!

"Chưởng Môn.”

Tiết Nhân Quý nói:

"Đây là trận hình trường mâu mà ta vừa nghiên cứu ra, có thể nhanh chóng tê liệt phòng tuyến quân địch.”

Quân Thường Tiếu gật đầu nói:

"Rất chuyên nghiệp.”

Tiết Nhân Quý nói:

"Nếu như lên chiến trường, ta rất có tự tin chúng ta có thể phá bất kỳ trận hình phòng ngự nào, khiến cho kẻ địch rối loạn trận tuyến.”

Sự tự tin này được bắt nguồn từ chỗ thành viên Lang Kỵ Đoàn, bọn họ không chỉ có tu vi cao, mà còn có sự hiểu ngầm với nhau, ngay cả trang bị cũng tinh xảo, cho dù chỉ có mấy ngàn người tạo thành ba quân đoàn Võ Sư, cũng đã có thể giết cho kẻ địch người ngã ngựa đổ rồi.

Quân Thường Tiếu nói:

"Đại quân quận Chân Dương giết đến đây, chắc chắn đội quân Lang Kỵ Đường của chúng ta sẽ cho bọn chúng một niềm vui bất ngờ.”

"Nhưng mà…”

Tiết Nhân Quý cau mày nói:

"Ta lo lắng Quân Đoàn Bạch Thụy Hổ sẽ được trang bị Ma Bạo Nỏ, đó là một loại vũ khí có sức sát thương cực lớn, điều này khiến cho Lang Kỵ Đoàn gặp phiền toái cực lớn.”

Quân Thường Tiếu nhẹ nhàng vung tay lên, lấy ra Ma Bạo Nỏ cướp được từ tà tu Thông Ma Điện, nói:

"Ngươi nói là đồ chơi này?”

Tiết Nhân Quý nói:

"Chính là nó!”

Vì cái gì chưởng môn lại có vật này?

"Tội Kỷ.”

Quân Thường Tiếu đứng trên cao hô xuống.

"Ngươi lấy Kiên Thiết Thuẫn chắn trước người, bổn tọa bắn một tiễn thử xem.”

Tiêu Tội Kỷ lấy ra Kiên Thiết Thuẫn, nói:

"Chưởng môn, có cần kích hoạt hàng rào hay không?”

"Không cần.”

Trong lúc nói chuyện, Quân Thường Tiếu đã kéo cung lên, đồng thời lắp đặt mũi tên Ma Bạo Tiễn.

Sắc mặt Tiết Nhân Quý thay đổi hẳn, nói:

"Chưởng môn, uy lực của Ma Bạo Tiễn này gần bằng với Võ Sư đỉnh phong, tấm khiên này e rằng không cản nổi đâu.”

Véo.

Quân chưởng môn đã bóp cò, Ma Bạo Tiễn nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng bắn ra.

Uỳnh!

Tiếng nổ lớn vang lên, cuốn lên một trận gió.

Đợi đến lúc khói lửa và bụi đất tản đi, Tiêu Tội Kỷ vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Kiên Thiết Thuẫn ngăn ở phía trước chỉ bị cháy đen một chút bên ngoài.

"Chuyện này..”

Sắc mặt Tiết Nhân Quý ngu người, ánh mắt hiện rõ sự khó có thể tin.

Hắn biết chưởng môn trang bị cho thành viên không ít đồ tốt nhưng tuyệt đối không nghĩ đến, chỉ một cái tấm khiên sắt thôi, vậy mà đã có thể chống đỡ được Ma Bạo Tiến 50 ngàn cân lực sát thương.

Tiêu Tội Kỷ nói:

"Chưởng môn, Kiên Thiết Thuẫn hẳn là có thể chống đỡ được bốn đến năm tiễn.”

"Tiết đường chủ.”

Quân Thường Tiếu cười nói:

"Loại mũi tên có năng lực bạo phá, nếu như bổn tọa đoán không sai, phí tổn cũng không thấp đúng không?”

Tiết Nhân Quý nói:

"Một mũi tên một vạn lượng.”

"Nói cách khác, bắn ra một mũi tên thì chẳng khác nào bắn ra một đống linh thạch, bổn tọa không nghĩ rằng quận Chân Dương có thể dùng như mũi tên gỗ bắn hoài không hết.”

Quân Thường Tiếu nói.

"Không có khả năng.”

Tiết Nhân Quý kiên định nói:

"Cho dù có là quận đẳng cấp cao hơn nữa, cũng không thể xem như mũi tên gỗ ra bắn chơi được, dẫu sao giá thành quá cao.”

"Vì vậy thành viên Lang Kỵ Đường có Kiên Thiết Thuẫn bảo vệ, Ma Bạo Nỏ có thể uy hiếp được chúng ta sao?

Quân Thường Tiếu nói.

"Không thể.”

Tiết Nhân Quý hoàn toàn trầm tĩnh lại.

Có thuẫn lực phòng ngự cực cao, chắc chắn sẽ tăng lên tính cơ động cho Lang Kỵ Đoàn, phát huy ra chiến lực càng cao!

"Còn nữa…”

Quân Thường Tiếu nói.

"Nếu bọn chúng dám sử dụng Ma Bạo Nỏ, bổn tọa cam đoan với người rằng, sẽ khiến cho bọn chúng không có cơ hội bắn ra, mà chính là liên tục bị nổ tung!”

"Liên tục nổ tung?

Mặt Tiết Nhân Quý tràn đầy sự mờ mịt.

"Lê đường chủ.”

Quân Thường Tiếu nói.

"Lập tức bày ra thành quả huấn luyện thành viên Tế Vũ Đường của ngươi gần đây đi.”

"Ừm.”

Lê Lạc Thu búng tay một cái.

Có hai thành viên Tế Vũ Đường ở chỗ xa đã chuẩn bị đầy đủ, nằm trên mặt đất, dựng súng bắn tỉa AWM lên.

Sau khi mở chốt súng, bọn họ quả quyết bóp cò.

Hưu!

Hưu!

Tiếng xé gió vang lên.

Chỉ thấy hai ánh sáng nhỏ bay đi với tốc độ cực nhanh, chuẩn xác bắn trúng vào viên đã cỡ nắm tay, cũng làm nó vỡ tan trong nháy mắt!

Tiết Nhân Quý thấy một màn này, hai con mắt lập tức trừng to.

Khoảng cách giữa hai đệ tử kia và viên đá có hơn 1500 mét, vậy mà có thể bắn trúng chuẩn xác vào hòn đá, chuyện này đúng là quá khủng khiếp!

"Rắc rắc!”

Hai thành viên kéo cài chốt súng, lắp viên đạn.

Lý Thượng Thiên đi đến, dùng tay ném hai viên đá lên trời cao.

Chíu! Chíu!

Trong quá trình rơi xuống, viên đại lại bắn ra lần nữa.

Bành!

Bành!

Hai hòn đá bị vỡ thành bụi phấn.

"...”

Khóe miệng Tiết Nhân Quý run rẩy kịch liệt.

Chính xác đến trình độ viên đá đang bay vẫn có thể đánh nát, thật sự là kinh người!

"Tiết đường chủ.”

Quân Thường Tiếu cười nói:

"Nếu như cho thành viên Tế Vũ Đường ẩn nấp ở nơi bí ẩn, mà đối phương dám lấy ra Ma Bạo Tiễn, không phải chính là đang tự sát tập thể sao?

Tiết Nhân Quý tưởng tượng binh lính quân địch đang đựng Ma Bạo Nỏ, vừa mới chuẩn bị đặt mũi tên vào, sau đó bị một ánh sáng nhỏ đánh thẳng vào mũi tên.

Chắc chắn là sẽ liên tục bị nổ tung!

"Chưởng môn.”

Tiết Nhân Quý chân thành nói:

"Nếu như bọn hắn dám lấy ra, tuyệt đối chính là tự chui đầu vào rọ!”

Quân Thường Tiếu nói:

"Nếu như thực lực của đệ tử Thiết Cốt Phái chúng ta mạnh hơn chút nữa, ví dụ như toàn bộ đột phá đến Võ Sư, ngươi cảm thấy chúng ta nắm chắc mấy phần thủ vững thành Thanh Dương?

Toàn bôk đột phá đến Võ Sư?

Trong môn phái có hơn 2500 đệ tử, nếu như tất cả thật sự đều đạt đến Võ Sư Cảnh hết, điều này sẽ tạo ra sức chiến đấu vô cùng kinh khủng.

Tiết Nhân Quý dựa vào kinh nghiệm từng làm tướng quân, đưa ra một câu trả lời chắc chắn.

"Tự tin một trăm phần trăm!”

Quân Thường Tiếu nói thầm:

"Quận Hà Dương và quận Hoa Dương tốt nhất là có thể kéo dài một đoạn thời gian, kéo đến khi dược liệu luyện chế Võ Sư Đan thành thục là được.”

Không cần quá dài, chỉ cần khoảng mười ngày là đủ!


Bình Luận (0)
Comment