Chương 478. Chủ một môn phái, cô độc đến cuối đời!
Quân Thường Tiếu phóng xuất linh niệm nghe trộm, Ngụy Lão và Lãnh Tinh Nguyệt sen nói chuyện ở bên hồ,.
Không phải là nghe trộm, đây là trao dồi kinh nghiệm!
Chính là có thể nói rằng, tam nhân hành tất hữu ngã sư yên*.
(*: trong ba người chắc chắn có một người là thầy, nói lên tầm quan trọng của việc làm việc nhóm.)
Trên phương diện tình cảm, Quân Thường Tiếu như trang giấy trắng, có quá nhiều phương diện cần Ngụy Lão soi đường dẫn lối.
Bất quá.
Hắn nghe thấy mấy lời buồn nôn kia, liền trực tiếp bỏ chạy.
Học không được, học không xong!
Quân Thường Tiếu thu hồi linh niệm, nói:
“Hề cung chủ, ăn nhiều một chút.”
Ngụy Lão ở nơi đó thì “trái tim này đau quá”, ngược lại ngươi bảo người ta “ăn nhiều một chút”, so sánh ngôn từ hai bên, không phải hệ thống nói không có đạo lý, tên này đáng sống cả đời đơn thân!
“Ừm.”
Hề Tịnh Tuyền nhẹ nhàng gật đầu, từ từ thưởng thức.
Mặc dù đồ ăn thật sự rất mỹ vị nhưng từ đầu đến cuối giữ phong độ của chủ một phái.
Đệ tử của Diệu Hoa Cung cũng như vậy.
Lúc này, bọn họ rất muốn ăn nghiến ăn ngấu toàn bộ mỹ thực này, nhưng bởi vì là nữ nhân phải giữ sự cẩn thận dè dặt, không thể cho người khác xem là trò cười.
Ăn xong một bữa cơm.
Ngụy Lão và Lãnh Tinh Nguyệt vẫn nói chuyện ở bên hồ sen.
Chỉ là không khí ấm áp lên không ít.
Quân Thường Tiếu bội phục nói:
“Nhị trưởng lão vừa rồi còn hùng hổ muốn giết người, hiện giờ lại có thể bình tĩnh như thế, Ngụy Lão nhất định phải dỗ không ít.”
“Quân chưởng môn.”
Hề Tịnh Tuyền nói:
“Chúng ta khi nào đến thành Thanh Dương?”
“Bây giờ đi.”
Quân Thường Tiếu đáp.
Ăn cơm xong, tìm một nơi hoàn cảnh không tồi, cùng người ta nói chuyện có hiểu không?
Thật sự không cách nào cứu được nữa.
Quân Thường Tiếu dẫn theo Hề Tịnh Tuyền cùng đệ tử Diệu Hoa Cung tiến đến thành Thanh Dương.
Lãnh Tinh Nguyệt tạm thời ở lại Thiết Cốt Phái, xem ra hẳn là tình cảm nhiều năm hoàn toàn được giải quyết.
Nhiều mỹ nhân ngàn hoa đua sắc như vậy, một lúc tràn vào thành Thanh Dương, lập tức mang đến kích thích thị giác cực mạnh cho dân chúng trong thành Thanh Dương!
Tạ Quảng Côn vừa nhận được tin người đến là cung chủ Diệu Hoa Cung, vội vàng đích thân chạy ra nghênh đón, biểu cảm vô cùng nhiệt tình.
Đương nhiên.
Trong lòng cũng vạn phần kính phục Quân Thường Tiếu.
Tông môn tứ lưu cũng có thể mời tới, lại còn khiến người ta mang nhiều đệ tử và cao tầng như vậy, chuyện này cần tầm ảnh hưởng lớn đến mức nào.
Hoặc là, Quân chưởng môn và Hề cung chủ đã tâm đầu ý hợp?
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Hề Tịnh Tuyền và các đệ tử, Tạ Quảng Côn liền cười chắp tay nói:
“Quân chưởng môn, khi nào Tạ mỗ có thể uống ly rượu mừng của ngươi đây?”
“Rượu mừng?”
Quân Thường Tiếu ngu người.
Tạ Quảng Côn cười nói:
“Cung chủ Diệu Hoa Cung cũng có thể mời đến, quan hệ giữa hai người, sợ rằng chỉ thiếu một cái hôn lễ nữa mà thôi.”
“Đừng nói linh tinh.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta và Hề cung chủ chỉ là bằng hữu.”
Tạ Quảng Côn trên mặt hiện lên biểu cảm “ta hiểu mà”, sau đó cười nói:
“Đã hiểu, đã hiểu.”
Quân Thường Tiếu biết gã hiểu nhầm nhưng bản thân cũng lười giải thích, sau đó cáo từ trở về môn phái.
Thời gian của Miễn Chiến Lệnh còn hơn một tháng, hắn phải nhân thời cơ này tranh thủ đột phá lên Võ Vương nhị phẩm.
Mặc dù thân là Kiếm Võ Song Vương, lại còn sở hữu hai linh hạch, cho nên việc tăng lên tu vi rất chậm nhưng chỉ cần có sự đột phá, sức chiến đấu cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Quân Thường Tiếu về đến môn phái, Lãnh Tinh Nguyệt liền mắt đỏ hoen rời đi, ý giận dày đặc quanh người đã hoàn toàn tan biến.
Nàng ta ăn xong một bữa cơm, sau đó liền đến thành Thanh Dương.
Ngụy Lão liền giải quyết xong vấn đề tình cảm rồi?
Quả nhiên là cao thủ!
Quân Thường Tiếu vội vàng đi đến dược viên.
Lúc này Ngụy Lão đang ngồi trong đình nhỏ, ánh mắt lão đầy buồn rầu nhìn bầu trời than thở.
“Ngụy Lão.”
Quân Thường Tiếu đi đến, nói:
“Lão không sao chứ?”
“Hầy..”
Ngụy Lão thở dài một hơi, nói:
“Ta đời này nợ quá nhiều thứ.”
Cũng là do phong lưu quá mà ra.
“Chưởng môn.”
Ngụy Lão nói:
“Có chuyện gì không?”
“À..”
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, nghiêm túc nói:
“Bổn tọa muốn nghiên cứu thảo luận với Ngụy Lão, về cách theo đuổi nữ nhân.”
“Theo đuổi nữ nhân?”
“Ha, chính là cách tán gái.”
“Tán gái?”
“... Thảo luận một chút về chuyện tình cảm nam nữ?”
Ngụy Lão nghe thế liền hiểu, lắc đầu nói:
“Trên thế giới này chuyện làm con người đau khổ nhất chính là nhi nữ tình trường, một khi rơi vào thì muôn đời không rút ra được, hà tất phải tìm hiểu làm gì.”
“Nếu như có thể giống như Ngụy Lão, có nhiều người tình cũ như vậy, có đau khổ nhiều hơn nữa, bổn tọa cũng bằng lòng nếm thử một chút.”
Quân Thường Tiếu một mặt đoan chính nói.
Khóe miệng Ngụy Lão giật giật, nói:
“Chưởng môn còn phải phát triển môn phái, tuyệt đối không được chìm đắm trong tình cảm nam nữ.”
Mẹ kiếp!
Bổn tọa làm chủ một môn phái, chẳng lẽ phải độc thân đến cuối đời sao?
“Hơn nữa..”
Ngụy Lão tiếp tục nói:
“Nếu như chuyện tình cảm không giải quyết không tốt, nhất định sẽ mang đến hậu quả khôn lường.”
Đây tuyệt đối là kinh nghiệm quý báu nhất của một người từng trải.
Quân chưởng môn nhìn lão nói nghiêm trọng như vậy, ngược lại trong lòng có chút sợ hãi, thế là từ bỏ xin chỉ bảo cách theo đuổi nữ nhân, trở về chính sự hỏi về chuyện dược liệu gần đây.
Dược liệu cho Tụ Khí Đan và Võ Sư Đan, đã lần lượt luyện chế không ít.
Dưới sự cung cấp không ngừng của thiên địa thuộc tính, linh lực ẩn chứa trong dược liệu của mùa vụ này mạnh hơn hẳn trước đó.
“Chưởng môn.”
Nguỵ Lão đứng trong mảnh đất trống ở dược viên nói: “Ta định tiếp tục mở rộng dược viên, từ đó trồng nhiều dược liệu hơn.”
“Được.”
Quân Thường Tiếu phê chuẩn.
Khoảng thời gian này, Tôn Bất Không và đám thành viên Dược Đường dưới sự chỉ dẫn tâm huyết của Ngụy Lão, kết quả đã có kinh nghiệm trồng trọt rất cao, muốn chăm sóc dược viên rộng rãi hơn cũng không thành vấn đề.
Đương nhiên.
Quân chưởng môn cũng sẽ không trồng mãi dược liệu cần dùng cho Tụ Khí Đan và Võ Sư Đan, sau khi mở rộng sẽ trồng nhiều chủng loại hơn, chuẩn bị trước cho tương lai.
Từ dược viên trở về, Quân Thường Tiếu tu luyện trong Tụ Linh Trận hai giờ, sau đó tôi luyện một canh giờ ở tầng một hai ba của tháp rèn luyện.
Màn đêm buông xuống.
Hắn trở về thư phòng, phát hiện Tiểu Long Long cuộn tròn trong tổ nhỏ đã ngủ rồi.
“Không phải lại ngủ đông đấy chứ?”
Quân Thường Tiếu vừa nghĩ vừa kéo ra khu mua sắm trung cấp.
Hắn đã không động đến khu mua sắm của hệ thống một đoạn thời gian rồi, lần trước đổi mới vẫn chưa xem xong, điểm cống hiến vượt mức, cũng chỉ vội vàng mua bình sơ phẩm Linh Dược.
“Còn thứ gì hay ho không nhỉ?”
Quân Thường Tiếu tiếp tục nhìn xuống dưới, kết quả rất thất vọng, chẳng có vật phẩm giá trị nào cả.
“Vẫn còn hơn 4000 điểm cống hiến, đổi mới một lần nữa thử xem.”
Nói xong, hắn liền mạnh mẽ kéo xuống.
“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 4544/5000.”
Vật phẩm trong khu mua sắm một lần nữa được thay đổi, Quân Thường Tiếu nghiêm túc quan sát, nhìn đến hàng thứ hai liền nhảy bật ra khỏi ghế.
Dựa theo lẽ thường, thứ có thể khiến hắn kích động như vậy, đa phần đều liên quan đến súng ống.
Thế nhưng.
Thứ này không phải là súng, mà là pháo (đại bác)!
Tên của nó là --------- Ma phẩm pháo dã chiến Schneider kiểu 1897 - 75mm (đạn).
Quân Thường Tiểu kinh ngạc nói:
“Thật sự là có pháo luôn á.”
Nhấn vào giới thiệu chi tiết.
Tên vật phẩm: Ma phẩm pháo dã chiến.
Giới thiệu: Pháo dã chiến của Pháp kiểu 1897 - 75mm, đại bác có lắp đặt chỗ ngồi sau phiên bản đầu tiên trên thế giới, đã được sử dụng trong chiến tranh thế giới lần thứ nhất, sau khi trải qua cải tạo, phù hợp sử dụng ở thế giới võ hiệp.
Ưu điểm: Tầm bắn siêu xa, uy lực siêu mạnh.
Khuyết điểm: Cực kỳ hao phí tinh hạch, hơn nữa cần tinh hạch cao nhất phẩm.
Giá cả: 2000 điểm cống hiến.
“Vãi chưởng.”
Quân Thường Tiêu nhìn thấy phần giới thiệu xong, kinh ngạc nói:
“Thật đúng là pháo Italia!”
Nhưng mà..
2000 điểm cống hiến, cái giá này cũng quá chát đi!
Hệ thống nói:
“Chủ nhân chê mắc, có thể lựa chọn không mua.”
Có điên mới không mua!
Quận Chân Dương sắp đánh đến nơi, trong thành đặt loại pháo dã chiến này, một phát bắn khẳng định có thể khiến đối phương người ngã ngựa đổ, nổ đến da đầu tê dại.
“Mua! Ngay và luôn!”