Chương 440. Ngàn dặm tặng đầu người!
Rơi vào trận địa, hữu tử vô sinh!
Chung Nghĩ hô to những lời này, phô bày ra khí thế thôn tính sơn hà!
"Giết!"
"Giết!"
Bên ngoài Tử Vong Cốc, tiếng hô “giết” vang vọng rung trời!
Chuyển tầm nhìn lên cao, cũng thay bằng góc nhìn bao quát, sẽ thấy một ngàn thành viên Lang Kỵ Đường cưỡi Cụ Phong Lang dưới sự xuất lĩnh của Chung Nghĩa, tựa như thủy triều trào xuống từ sườn núi.
Hình ảnh.
Có thể nói là hết sức rung động!
"Ẩu...!"
"Ẩu...!"
Tiếng sói tru vọng lại từ ngoài núi, khiến vạn con chiến mã hoảng loạn!
Nếu không có binh sĩ ra sức kìm lại, chỉ sợ sớm đã hoảng sợ chạy mất.
Tuy những con chiến mà này được huấn luyện chuyên nghiệp, cũng trải qua chiến trường đẫm máu, song một khi thấy lang thú hung mãnh tiến đến, nhất định vẫn sợ đến mềm nhũn cả chân.
"Chẳng có gì kịch tính cả."
Quân Thường Tiếu đứng trên tảng đá lớn phía xa xa, chứng kiến kỵ binh quận Chân Dương rối loạn, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.
Hăn cho Lang Kỵ Đường chặn giết coi như là lần đầu tiên, hành động sau đợt huấn luyện chính quy hóa, kết quả đối thủ quá yếu, còn chưa giết đến đã sợ đến mức quân lính tan rã.
Không phải do kỵ binh quận Chân Dương quá yếu ớt, mà là kỵ binh sói quá mạnh mẽ!
Thử hỏi trên Tinh Vẫn đại lục này, có ai có thể lấy hung thú phong hệ hiếm thấy, thành lập một đoàn lang kỵ binh hơn ngàn người!
"Tướng... Tướng quân.."
Một phó tướng còn sống khác, nỗ lực ổn định chiến mã bị hoảng sợ, run rẩy nói:
"Là bầy... Bầy Cụ Phong Lang!"
"Làm sao có thể!"
Miêu Quái biến sắc.
Gã ta khiếp sợ không phải vì bầy Cụ Phong Long đột ngột xuất hiện này, mà khiếp sợ bởi loài lang thú hiếm thấy này lại biết chở người, mà lại còn chở nhiều người như vậy!
Có người may mắn hàng phục được Cụ Phong Lang, Miêu Quái còn có thể hiểu được.
Thế nhưng, một ngàn người hàng phục ngàn con Cụ Phong Lang, đây tuyệt đối là chuyện nằm mơ cũng không nghĩ đến!
Khoan đã!
Thiết Cốt Phái của quận Thanh Dương, hình như tọa kỵ cũng là lang thú!
Gần đây chuyện này lưu truyền trên giang hồ, gã ta ở quân doanh cả ngày cũng có nghe ngóng được chút ít, bất quá chỉ cho rằng là tin đồn nên hoàn toàn không để trong lòng.
Bây giờ có lang thú chở người quy mô lớn đột kích, khiến gã phải phải suy đoán rằng, lẽ nào thật sự là đệ tử Thiết Cốt Phái?
Viu ------
Đột nhiên, một vệt sáng lao tới cực nhanh, chuẩn xác giết chết một tên phó tướng cuối cùng.
Tiêu Tội Kỷ mai phục trên cây ở phía xa, nhanh tay mở chốt lên đạn, nòng súng ngắm chĩa thẳng vào Miêu Quái còn đang khiếp sợ ngoài kia, tuy ống ngắm 8x đã chuẩn xác khóa đầu đối phương nhưng mãi chưa bóp cò.
Chưởng môn đã nói, phải lấy thủ cấp (lấy đầu).
Một viên đạn xuyên qua não, có vẻ hơi phá hoại tính thẩm mỹ.
Có Lang Kỵ Đường, lại có tay bắn tỉa nấp trong tối, Miêu Quái dẫn theo mười ngàn kỵ binh tập kích từ ngàn dặm, nhìn kiểu gì cũng giống như -- ngàn dặm tặng đầu người!
Soạt! Soạt! Soạt!
Phía đối diện, dưới sự chỉ huy của Chung Nghĩa, một ngàn thành viên Lang Kỵ Đường đã bày ra trận trường mâu, đâm mạnh tới phía trước.
Binh sĩ quận Chân Dương đang cố khống chế chiến mã, hoàn toàn không kịp làm ra bất kỳ bố trí phòng ngự nào, ngay lập tức bị trường mâu đâm thủng ngực!
Oành! Oành!
Tất cả chiến mã tức thì bị Cụ Phong Lang cường tráng đánh bay ra ngoài, có con vã vào tảng đá, ngũ tạng nát bét, thất khiếu chảy máu, mất mạng tại chỗ!
Xác thực.
Đây chính là cuộc chiến giữa xe tăng và kỵ binh, hoàn toàn nghiền ép!
"Giết!"
"Giết!"
Sau khi các thành viên của Lang Kỵ Đường mạnh mẽ xé rách phòng tuyến, ra sức vung vẩy Bá Vương Khí trong tay, hất toàn bộ kỵ binh xung quanh xuống ngựa!
"Xoẹt! Xoẹt!"
Bầy Cụ Phong Lang dồn dập vẫy ra chi trước, móng vuốt sắc nhọn xẹt qua hư không, trực tiếp xé những tên lính vừa rơi xuống đất thành tám khối!
Hình ảnh tuy hơi máu me, nhưng cũng nói rõ sự tàn khốc của chiến trường.
Hai quân chiến đấu, không ai sẽ cân nhắc đến lòng nhân từ, cũng không một ai để ý đến thủ đoạn có tàn nhẫn hay không, bởi vì chỉ có tiếp tục chém giết, mới có thể sống sót1
"Giết!"
"Giết!"
Thành viên Lang Kỵ Đường có tu vi trung bình là Võ Đồ cửu phẩm, cầm trong tay Bá Vương Thương, lại có tọa kỵ Cụ Phong lang, đối mặt với một đám binh sĩ cưỡi chiến mã hoảng loạn, thực sự chỉ có thể hình dung bằng cụm từ “hành hạ đến chết”!
Ngay từ đầu, Quân Thường Tiếu còn lo lắng sẽ có thương vong, cho đến khi chứng kiến thành viên phe mình lao vào đám người, chém giết binh sĩ quận Chân Dương cực kỳ dứt khoát, cũng đạt được sự áp chế tuyệt đối trong nháy mắt, bấy giờ mời thầm thở phào nhẹ nhõm.
Con meo nó.
Thật sự đã đánh giá cao thực lực của quận Chân Dương!
Từ trong miệng Tạ thành chủ biết được chiến tranh sắp ập đến quận Thanh Dương, một tháng nay Quân chưởng môn chuẩn bị nhiều việc, bận rộn không thôi, kết quả cuộc chiến đầu tiên lại nhẹ nhàng như vậy.
Nói thật.
Thật sự đã đánh giá quá cao.
Đừng nói cho đệ tử xuất chiến, dù cho Cụ Phong Lang đơn độc lên chiến, cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng, dẫu sao thực lực trung bình của chúng đã ở trình độ trung ngũ phẩm.
Trung ngũ phẩm, tương ứng với Võ Sư ngũ phẩm!
Mười nghìn Võ Đồ ngũ lục phẩm tạo thành kỵ binh, đối mặt với một nghìn con Cụ Phong Lang trung ngũ phẩm, tuyệt đối không có bất kỳ phần thắng nào.
"Rút quân! Rút quân!"
Miêu Quái kinh hoàng quát tháo.
Phòng tuyến hoàn toàn bị xé rách, binh lính dần dần tan rã.
Lúc này, căn bản không thể làm ra phản kích hữu hiệu nào, rút lui là lựa chọn sáng suốt nhất.
Thế nhưng, đối mặt với một đám hung thú phong hệ nổi danh với tốc độ, có thể nói rút là rút sao?
Đáp án dĩ nhiên là không thể.
Không chỉ thuộc hạ không thể rút lui, ngay cả gã ta cũng không thể tự mình lùi lại, bởi vì chính gã đã bị Chung Nghĩa khóa chặt, cầm Bá Vương Thương lao lên đuổi giết.
"Xoẹt!"
Miêu Quái rút ra đại đao ngay lập tức, chém ra một đao khí vừa nhanh vừa mạnh.
Thân là một trong những danh tướng của quân đoàn Bạch Hổ, thực lực của gã ta cũng không tồi, tu vi đã đạt đến trình độ Võ Tông nhất phẩm!
Pặc ------
Chung Nghĩa xuất thương như rồng, trực tiếp phá tan đao khí, sau đó từ trên lưng sói nhảy lên cao, linh lực rót vào đầu mũi thương hung hăng đâm tới đối thủ.
"Sao có thể!"
Miêu Quái hoảng sợ hét.
Tên này mới chỉ đạt tới thực lực Võ Sư đỉnh phong, vậy mà có thể phá tan đao khí của mình, một cách đơn giản như thế!
"Keng!"
Không kịp suy nghĩ, gã ta giơ đao ngang trước người, dùng mặt đao đỡ được đầu thương hội tụ lực lượng hung bạo.
"Bịch!"
Chiến mã dưới thân không chịu nổi lực, ngã phịch trên đất!
"Soạt!"
Miêu Quái cũng bị chấn động bay ra khỏi lưng ngựa, loạng choạng rơi trên mặt đất, ánh mắt chứa đầy sợ hãi:
"Ngươi... Rốt cuộc là Võ Sư hay Võ Tông!"
Đây là chiến trường, không phải tiệc trà.
Dĩ nhiên Chung Nghĩa sẽ không nhiều lời vô nghĩa với gã ta, đạp Tung Vân Bộ nhanh chóng tiếp cận, sau đó đâm ra vô số ánh thương!
Keng! Keng! Keng!
Miêu Quái dằn lại nỗi khiếp sợ, dùng đại đao ngăn trái cản phải, nhưng vì lực lượng của đối phương quá mức to lớn, cánh tay bị chấn động đến mức tê dại.
Không được!
Sức mạnh của người này không thua kém gì mình, chiến tiếp e rằng sẽ khó giải quyết!
Miêu Quái có ý rút lui, vội vàng thi triển thân pháp, bỏ chạy về hướng sâu trong rừng, ngay cả chính gã còn khó bảo vệ cho mình, đâu còn để ý đến đám thuộc hạ bị kỵ binh sói bao vây.
"Tội Kỷ."
Quân Thường Tiếu truyền âm nói:
"Đừng để tên này chạy."
Vụt!
Vừa dứt lời, Tiêu Tội Kỷ sớm đã ngắm chuẩn quyết đoán bóp cò, viên đạn hóa thành tia sáng, lao về phía rừng sâu.
Miêu Quái chui vào trong rừng, nghe tiếng xé gió, nhất thời cảm thấy không ổn!
Ngay khi định né tránh, bắp đùi đã bị đạn bắn trúng, cơ thể cũng chấn bay ra ngoài.
"Soạt!"
Vừa rơi xuống đất, còn chưa kịp kêu rên thảm thiết, mấy người Chung Nghĩa đuổi theo phía sau đã tới trước mặt, đầu thương lóe lên tia sáng chói mắt đặt trên cổ gã ta.
"Xoẹt!"
"Xoẹt!"
Ở đằng sau, các thành viên của Lang Kỵ Đường hẵng còn đang điên cuồng chém giết, mười ngàn kỵ binh của quận Chân Dương dần dần bị giết sạch.
Những kỵ binh này không thể điều khiển chiến mã bị hốt hoảng, chung quy còn chẳng bằng bộ binh.
Nửa canh giờ sau.
Thi thể tan tác, máu chảy thành sông!
Đến lúc này, một đoàn kỵ binh của quận Chân Dương, ngàn dặm đánh chớp nhoáng, biến thành ngàn dặm tặng đầu người.
"Bộp."
Miêu Quái thụ thương bị Chung Nghĩa vứt dưới chân Quân Thường Tiếu, đến lúc gã ta chứng kiến cả đoàn kỵ binh bị toàn diệt, vẻ mặt mới trở nên hung tợn dị thường.
"Đao phủ..."
Tiết Nhân Quý đứng trước mặt gã ta, lạnh nhạt nói:
"Tàn sát nhiều dân chúng vô tội như vậy, giờ đã đến lúc đền mạng lại rồi."
Miêu Quái gian nan ngẩng đầu, hoảng sợ nói:
"Ngươi... Ngươi là Thượng tướng ngũ tinh Tiết Nhân Quý của Trung Tôn Châu?!"