Chương 439. Muốn cái gì đến cái đó!
Bây giờ Quân Thường Tiếu đang chờ đại quân quận Chân Dương giết đến, tất nhiên, cũng hi vọng quận Hà Dương và quận Hoa Dương có thể kéo dài thêm một chút thời gian, để cho hắn có thêm thời gian phát triển.
Nhưng mọi việc không phải muốn là được.
Vài ngày sau, cũng chính là thời hạn một tháng mà Tạ thành chủ đã nói, bên phía Tế Vũ Đường nhận được tình báo, nói rằng quận chủ của quận Hoa Dương đã chọn đầu hàng.
"Đậu phộng!”
Quân Thường Tiếu nói:
"Đúng là không có cốt khí.”
Lê Lạc Thu lắc lắc đầu nói:
"Quận chủ đầu hàng, ít ra còn có kiếm được một chức vị quan viên nửa vời nào đó, chỉ đang thương cho những người dân trong quận, bị biến thành nô lệ của quận Chân Dương.”
"Cho dù đầu hàng hay bại trận, người đã mất nước thì dù có thể sống tạm bợ, nhưng cũng chẳng còn chút tôn nghiêm nào cả.”
Tạ Nghiễm Côn chết cũng không đầu hàng, chính là muốn bảo vệ tôn nghiêm thành Thanh Dương!
"Có một tin tức tốt.”
Lê Lạc Thu lại nói:
“Có mấy thành chủ quận Hoa Dương đã chọn thủ thành đến chết, có lẽ còn có thể tranh thủ cho chúng ta ít thời gian.”
"Trên đời này chung quy vẫn có nam tử xương cốt cứng rắn.”
Quân Thường Tiếu nói.
“Không giống quận chủ quận Hoa Dương đầu hàng ngay, quận Hà Dương bát đẳng lựa chọn phản kháng, cũng bố trí phòng tuyến ở Linh Dương Quan, ngăn chặn mười vạn đại quân.”
Xem ra đến bây giờ, quận Chân Dương muốn giết đến Quận Thanh Dương thì còn cần thêm chút thời gian.
Đây là điều mà Quân Thường Tiếu muốn nhìn thấy.
Chỉ khó chịu một chút, đó là nếu như hắn có càng nhiều Lang Kỵ Binh, vậy thì cần gì phải cần nhờ người khác tranh thủ chút thời gian, trực tiếp từ phòng thủ đổi thành tấn công là được rồi.
"Ngụy Lão.”
Quân Thường Tiếu đi vào dược viên, nói:
"Dược liệu còn cần bao lâu nữa mới có thể trưởng thành?
Dược liệu cần sử dụng để luyện chế Tụ Khí Đan đã trưởng thành được một ít, có cường độ linh khí rất cao, đan được sau khi thành phẩm có dược lực gấp hai mươi lần, nhưng mà dược liệu Võ Sư Đan còn chưa trưởng thành.
Bây giờ Thiết Cốt Phái có ít nhất một ngàn năm trăm đệ tử, bị kẹt ở tu vi Vũ Đồ đỉnh phong.
Đột phá thì không có vấn đề gì, thế nhưng muốn cảm ngộ võ đạo cần phải hao phí thời gian rất lâu.
Nhưng chỉ cần sản xuất Võ Sư Đan với số lượng lớn, cho mỗi người một viên, chỉ cần vài phút là đã đột phá đến Võ Sư, có thể nói sức chiến đấu càng mạnh!
Vậy nên Quân chưởng môn đang rất gấp.
Ngụy Lão nói:
"Còn cần nửa tháng.”
"Nửa tháng nữa.”
Quân Thường Tiếu nói thầm:
"Cứ tính như vậy, các đệ tử gần đạt đến Võ Đồ đỉnh phong, ngay lúc có đan dược thì toàn bộ đồng loạt đột phá đến Võ Sư!”
Vì những quận xung quanh đã cuốn vào chiến tranh, nên bên trong quận Thanh Dương đã phủ lên một bầu không khí khẩn trương.
Những dân thường sinh sống bên trong cũng bắt đầu lo lắng không yên.
Nếu như quận Thanh Dương bị luân hãm, bọn họ và người thân sẽ mất đi quyền bình đẳng, đời đời bị gắn mác nô lệ cấp thấp.
Nhưng điều đáng vui mừng đó là.
Tám thành chủ của tám tòa thành trì, lúc gặp phải chiến tranh thì đều có cùng thái độ, đó chính là thành còn người còn, thành mất người vong!
Quân Thường Tiếu nói:
"Mặc dù quận chủ quận Thanh Dương đã buông cờ đầu hàng, nhưng những thành chủ khác đều là hán tử thiết huyết.”
"Chưởng môn.”
Lê Lạc Thu đến đưa tin tình báo.
"Thành Hoa Dương và thành Thanh Lăng đã thất thủ, bở vì thành chủ dựa vào địa thế hiểm trở phản kháng, nên khi đại quân quận Chân Dương vào thành thì đã tàn sát toàn bộ hơn một trăm vạn người dân trong thành.”
Quân Thường Tiếu cau mày lại.
Tiết Nhân Quý nói:
"Tướng quân công phá thành Thanh Lăng có phải tên là Miêu Quái không?”
"Đúng vậy.”
Lê Lạc Thu nói.
Ánh mắt Tiết Nhân Quý trở nên lạnh lẽo
"Quả nhiên là hắn.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Tiết đường chủ biết hắn sao?”
Tiết Nhân Quý tức giận nói:
"Miêu Quái là một trong những hổ tướng dưới trướng Bạch Thụy Hổ, người ngoài gọi hắn là đao phủ, tính tình hung ác, vui giận khó ngờ, kẻ này lấy việc giết người làm thú vui, mặc dù mạt tướng không phải là người Nam Dương Châu, nhưng cũng nghe được tiếng xấu của hắn.
"Đao phủ?”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu hiện lên một nụ cười lạnh.
"Nếu như tên khốn đó dám đến quận Thanh Dương, bổn tọa sẽ biến hắn thành hồn dưới đao.”
Nhưng vào lúc này, Lê Lạc Thu lại nhận được người bên dưới truyền âm báo cáo.
"Chưởng môn, đã có tình báo mới nhất, sau khi Miêu Quái công phá thành Thanh Lăng, hắn dẫn theo 10 ngàn kỵ binh đang từ phía Tử Vong Cốc, đánh thẳng vào quận Thanh Dương.”
Đúng là muốn cái gì thì đến cái đó mà!
Tiết Nhân Quý vội vàng đi đến bên cạnh bàn cát trong đại sảnh Lang Kỵ Đường, nhìn con đường mà kẻ địch dẫn quân đến, nói:
"Chưởng môn, Miêu Quái muốn dựa vào sự cơ động của kỵ binh, chạy một quãng đường dài, đánh cho thành Thọ Dương trở tay không kịp.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Có thể xử lý hết bọn chúng không?”
Tiết Nhân Quý hơi suy tư một chút, chân thành nói:
"Lang Kỵ Đường chúng ta có thể tiêu diệt bọn chúng.”
Nếu như đối phương đến mấy vạn người, có lẽ hắn còn kiêng kỵ nhưng chỉ có 10 ngàn kỵ binh, tuyệt đối chẳng tạo thành uy hiếp gì.
Quân Thường Tiếu sờ mũi một cái, lạnh lùng nói:
"Phòng thủ tốt nhất chính là tấn công, nếu như quận Chân Dương dám đụng vào quận Thanh Dương ta, vậy thì khiến cho hắn có đi mà không có về.”
…
Trong núi rừng thuộc khu vực Tử Vong Cốc, 10 ngàn thiết kỵ binh quận Chân Dương đang phi nhanh, mà người dẫn đầu đoàn kỵ binh chính là Miêu Quái, một trong những hung tướng dưới trướng của Bạch Thụy Hổ.
"Tướng quân.”
Trên đường, một tên phó tướng cười nói:
"Chúng ta bất ngờ thay đổi tuyến đường giết vào quận Thanh Dương, chắc chắn sẽ dễ dàng công hạ một thành trong nháy mắt!”
"Chiêu này của tướng quân thật là cao minh!”
Một tên phó tướng khác vuốt mông ngựa nói.
"Hừ.”
Miêu Quái có dáng người khôi ngô, tướng mạo hung tàn cười lạnh nói:
"Cho dù bản tướng quang minh chính đại giết tới, một quận không bằng quận Hoa Dương như quận Thanh Dương, tất nhiên là không thể chống cự được.”
Từ trong lời nói có thể nghe ra được, người này hoàn toàn không để quận Thanh Dương vào mắt.
Cấp bậc quận trong đại lục Tinh Vẫn, thấp nhất chính là quận cửu đẳng, mà trong đó quận Thanh Dương lại còn là một trong những quận yếu nhất của quận cửu đẳng.
Là tướng quân của một quận lớn, hắn đương nhiên không thèm để quận cửu đẳng vào mắt, âu cũng là chuyện thường mà thôi.
"Tướng quân.”
Một phó tướng cười xấu xa nói:
"Công phái xong thành Thanh Lăng, chúng ta lại tiếp tục xuất kích, nếu như có thể công phá được thành Thọ Dương, dù sao đi nữa thì cũng phải để cho anh em vui vẻ một chút chứ?”
Miêu Quái nói:
"Đánh thắng một trận, gái trong thành tùy ý các ngươi chọn!”
"Vâng!”
Mọi người đồng thanh nói, ánh mắt hừng hực chiến ý.
"Hí…”
Bỗng nhiên, chiến mã dưới người đột nhiên khựng lại, sau đó bắt đầu ngửa đầu hí lung tung, giống như bị thứ gì đó dọa hoảng sợ.
Biến cố bất chợt xảy ra, thiếu chút nữa khiến cho binh lính ngã từ trên ngựa xuống vì không kịp ổn định.
"Chuyện gì xảy ra?”
Miêu Quái trầm giọng quát.
"Tướng quân!”
Một phó tướng chỉ gò núi ở xa xa, nói:
"Có lang thú….”
Lang thú?
Miêu Quái dựa vào ngón tay thủ hạ nhìn sang.
Ngoài mấy trăm trượng nơi xa xa, một con lang thú khôi ngô, dưới chân có cuộn gió màu xanh lam, tư thế đang nửa ngồi trên sườn núi!
"Đó là…”
Miêu Quái vui mừng hớn hở nói:
"Cụ Phong Lang!”
"Há há!”
Phó tướng nói:
"Ở nơi hoang dã thế này, vậy mà gặp được hung thú phong hệ hiếm thấy, tướng quân quả thật đúng là may mắn!”
Nếu như tán tu bình thường khác nhìn thấy Cụ Phong Lang, chắc chắn sẽ hoảng sợ đến biến đổi sắc mặt.
Nhưng mà Miêu Quái lại vui vẻ không thôi, dẫu sao bên mình dẫn theo một đoàn Kỵ Binh, có lý nào lại sợ sói đâu chứ!
"Mau mau!”
Hắn vội vàng hạ lệnh, nói:
"Đừng để nó…”
Véo —— —— ----
Vừa dứt lời, một tiếng xé gió cực nhỏ vang lên.
Phập!!
Đầy của phó tướng bên cạnh bị bắn thủng, cả người rơi bịch khỏi ngựa.
"Có địch tập kích! Có địch tập kích!“
Véo!
Véo!
Đúng lúc này, lại có hai tiếng hai xé gió vang lên!
Hai tên phó tướng bên cạnh Miêu Quái bị trúng đạn ngã xuống ngựa, trong đó có cả tên lúc nãy muốn "sung sướng".
Ừm.
Nơi tên lúc nãy sung sướng chính là ở dưới mười tám tầng địa ngục.
"Lạch cạch!”
Hai thành viên Tế Vũ Đường ẩn núp hơn 2000 mét bên ngoài, lần nữa kéo chốt nạp đạn, truyền âm nói:
"Đường chủ, mục tiêu số 1, 2, số 3 đã đánh chết.”
Khóe miệng Tiết Nhân Quý hơi co rút.
Khoảng cách bắn lần này còn xa hơn cả ở Thiết Cốt Sơn, một phát chết tươi, đúng là xuất thần nhập hóa!
"Xoát!"
Hơi ngưng lại một chút, chiến kỳ lập tức được phất lên.
"Ẩu...!”
"Ẩu...!”
Từng đợt sói tru khiến người ta phải rùng mình khiếp sợ, vang vọng khắp Tử Vong Cốc.
Xoát! Xoát! Xoát!
Trong khoảnh khắc, trên sườn núi có một ngàn thành viên Lang Kỵ Đường cưỡi Cụ Phong Lang chỉnh tề xuất hiện.
"Xoát!”
Chung Nghĩa thả người nhảy xuống, rơi lên thân Lang Thú mà lúc trước đám người Miêu Quái nhìn thấy, lấy ra Bá Vương Thương đen bóng đưa ngang trước người, quát to.
"Rơi vào trận thế, hữu tử vô sinh, giết!”