Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 454 - Chương 454. Đã Đến Thì Đừng Trở Về.

Chương 454. Đã đến thì đừng trở về.
Mọi chuyện đều giống như Quân Thường Tiếu suy đoán.

Quận Chân Dương muốn tấn công một quận nào đó, chắc chắn sẽ cho người đi cầm chân với các thế lực tai to mặt lớn trong quận đó.

Mấy tông môn lớn của quận Hà Dương và quận Hoa Dương cũng bị bọn họ sờ gáy, nên lúc chiến tranh xảy ra thì bọn hắn chỉ có thể đóng cửa sơn môn, hoàn toàn bỏ mặc sự cầu cứu của các thành chủ.

Sờ gáy như thế nào?

Rất đơn giản, đó chính là dẫn người đến đập phá tông môn.

Hai tông môn ngũ lưu của quận Hà Dương, đều được các cao thủ của quận Chân Dương đến đánh một trận, mặc dù không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng bị trọng thương.

Bởi vì chủ lực môn phái đã bị đánh trọng thương, nên mặc cho bọn hắn có ý nghĩ muốn làm chút gì cho quận của mình, kết quả cũng chỉ là có tâm mà không có lực.

Hai quận đã được sờ gáy rõ ràng như thế, mà quận Chân Dương còn có dã tâm chiếm luôn cả quận Thanh Dương, tất nhiên cũng sẽ cho người đến hỏi thăm Thương Sơn Phái rồi.

Dựa theo biện pháp cũ.

Cho cao thủ quang minh chính đại đến khiêu chiến.

Đến tông môn người ta cũng thôi đi, đã vậy nhân số có đến tận ba vị Võ Vương, hơn hai mươi tên Võ Tông.

Bọn người này đứng trên sân luyện võ của Thương Sơn Phái, ưỡn ngực một cách ngạo nghễ, phô bày ra hơi thở hùng hậu.

"Du tông chủ.”

Một lão giả khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi, lạnh giọng cười nói:

"Ngươi và ta đã có khoảng năm mươi năm chưa gặp mặt rồi nhỉ?”

Lão giả này tên là Thủy Đình Phong.

Thủy Đình Phong là đại trưởng lão của Linh Nguyệt Tông tứ lưu của quận Chân Dương, đồng thời là người dẫn đầu bọn người đến đây.

Ở trên đại điện, tông chủ Thương Sơn Phái xuyên một đạo bào rộng rãi đang khẽ nhíu mày, nói:

"Năm xưa ngươi và ta cùng một cảnh giới, không nghĩ tới bây giờ ngươi đã bước vào Võ Vương.

"Ha ha ha!”

Thủy Đình Phong cười lớn một tiếng, nói:

"Lão phu thân ở quận lục đẳng, lại là người của tông môn tứ lưu, đột phá đến Võ Vương không phải là chuyện rất bình thường sao?”

Hắn quen biết tông chủ Thương Sơn Phái đã lâu.

Hai người từng giao thủ với nhau trong cuộc thi đấu môn phái lớn nhất, được tổ chức bởi Tây Nam Dương Châu.

Lúc đó, thực lực hai người đều là Võ Tông, nhưng kết quả hắn lại thua trong tay Du tông chủ.

Cho đến ngày hôm nay.

Thủy Đình Phong không chỉ đã đột phá Võ Vương, tu vi còn tăng tiến lên tứ phẩm, đừng nói là trong quận Chân Dương, thậm chí cả toàn bộ Tây Nam Dương Châu này, cũng được xem là cường giả.

"Thủy trưởng lão.”

Một tên Võ Vương khác ở bên cạnh nhếch miệng cười nói:

"Hơi thở của tông chủ Thương Sơn Phái này chỉ ở Võ Tông đỉnh phong, năm xưa ngươi thua hắn đúng là có hơi oan uổng nha.”

Hắn tên là Trang Dũng, đồng thời là trưởng lão Linh Nguyên Tông.

Mặc dù chỉ là một cái tên phổ thông, nhưng tu vi đã là Võ Vương tam phẩm.

Một Võ Vương khác đến từ Đoạn Thủy Các tứ lưu của quận Chân Dương, tu vi người này chỉ có Võ Vương nhất phẩm.

Hơn hai mươi Võ Tông theo thứ tự là các cao thủ của Linh Nguyên Tông và Đoạn Thủy Các, thực lực của bọn họ khoảng chừng bát, cửu phẩm.

Bọn người này đứng trên sân luyện võ, không hề kiêng dè mà phóng ra hơi thở, khiến người khác có cảm giác ngột ngạt.

Trưởng lão Mã Vân Đằng và Vương Đông Lâm đứng sau Du tông chủ, đều cau mày lại.

Những kẻ này đến không phải người lương thiện.!

Thủy Đình Phong không vòng vo, hắn nói thẳng:

"Lần này chúng ta đến Thương Sơn Phái, chính là muốn bàn luận võ học với quý phái một chút!”

"Bàn luận võ học?”

Du tông chủ cười lạnh một tiếng, nói:

"Hai mươi vạn đại quân của quận Chân Dương đang tấn công quận Hà Dương và quận Hoa Dương, lần này các ngươi phụng mệnh mà đến đây phải không?”

Thương Sơn Phái cũng có nghe nói những chuyện bên ngoài kia.

Bọn hắn còn nghiên cứu và thảo luận nhiều lần, kẻ địch xâm phạm quận Thanh Dương, bọn họ nên đi trợ giúp hay là đóng cửa sơn môn đây?

Kết quả còn chưa thảo luận xong, người của quận Chân Dương đã đến sờ gáy rồi.

"Cứ xem là vậy đi."

Thủy Đình Phong cũng không muốn che giấu, nói:

"Ý của quận chủ chúng ta là, chờ đại quân đánh đến đây, Thương Sơn Phái các ngươi đóng cửa môn phái, làm như không biết gì cả, không thấy gì hết.”

Du tông chủ cười lạnh nói:

"Linh Nguyên Tông các ngươi đã thuần phục quận chủ của quận Chân Dương rồi sao?

Thế lực môn phái không có quan hệ trực tiếp với quận chủ.

Giống như quận Thanh Dương, mặc dù quận chủ có thể quản lý tám tòa thành trì, nhưng không có quyền nhúng tay vào việc của môn phái như Thương Sơn Phái.

"Trác quận chủ là người có chí lớn, tất nhiên Linh Nguyên Tông ta nguyện ý phụ tá ngài, trở thành cánh tay đắc lực lập chiến công.”

Thủy Đình Phong nói.

Du tông chủ thản nhiên nói:

"Quận chủ của quận Chân Dương không màng đến hiệp ước, nhiều lần tuyên chiến với các quận nhỏ xung quanh, khiến muôn dân trăm họ nhà tan cửa nát, các ngươi đang nối giáo cho giặc!”

"Ha ha ha!

Thủy Đình Phong cười to nói:

"Cái gọi là hiệp ước thì cũng chỉ là thứ để trưng bày mà thôi, lần này Trác quân chủ xuất binh chinh chiến, chính là muốn thâu tóm các quận Tây Nam Dương Châu lẻ loi trơ trọi, thành lập nên một tổng thể càng mạnh hơn, để cho người dân trong các quận nhỏ có thể yên ổn sinh sống!

"Có cái rắm chó ấy!”

Mã Vân Đằng nhịn không nổi, tức giận nói:

"Sau khi các ngươi công phá thành Hà Dương và thành Hoa Dương, lập tức huyết tẩy cả thành, đó chính là cái yên ổn sinh sống mà các ngươi nói sao?”

Mặt Thủy Đình Phong không đổi sắc, nói:

"Bọn chúng lựa chọn phản kháng, vậy thì chắc chắn phải trả cái giá đắt, quận Chân Dương ta chỉ cần người trung thành.”

Du tông chủ lạnh lùng nói:

"Lời nói không thích hợp thì không cần nói nhiều, mời các vị về cho ta nhờ.”

Thủy Đình Phong cười lạnh, nói:

"Du tông chủ, chúng ta từ ngàn dặm xa xôi đến đây để luận bàn võ học, vậy mà Thương Sơn Phái các ngươi lại nỡ lòng từ chối sao?”

Mã Vân Đằng nói:

"Ba Võ Vương đến đây, sợ rằng không phải muốn luận bàn võ học, mà đến để ỷ mạnh hiếp yếu mới đúng?”

Thủy Đình Phong cười nói.:

"Các ngươi cũng có thể nghĩ như vậy!”

Ngay từ đầu, bọn người này vẫn tương đối khách khí, nhưng đã nói đến nước này, chỉ thiếu việc nói thẳng ra đó là chúng ta đến chỗ này để đập phá!

Lửa giận của Du tông chủ và các trưởng lão lập tức cháy lên.

Hai tông môn tứ lưu của quận Chân Dương này thật khinh người quá đáng!

"Mã Vân Đằng.”

Ngay lúc này, một người trung niên bước ra, chỉ tay vào lão và nói:

"Có dám xuống đánh một trận với La mỗ không?”

Đây là một trưởng lão ngoại môn của Linh Nguyên Tông, tu vi kẻ này đã đến Võ Tông đỉnh phong, không chịu nổi hai chữ “đánh rắm” vừa rồi của Mã Vân Đằng, vì vậy quyết định bước ra khiêu chiến.

Sau khi được Quân Thường Tiếu chỉ điểm, Mã trưởng lão đã đột phá đến Võ Tông, trong một năm này tu vi của lão cũng bước vào tam phẩm, chắc chắn không đánh được với Võ Tông đỉnh phong.

"Để ta đấu với người kia.”

Vương Đông Lâm thả người nhảy lên, rơi xuống trên sân luyện võ.

Thực lực của hắn là Võ Tông đỉnh phong, cũng có thể đánh một trận với trưởng lão ngoại môn Linh Nguyên Tông.

Cái cao thủ họ La kia cũng bước lên, ngạo nghễ nói:

"Mời!”

Xoát! Xoát! Xoát!

Lúc hai cường giả quận Chân Dương đến đập phá Thương Sơn Phái, Quân Thường Tiếu đang cưỡi Cụ Phong Lang Vương, dẫn theo Lục Thiên Thiên và Dạ Tinh Thần nhanh chóng đến đây.

Hai canh giờ sau, ba người đã đến đến đỉnh núi, nhưng lại không thấy được đệ tử giữ cửa.

"Đi!”

Quân Thường Tiếu trực tiếp cưỡi Cụ Phong Lang Vương, phi nhanh theo đường núi tiến lên, đồng thời nhảy lên một cái, bay qua sơn môn Thương Sơn Phái tiến vào ngoại viện.

Oanh!

Đúng lúc này, một tiếng nổ thật lớn vang lên, Mã Vân Đằng bị đánh bay ra bên ngoài.

Quân Thường Tiếu vừa ổn định cơ thể đã sớm phóng xuất ra linh niệm, thi triển Túng Vân Bộ tung người lên, nhanh chóng tiếp được Mã trưởng lão vừa bị đánh bay.

"A?”

Hai cường giả Linh Nguyên Tông và Đoạn Thủy Các kinh ngạc nhìn sang.

Người đó là ai?

Vậy mà có thể cưỡi Cụ Phong Lang Vương!

"Bịch!”

Quân Thường Tiếu rơi xuống mặt đất, ôm người bị một chưởng ấn trước ngực - Mã Vân Đằng, sắc mặt lão đã tái nhợt, hiển nhiên bị thương rất nặng.

Bên ngoài sân luyện võ, Vương Đông Lâm là người đầu tiên xuất chiến, bây giờ đang bị đệ tử nâng lên, có thể thấy được trận vừa rồi hắn giao đấu với võ giả họ La kia cũng đã thua trận.

"Quân chưởng môn.“

Mã Vân Đằng vừa mở miệng, không kìm nén được ngụm máu trong họng, lão trực tiếp phun ra rồi hôn mê.

Lão giả hiền lành này năm xưa trong lúc Bách Tông chiêu mộ, đã từng ngăn cản những người khác muốn quấy rầy hắn đốn ngộ, lại từng nhiều lần ra tay giúp đỡ Thiết Cốt Phái, có thể nói quan hệ hai bên không tệ, vậy mà bây giờ lại bị người ta đánh ngất đi, Quân Thường Tiếu há có thể nhịn được cục tức này sao?

Hắn nhẹ nhàng đặt Mã Vân Đằng xuống mặt đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn hai tên cao thủ của quận Chân Dương, sát khí bắn ra bốn phía nói:

"Các vị đã đến, vậy thì đừng về nữa.”


Bình Luận (0)
Comment