Chương 455. Trảm Võ Vương!
(Chương trước nhóm dịch nhầm cách gọi của Du tông chủ
Từ nhất lưu -> ngũ lưu gọi là tông chủ.
Từ lục lưu -> cửu lưu gọi là chưởng môn.)
---------
Vù vù!
Quanh người Quân Thường Tiếu bùng phát ra hơi thở hùng hậu, trong chốc lát tràn ngập cả ngoại viện Thương Sơn Phái.
Tình trạng của Mã Vân Đằng bị đánh đến hôn mê, những người được cho là cao thủ của hai tông môn thuộc quận Chân Dương, nhất định phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho chuyện này.
“Đây là...”
Vương Đông Lâm biểu lộ sự kinh ngạc trên mặt, nói:
“Hơi thở Võ Vương!”
Du tông chủ mặc dù chưa từng gặp mặt Quân Thường Tiếu, nhưng từ lời nói của Mã Vân Đằng trước khi hôn mê, liền biết được thân phận của người kia, ánh mặt lão cũng hiện lên sự khó tin.
Chưởng môn trẻ tuổi của Thiết Cốt Phái này, không phải cảnh giới chỉ là Võ Tông thôi sao?
Vì cái gì bây giờ đã bước vào cảnh giới Võ Vương!
Hơn nữa, nhìn từ hơi thở hùng hậu phát ra, sợ rằng tuyệt đối không phải là cấp độ nhất phẩm!
Lần trước Quân Thường Tiếu đến viếng thăm, những trưởng lão từng trò chuyện với hắn, lúc này ai nấy cũng thần sắc ngơ ngác.
Bọn hắn nhớ rất rõ lúc đó Quân chưởng môn toát ra hơi thở võ đạo, cùng lắm chỉ mới là Võ Tông nhị tam phẩm!
Vậy mà chưa được bao lâu, cớ sao đã biến thành Võ Vương rồi!
Bọn hắn nghĩ mãi không ra nguyên nhân, kết quả chỉ có thể đổ lỗi rằng, chưởng môn Thiết Cốt Phái đến viếng thăm, chắc chắn đã cố ý áp chế cảnh giới!
Quân Thường Tiếu bạo phát ra tu vi Võ Vương, trên dưới Thương Sơn Phái lập tức bị rúng động sâu sắc.
Thủy Đình Phong không cho rằng như vậy, kiêu ngạo nói:
“Tiểu tử, ngươi là ai?”
“Chuyện này đã không còn quan trọng.”
Quân Thường Tiếu nhếch mép cười lạnh, nói:
“Quan trọng là, các ngươi sắp sửa về chầu ông bà.”
Soạt!
Hắn thi triển Túng Vân Bộ lao đến sân luyện võ trong nháy mắt, hướng thẳng về phía Võ Tông bát phẩm vừa rồi ra tay với Mã Vân Đằng.
“Không hay.”
Người này kinh sợ nói.
Rầm!!
Quân Thường Tiếu đã xuất hiện trước mặt tên kia, sạch sẽ gọn gàng một quyền đấm vào bụng, lực lượng bá đạo khiến phía sau trang phục đối phương rách nát, trên da thịt xuất hiện dấu chưởng ấn!
Đánh ở chính diện, sau lưng có chưởng ấn.
Có thể nhìn thấy một quyền này mang theo sức mạnh khủng bố đến mức nào!
Võ Tông bát phẩm đánh trọng thương Mã Vân Đằng, cả người lập tức ngã xuống đất, các cơ trên mặt giữ nguyên sự hoảng sợ, tư duy và não bộ đã mất đi liên hệ, kết quả như bùn nhão nằm liệt trên đất, trở thành một xác chết vẫn còn lưu lại nhiệt độ.
Bá đạo, vô tình!
“Hạ trưởng lão!”
Cường giả Linh Nguyên Tông phẫn nộ hét.
“Tiểu tử!”
Ánh mắt Thủy Đình Phong sắc lạnh nói:
“Giết người của Linh Tuyền Tông ta, người đây là...”
Rầm! Rầm!
Lời còn chưa nói xong, Quân Thường Tiếu xuất hiện trước mặt hai Võ Tông đỉnh phong, hai bàn tay lớn mạnh mẽ tung ra, trực tiếp nắm cổ đối phương, lạnh lẽo nói:
“Hôm nay nhìn cho rõ, lão tử giết người như thế nào!”
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Mười ngón tay giống như cái kìm mạnh mẽ kẹp lại, hai Võ Tông đỉnh phong bị kẹp lấy không kịp có động tác gì, kết quả cùng nhau trở thành hai cái xác.
“Chết!”
Võ Vương của Đoạn Thủy Các phong ra bước lớn, quyền phải ngưng tự linh lực gần như đã thực chất hóa, mang theo sức mạnh trăm vạn cân đánh tới.
Quân Thường Tiếu mạnh mẽ xoay người, tay phải tung ra trực tiếp đối chọi với quyền đấm của đối phương, sức mạnh cuồng bạo giống như dời non lấp biển ập đến.
Đùng!
Răng rắc.
Bịch! Bịch! Bịch!
Vị Võ Vương thuộc Đoạn Thủy Các biểu lộ sắc mặt hung ác, thân thể điên cuồng lùi về phía sau đến lúc ổn định, cánh tay phải của hắn ta đã rủ xuống, xương tay trực tiếp bị đứt đoạn.
Du tông chủ và trưởng lão Thương Sơn Phái, nhìn một màn này đến mức tròng mắt như sắp rơi ra ngoài.
Võ Vương giết Võ Tông giống như bóp chết một con kiến, bọn hắn còn có thể hiểu được.
Nhưng mà Quân chưởng môn dùng một quyền đánh gãy cánh tay của một Võ Vương, chuyện này có hơi quá khủng bố rồi!
Sắc mặt Thủy Đình Phong nghiêm lại.
Hắn lúc mới đầu không hề đặt Quân Thường Tiếu trong mắt, nhưng không ngờ thực lực người này lại hung tàng như vậy.
“Đại trưởng lão.”
Dũng Trang truyền âm nói:
“Tên này thực lực không hề yếu.”
Soạt!
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu giẫm Túng Vân Bộ, xuất hiện trước mặt vị Võ Vương bị thương kia, giống như một vương giả cao cao tại thượng, nói:
“Hôm nay lão tử lấy một Võ Vương dùng để tế trời!”
“Tên khốn đừng hòng tác quái!”
Trang Dũng phóng ra bước lớn.
Võ học linh lực hóa hình hội tụ trong tay lập tức thi triển ra, nhanh chóng hình thành chùm sáng nóng rực chói mắt.
Võ Vương chính là Võ Vương, nhìn ra tay có vẻ như hời hợt, nhưng bất luận khí thế hình thành hay là sức mạnh đều vô cùng bạo tạc!
Đổi thành tông chủ và các trưởng lão Thương Sơn Phái, tuyệt đối khó chống đỡ được cường giả cảnh giới như vậy.
“Không tự lượng sức mình.”
Quân Thường Tiếu giơ tay lên, linh lực toàn thân nhanh chóng hội tụ lại, dựa vào tốc độ nhanh nhất hình thành ánh sáng đỏ nhạt.
Đây là… Thất Huyền Hà Quang Phá!
Quân chưởng môn đã tu luyện nó khá lâu, nhưng đây là lần đầu tiên thi triển trước mặt người khác.
Vụt!
Ánh sáng màu đỏ nhạt hình thành, trong nháy mắt bùng nổ bắn ra ngoài, đồng thời kéo theo luồng sáng dài.
Rầm!
Chùm sáng năng lượng từ hướng đối phương bay đến bị vô tình phá nát, chùm sáng đỏ nhạt không hề tan biến, nó mang theo lực vạn quân ngang tàng lao thẳng đi!
(Quân: đơn vị đo thời xưa bằng - 1 quân = 30 cân)
“Không hay.”
Sắc mặt Trang Dũng đại biến.
“Vù vù.”
Trong thời gian nhanh nhất, gã nhanh chóng hóa linh lực thành tường khí trước người, hình thành thế phòng ngự tuyệt đối!
Rầm!
Nhưng khi tường khí bị luồng sáng đỏ nhạt va chạm, kết quả nó không thể chịu nổi một đòn dẫn đến tan vỡ, chùm sáng to như nắm đấm thuận thế đánh chuẩn xác vào ngực Trang Dũng.
Bịch bịch bịch!
Sức mạnh to lớn, dẫn đến lực xung kích cũng lớn, vị Võ Vương tam phẩm thuộc Linh Nguyên Tông này loạng choạng lùi về phía sau, cho đến khi lùi hai mười bước mới ổn định được thân thể.
Phụt!
Một ngụm máu tươi được phun ra.
Nếu như không phải trước đó chùm sáng năng lượng hội tụ, cùng với bức tường bằng linh lực hóa giải không ít sức mạnh của Thất Huyền Hà Quang Phá, sợ rằng hiện giờ gã sớm đã trọng thương ngã xuống đất!
“Rác rưởi.”
Quân Thường Tiếu cười lạnh một tiếng, giẫm Túng Vân Bộ đuổi theo vị Võ Vương thuộc Đoạn Thủy Các, người đã nhân lúc hắn và Trang Dũng giao đấu mà tranh thủ chạy trốn.
Vù!
Hàn Mang Kiếm xuất hiện trong tay, giọng nói u ám của hắn vang lên:
“Kiếp sau, đừng có mò đến quận Thanh Dương.”
Sắc mặt vị Võ Vương sợ hãi đến tột cùng, đồng thời bạo phát ra toàn bộ linh lực trong linh hạch, hình thành tường khí mạnh nhất từ lúc sinh ra đến bây giờ.
Véo..!
Hàn Mang Kiếm lóe lên, sáng chói như hoa.
Tường khí ngưng tụ từ linh lực của Võ Vương thuộc Đoạn Thủy Các, bị cắt ra một vết kiếm dài.
Đầu của gã tách rời khỏi cổ rơi xuống mặt đất, khuôn mặt vẫn còn hiện rõ sự khiếp sợ và tuyệt vọng.
“Phịch!”
Thi thể không đầu ngã xuống đất, tường khí linh lực mạnh nhất khi còn sống ngưng tụ ra, cũng theo sự lụi tàn của chủ nhân mà tan biến trong không khí.
Một ngày này.
Võ Vương thuộc Đoạn Thủy Các, thân thể ngã xuống tại Thương Sơn Phái.
Người hành hung là Quân Thường Tiếu.
“Ríttt!”
Tông chủ và những người khác của Thương Sơn Phái, nhìn thấy Quân Thường Tiếu một kiếm chém chết Võ Vương Đoạn Thủy Các, không thể không hít một hơi khí lạnh.
Thực lực cường hãn như này, thủ đoạn bá đạo như vậy, chẳng khác gì một vị sát thần hạ phàm.
“Vù vù”
Thủy Đình Phong mang theo linh lực hùng hậu xông tới, nhấc tay liền là một quyền thế lớn lực mạnh.
Cùng lúc này, Trang Dũng cũng thi triển quyền pháp lao đến.
Đây là Linh Nguyên Bạo Quyền của Linh Nguyên Tông.
Mặc dù không phải là võ học linh lực hóa hình, nhưng chỉ cần trúng mục tiêu gần người, sẽ gây ra hiệu ứng nổ tung!
Hơn nữa đây là thuật hợp kích, hai người cùng thi triển sẽ tạo thành sự cộng hưởng, uy lực càng mạnh hơn so với một người thi triển.
Rầm!
Rầm!
Lúc nói thì chậm, thời gian trôi nhanh, Linh Nguyên Bạo Chưởng của Thủy Đình Phong và Trang Dũng đã đánh vào sau lưng Quân Thường Tiếu, sóng khí mạnh mẽ gào thét, nhanh chóng nhấc lên cuồng phong.
Mấy tên Võ Tông đứng ở xung quanh, thậm chí đệ tử Thiết Cốt Phái lập tức bị hai luồng sức mạnh chấn lùi về phía sau, ánh mắt từng người hiện lên sự hoảng hốt.