Chương 441. Đấu với không khí, tận hưởng niềm vui!
"Thượng Tướng Ngũ Tinh?
Quân Thường Tiếu ngạc nhiên nhìn về phía Tiết Nhân Quý.
Mặc dù không hiểu thế giới phân chia đẳng cấp tướng quân như thế nào, nhưng nếu là ở Địa Cầu thì tuyệt đối là đại lão trâu bò.
Hệ thống giải thích nói:
"Trên Tinh Vẫn đại lục, người có quân hàm Thượng Tướng Ngũ Tinh, có thể xem là danh tướng đương thời.
"Có được lợi hại như Bạch Thụy Hổ không?
Quân Thường Tiếu hỏi:
Hệ thống nói:
"Theo tin tức mà ta nhận được, mặc dù Bạch Thụy Hổ là một trong mười danh tướng Tây Nam Dương Châu, nhưng lại chỉ có quân hàm là Thượng Tướng Tam Tinh.”
"Ách!”
Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:
"Vậy chẳng phải Tiết đường chủ rất trâu bò sao?
Đâu chỉ trâu bò, mà phải là cực kỳ trâu bò mới đúng.
Toàn bộ Tinh Vẫn đại lục này, người có thể nhận được quân hàm Thượng Tướng Ngũ Tinh, tuyệt đối không vượt quá hai mươi người, đó không chỉ là sự vinh quang đặc biệt, mà còn là một loại công nhận.
"Ngươi biết ta sao?”
Tiết Nhân Quý rất kinh ngạc.
Miêu Quái nói:
"Năm xưa ta từng đi theo Bạch tướng quân qua Trung Tôn Châu, may mắn nhìn thấy Tiết tướng quân ở thao trường huấn luyện quân nhân.”
Hắn nói với tốc độ rất nhanh, hiển nhiên đang hy vọng dựa vào chút quan hệ xa xôi đó, cứu vớt cái mạng nhỏ của mình.
"Hóa ra là thế.”
Tiết Nhân Quý nói xong câu nói này, rồi không nói gì nữa.
"Giết.”
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Tiết tướng quân!”
Sắc mặt Miêu Quái đại biến, nói:
"Xin ngài nể tỉnh mọi người đều là quân nhân, tha cho ta một mạng!”
Tiết Nhân Quý xoay người sang chỗ khác, nói:
"Chức trách của quân nhân là bảo vệ quốc gia, chinh chiến sa trường, không phải là đao phủ giết hại dân chúng vô tội như ngươi.”
"Lại nói…”
Hắn dừng một chút, sau đó hơi cô đơn nói tiếp:
"Ta đã không còn là quân nhân, cũng không xứng làm quân nhân.”
"Tiết tướng…”
Phốc!
Kiếm quang lóe lên, đầu của Miêu Quái lăn trên mặt đất.
Mắt hắn trừng ra rất lớn, hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ chết như vậy.
Đao phủ giết người như ngóe, rơi vào tình cảnh đầu một đường thân một nẻo, cũng xem như là bị trừng phạt đúng tội.
"Đinh! Tiêu diệt Kỵ Binh Đoàn được thống lĩnh bởi hãn tướng Miêu Quái dưới trướng Bạch Hổ quân đoàn, phù hợp với điều kiện ẩn, độ hoàn thành nhiệm vụ sử thi là 10%, chủ nhân nhận được 500 điểm cống hiến.
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 3892/5000.”
Nghe được tiếng nhắc nhở, Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Quả nhiên bên ngoài chỉ nói là giữ được thành Thanh Dương, vậy mà bên trong còn có điều kiện khác bị che giấu.”
10% thì cho 500 điểm giá trị cống hiến, vậy nếu hắn hoàn thành 100%, chẳng phải sẽ là 5000 điểm hay sao?
Nếu như hắn còn làm được hơn thế nữa, cuối cùng kết toán, chắc chắn sẽ nhận được phần thưởng phong phú hơn rất nhiều!
"Đến đây, đến đây!”
Ánh mắt của Quân Thường Tiếu cực kỳ nóng rực, nói:
"Đại quân quận Chân Dương nhanh chóng giết đến đây đi!”
Một ngàn người diệt đi mười ngàn kỵ binh, mới nghe thì nghĩ như đang lấy ít thắng nhiều, nhưng thật ra còn nhờ vào tọa kỵ, trang bị và tu vi để tạo thành.
Quan trọng hơn là thành viên Lang Kỵ Đường không hề có người chết đi, ngay cả bị thương nặng cũng không có.
Mười ngàn kỵ binh cùng với Miêu Quái, tất cả đều trong tình trạng cố gắng khống chế chiến mã, hoàn toàn không có thời gian để phản kích.
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
"Không có tính khiêu chiến gì cả.”
Hắn thích những thứ khốc liệt hơn, như vậy mới có thể miêu tả được sự tàn khốc to lớn của chiến tranh.
"Chưởng môn.”
Tiết Nhân Quý nói:
"Miêu Quái thống lĩnh Kỵ Binh Đoàn, bọn họ không được tính là đội quân tinh nhuệ của Bạch Hổ quân đoàn, nên chúng ta không được lơ là.”
"Ừm.”
Quân Thường Tiếu gật gật đầu.
Có điều chỉ mới đánh một trận, chắc chắn sẽ không đến mức đắc ý quên mình.
Kỵ Binh Đoàn đã bị diệt, dựa theo quy tắc cũ, tất cả mọi người bắt đầu thuần thục nhặt chiến lợi phẩm.
Trong không gian giới chỉ của binh lính không có tài nguyên và tiền bạc, nhưng lại có Ma Bạo Nỗ, còn có hai Ma Bạo Tiễn.
Nếu mà lúc trước bọn hắn có thể làm cho chiến mã ổn định, chắc chắn sẽ sử dụng loại vũ khí có sức sát thương lớn này.
May mà không dùng được.
Bởi vì có hai thành viên Tế Vũ Đường và Tiêu Tội Kỷ núp trong bóng tối, nếu không sẽ lớn chuyện rồi.
"Dù sao cũng là đại quân, vì cái gì nghèo rớt mồng tơi như vậy chứ?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Tiết Nhân Quý nói:
"Một khi đã lên chiến trường, sống chết không do mình quyết định, vì vậy binh lính sẽ không mang theo tài nguyên trên người để tặng cho kẻ khác.”
"Cũng đúng.”
Quân Thường Tiếu thi triển ra Linh Lung Hỏa, thiêu đốt toàn bộ thi thể, sau đó ra lệnh cho đệ tử quét dọn chiến trường.
"Vù vù!”
Gió mát thổi phất phơ, thổi qua dốc núi.
Vốn dĩ là một chiến trường máu chảy thành sông, nay đã trở về nét sạch sẽ vốn có, giống như chưa hề có cuộc chiến nào xảy ra.
Thành Thọ Dương.
Bây giờ Hàn thành chủ đang nôn nóng đi qua đi lại, trong đôi mắt hắn hiện lên sự bi đát.
Hàn thành chủ vừa nhận được một tin tức, sau khi công phá thành Thanh Lăng của Quận Hoa Dương xong, có mười ngàn kỵ binh Quân Chân Dương đang đột kích từ ngàn dặm.
"Thành chủ.”
Một tướng quân khoác chiến giáp khác nói:
"Thành Thọ Dương chúng ta có hơn 50 binh lực, chắc có thể chống lại được kẻ địch.”
Hàn thành chủ lắc đầu nói:
"Tướng lãnh binh đột kích chính là đao phủ Miêu Quái, Kỵ Binh Đoàn của hắn phối hợp với Ma Bạo Nỗ, cho dù binh lực thành Thọ Dương của chúng ta nhiều, cũng chưa chắc đã thủ được.”
Tướng quân trầm mặc.
Uy lực của Ma Bạo Nỗ thế nào, người làm quân nhân như hắn đã nghe qua, chỉ một người bắn một mũi tên thôi, đã có thể làm cho cổng thành nát vụn rồi.
Nếu kẻ địch có vũ khí uy lực lớn như vậy, đúng là không có chút phần thắng nào.
"Hầy!”
Hàn thành chủ thở dài nói:
"Thuận theo ý trời đi!
Biết rõ kẻ địch sắp đến, bọn chúng có lực lượng mà mình không thể chống lại nổi, nhưng vì thành trì, vì muốn cho dân chúng không phải làm nô lệ, cho dù hắn chết cũng phải thủ được thành!
Tuy nhiên.
Ba ngày trôi qua, Kỵ Binh Đoàn khát máu của quận Chân Dương vẫn chậm chạp không đánh đến, điều này khiến cho Hàn Thành Chủ có chút mờ mịt.
Tướng quân khó hiểu nói:
"Thành chủ, với tốc độ của kỵ binh thì đáng lẽ đã đến từ lâu rồi, vì cái gì vẫn chưa xuất hiện?
"Có lẽ đối phương cố ý làm cho chúng ta buông lỏng cảnh giác, sau đó nhân cơ hội tập kích bất ngờ.”
Hàn thành chủ phân tích nói.
Tướng quân nói:
"Căn cứ tình báo mà chúng ta nhận được, từ lúc Miêu Quái suất lĩnh kỵ binh tiến vào quận Thanh Dương thì.. Ngay lập tức biến mất không còn tung tích.”
"Đây mới là chỗ đáng sợ nhất!”
Hàn thành chủ vội vàng nói:
"Cho binh lính đề cao cảnh giác, không được chút nào lơ là.”
"Vâng.”
Toàn bộ thành Thọ Dương đều có đầy bình lính, bọn họ phòng thủ cả ngày lẫn đêm, sợ sẽ có kẻ địch thình lình đánh đến.
Quân Thường Tiếu vừa về đến môn phái đã nhận được tin tức này, không đành lòng nhìn Hàn thành chủ đấu với không khí quên cả trời đất, hắn đã viết một phong thư nặc danh gửi đi.
Nội dung là quân địch xâm phạm, đã bị tiêu diệt toàn bộ, xin cứ yên tâm đi.
Nhìn thấy thư tín không ký tên, Hàn thành chủ cười lạnh một tiếng, nói:
"Chắc chắn đây là quỷ kế của quân địch, chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng.”
Kết quả là, sự canh gác cẩn mật trong thành Thọ Dương không những không có buông xuống, ngược lại còn mạnh hơn so với lúc trước.
"Được lắm.”
Ngồi trong đại điện, nghe được Lê Lạc Thu báo cáo tình báo mới nhất, Quân Thường Tiếu lắc đầu, nói:
"Nếu Hàn thành chủ yêu thích không khí chiến tranh như vậy, chúng ta cứ để cho hắn tiếp tục vui vẻ đi.”
"Chưởng môn.”
Lê Lạc Thu lại nói:
"Bởi vì Kỵ Binh Đoàn của Miêu Quái biến mất, nên đại quân bên ngoài thành Thanh Lăng chậm chạp không có hành động.”
"Quận Hà Dương thì sao?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Lê Lạc Thu nói:
"Đã có thêm hai thành trì nữa bị công phá, dựa theo loại tốc độ này muốn hoàn toàn lấy được cả mười thành trì, ít nhất bọn chúng còn mất thêm hai tháng nữa.”
"Có thể kéo dài được chút nào thì hãy chút đó.”
Quân Thường Tiếu nói thầm.
Mấy ngày liên tục, chiến báo mới nhất của hai quận mới thông qua Truyền Âm Thuật đưa đến Thiết Cốt Phái, Quân Thường Tiếu lúc nào cũng chú ý đến việc này.
"Chưởng môn.”
Lý Thanh Dương đến đưa tin, nói:
"Tất cả các sư đệ sư muội đã đột phá đến Võ Đồ đỉnh phong rồi.”
Vì để cho các đệ tử đột phá càng nhanh, chuẩn bị đối mặt với chiến tranh, Quân chưởng môn cố ý cung cấp cho bọn họ không ít linh thạch, vì vậy tất cả mọi người đều đã đạt đến Võ Đồ đỉnh phong cũng là hợp tình hợp lý.
"Bây giờ.”
Quân Thường Tiếu gác cằm lên trên mu bàn tay, nói thầm:
"Chỉ cần chờ đến lúc dược liệu trưởng thành, luyện chế Võ Sư Đan nữa là xong.”
Bởi vì hai quận đều tử thủ, Quận Chân Dương cũng gặp phải nhiều tổn thất, bọn chúng cố ý làm chậm lại tiết tấu tấn công, cứ như vậy kéo dài hơn mười ngày.
Một ngày nào đó.
Ngụy Lão đưa không gian giới chỉ đến, nói:
"Chưởng môn, dược liệu đã trưởng thành.”
Quân Thường Tiếu vội vàng nhận lấy, cũng kéo ra Luyện Đan Các, bây giờ có thể luyện chế số lượng lớn Võ Sư Đan, chắc hẳn thu được hơn bốn ngàn viên!
Tốt tốt tốt, cực kỳ tốt!
Luyện luyện luyện, phải luyện!