Chương 451. Chiêu hàng!
Tam Phân Tụ Nguyên Quyết là một loại võ học linh lực hóa hình vô cùng cao thâm bên trong tầng thứ cực phẩm, võ giả thi triển ra sẽ hút ba loại nguyên khí từ thiên địa thuộc tính, từ đó hội tụ năng lượng có sức công phá cực mạnh.
Vị Võ Vương của quận Chân Dương này đã lĩnh hội đến cảnh giới đại thành, sau khi trải qua tích lực đơn giản liền thi triển ra!
Uy lực mạnh bao nhiêu, không cần dùng đến số cân để hình dung nữa, tránh cho độc giả chửi mắng hư cấu, nói tóm lại uy lực rất lớn, lớn đến mức nổi gió vụt lên khiến cây lớn ở khoảng cách khá xa bị cuồng phong cuốn, ngay cả gốc rễ cũng bị nhổ lên.
Giang Tà chau mày.
Hắn mặc dù đã đột phá lên Võ Vương tam phẩm, hơn nữa tu luyện ở môn phái đã nhảy vào cấp bậc cực đẳng, nhưng cũng không nắm chắc để cứng rắn chống đỡ chiêu này!
Chưởng môn vẫn đứng yên có phải là muốn cứng rắn tiếp chiêu?
“Soạt!”
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu giương tay lên, quanh người linh lực hồn hậu dày đặc phát ra, đồng thời nhanh chóng hình thành bức tường khí phòng ngự ở phía trước người.
Sau khi đột phá Võ Vương, hắn đối với việc vận dụng linh lực càng thêm trôi chảy, đồng thời mở thêm khả năng giống như ngưng tụ bức tường khí này.
Còn có một khả năng vô cùng quan trọng nữa là.
Ý niệm chuyển hóa thành linh niệm, có thể bí mật dò thám tất cả xung quanh!
Khi tia sáng ngưng tụ bộc phát, Quân Thường Tiếu cũng thông qua linh niệm nắm giữ, cường độ sức mạnh mang theo trong phạm vị bản thân có thể chịu đựng, vì thế quyết đoán huyễn hóa ra bức tường khí.
Võ Vương, thật sảng khoái!
Vù vù...
Tam Phân Tụ Khí Quyết áp sát trên tầng cỏ bạo liệt công tới, cuối cùng “rầm” một tiếng va vào bức tường linh lực tạo thành vụ nổ, nhanh chóng hình thành sóng phản chấn bắn ngược ra bốn phương tám hướng!
Hoa cỏ, cây gỗ, đá xanh dưới sự khuấy động của sức mạnh khủng bố, ngay lập tức bị xoay nghiền thành bụi phấn.
Lấy tầm nhìn từ tường thành, mấy trăm mét gần nơi Quân Thường Tiếu đứng biến thành một vùng trơ trụi, đến mặt đất cũng bị nứt vỡ.
“Đáng sợ thật!”
Tạ Quảng Côn hít vào một hơi khí lạnh.
Lúc này, điều khiến hắn để ý hơn là Quân Thường Tiếu có sao hay không?
Lớp khói bụi dần dần tan biến.
Hơi thở linh lực tiêu tan, khu vực va chạm có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bức tường khí thật chất hóa vẫn còn tồn tại, Quân Thường Tiếu vẫn kiêu ngọa đứng đấy, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhẹ như muốn ăn đòn.
“Không… không thể nào.”
Võ Vương của quận Chân Dương trừng to hai mắt.
Bản thân đến tấm bài cuối cùng cũng đã tung ra, vậy mà vẫn không thể phá hỏng bức tường khí của đối phương, rốt cuộc linh lực hùng hậu đến mức nào mới có thể làm được như vậy!
“Đây chính là Kiếm Võ Song Vương sao?”
Trong lòng Giang Tà cũng vô cùng khiếp sợ.
Dạ Tinh Thần oán thầm nói:
“Hắn rõ ràng vừa mới đột phá, đáng nhẽ không có linh lực hùng hậu như vậy.”
Ngay cả người từng là một trong mười Đại Đế cũng nghĩ không thông.
Quân Thường Tiếu vung tay gạt đi bức tường khí linh lực, nói:
“Lá bài cuối cùng cũng đã xài rồi, tiếp theo đến lượt bổn tọa phải đánh nghiêm túc rồi.”
Nói xong từ cuối cùng, hắn liền đạp Túng Vân Bộ cấp tốc lao đến, tốc độ này nhanh đến mức Võ Vương của quận Chân Dương không kịp thi triển bức tường linh lực trước người.
Thực ra, bố trí cũng chẳng có tác dụng gì.
Trong thời gian Quân Thường Tiếu đánh ra sức mạnh 300 vạn cân, việc lão có thể làm chỉ là tưởng tượng mình bị ăn hành như thế nào!
Rầm!
Rầm!
Rầm!
Trong rừng cây, tiếng quyền đấm vang lên liên miên.
Chỉ trong một lúc công phu quyền cước, Quân Thường Tiếu dựa vào sức lực hoàn toàn nghiền ép đối thủ, điên cuồng bạo ngược Võ Vương của quận Chân Dương một trận, đánh đến độ lão co giật tứ chi ngã xuống, miệng sùi bọt mép.
“...”
Khóe miệng mọi người giật giật.
Cường giả Võ Vương cao cao tại thượng, kết quả bị bạo ngược thê thảm như vậy, thật sự quá khó để tưởng tượng!
Lẽ nào… Kiếm Võ Song Vương thật sự cường hãn như vậy sao?
Bọn họ không hề biết, Quân Thường Tiếu có thể đánh trên cơ một Võ Vương tứ phẩm không chỉ bởi vì Kiếm Võ Song Vương, mà còn bởi vì sở hữu hai linh hạch, mặc dù không thể tạo thành hiệu quả bội số nhân đôi nhưng cường độ cũng được nâng cao không ít.
Ví dụ như Tam Phân Tụ Nguyên Quyết vừa tấn công lúc nãy.
Nếu Quân Thường Tiếu chỉ có một linh hạch, tất nhiên có thể chống cự được nhưng bức tường khí nhất định sẽ tan vỡ, chứ không phải là bình yên vô sự.
Một trận đấu giữa Võ Vương, kết cục chính là như vậy.
Võ Vương của quận Chân Dương bị điên cuồng bạo ngược một trận, không chỉ không đưa Đào Nguyên đi được, ngay cả bản thân cũng không tránh khỏi trở thành tù nhân.
Trên thao trường thành Thanh Dương.
Toàn bộ binh sĩ Hổ Uy Quân đầu hàng, ngồi xuống hai tay ôm đầu.
“Chưởng môn.”
Tiết Nhân Quý nói:
“Những người này sắp xếp thế nào?”
“Có thể chiêu hàng thì chiêu hàng, không thể chiêu hàng thì cho quận Chân Dương dùng tiền chuộc người.”
Quân Thường Tiếu nói.
Một nhân tài mới nổi trong làng tướng quân, một Võ Vương tứ phẩm hàng thật giá thật, tuyệt đối trị giá không ít tiền.
Tiết Nhân Quý nói:
“Đào Nguyên lại là người có xuất thân gia thế tướng quân, muốn chiêu hàng hắn e rằng có chút khó khăn.”
Quân Thường Tiếu không để ý nói:
“Không có người khiến bổn tọa không thể chiêu hàng, nếu như có thì chỉ cần cho hắn một bát cơm rang, lại không được nữa thì cho hẳn hai bát.”
“...”
Tiết Nhân Quý nhớ đến đồ ăn của Liễu Uyển Thi làm, trên đầu lập tức hiện lên hai chữ “thơm quá”.
“Đào tướng quân.”
Quân Thường Tiếu đi đến, nói:
“Thua tâm phục khẩu phục chứ?”
Đào Nguyên bị trói hai tay sau lưng, hơn trầm mặc rồi:
“Tâm phục khẩu phục.”
Một trận này, hắn ta đã thất bại quá thảm hại, Hổ Uy Quân cũng hoàn toàn bị Lang Kỵ Binh nghiền nát, hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Quân Thường Tiếu nói:
“Thiết Cốt Phái ta cấp thiết cần nhiều nhân tài, có hứng thú gia nhập không?”
Đào Nguyên khó khăn ngẩng đầu nói:
“Quân chưởng môn, Đào mỗ mặc dù không phải là người tai to mặt lớn gì, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện đầu hàng quân địch.”
“Đào tướng quân.”
Quân Thường Tiếu cũng không nản lòng, nói:
“Ngươi hiểu nhầm rồi, ý của bổn tọa là gia nhập Thiết Cốt Phái?”
“Chuyện này so với đầu hàng quân địch có gì khác nhau?”
Đào Nguyên lạnh giọng nói.
“Khác nhau.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa hỏi tướng quân trước một chút, có môn có phái không?”
“Vô môn vô phái.”
Đào Nguyên đáp.
Quân Thường Tiếu nói:
“Ngươi mặc dù là tướng quân quận Chân Dương nhưng vô môn vô phái, vì cái gì không thể gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta?”
Câu nói này không hề có chút lệch lạc.
Bất quá Đào Nguyên nói:
“Ngươi dẫn đệ tử giữ vững thành Thành Dương, tương đương trở thành kẻ địch của ta, gia nhập môn phái của ngươi, chính là nương nhờ vào kẻ địch.”
“Không không không.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Trấn thủ thành Thanh Dương, đơn giản bởi vì nơi này là quê hương của ta, nếu như quận Chân Dương không tấn công đến, bổn tọa khẳng định sẽ không tham gia vào.”
“Hiện giờ ngươi công thành thất bại, Thiết Cốt Phái ta khẳng định cũng không muốn liên lụy thêm nữa, giữa chúng ta không tính là kẻ địch, gia nhập môn phái cũng là hợp tình hợp lý.”
“Lại nói..”
Quân Thường Tiếu nói tiếp:
“Gia nhập Thiết Cốt Phái, ngươi chỉ là một đệ tử mà không phải bắt ngươi dẫn binh đánh đến quận Chân Dương.”
“...”
Khóe miệng Tạ Quảng Côn giật giật.
Võ mồm chiêu hàng của Quân chưởng môn, thật đủ con em nó vô sỉ!
Đào Nguyên cũng bị nói đến ngu người, cẩn thận suy nghĩ dường như thấy cũng có chút đạo lý.
“Đào tướng quân.”
Võ Vương của quận Chân Dương yếu ớt nói:
“Quân nhân có thể chết, không… không thể chịu nhục..”
Bốp! Bốp! Bốp!
Quân Thường Tiếu vung ra một tổ hợp quyền, khiến lão bị đau đớn đến hôn mê, phủi tay nói:
“Đào tướng quân, bổn tọa cho ngươi một khoảng thời gian để suy nghĩ.”
Ngay sau đó lại bồi thêm câu: “Tạ thành chủ, nhốt hết tất cả đám tù binh này vào địa lao đi.”
“Ừm.”
Tạ Quảng Côn lập tức hạ lệnh đưa Đào Nguyên, vị Võ Vương kia, cùng với mấy ngàn binh sĩ Hổ Uy Quân bị bắt, toàn bộ nhốt vào địa lao.
“Quân chưởng môn.”
Gã chắp tay nói:
“Nếu như không có quý phái đến giúp đỡ, thành Thanh Dương ta e là sớm đã rơi vào tay giặc.”
Quân Thường Tiếu đáp:
“Đừng vui mừng quá sớm, đây mới là đội quân tiên phong, đại quân của quận Chân Dương vẫn còn ở quận Hà Dương và quận Hoa Dương.”
Thần sắc Tạ Quảng Côn hiện lên sự nghiêm trọng.
Đúng vậy.
Quận Chân Dương chỉ xuất ra ba vạn binh, phía sau còn có hơn mười vạn đại quân còn gì!