Chương 477. Nếu nàng mở lòng, thanh phong sẽ đến!
Hề Tịnh Tuyền mang đến hai ngàn nữ đệ tử, bốn vị trưởng lão cảnh giới Võ Vương, đội hình có thể nói là vô cùng phô trương.
Các nam đệ tử Thiết Cốt Phái thấy được cảnh này đúng là may mắn, dù sao tất cả đều là mỹ nữ sắc đẹp vẹn toàn!
"Sư huynh, đệ tử Diệu Hoa Cung xinh đẹp thật đấy."
"Nếu như Thiết Cốt Phái chúng ta cũng có nhiều cô nương như vậy, chuyện này thật tốt biết bao a.."
Đệ tử Thiết Cốt Phái tụ lại cùng một chỗ, nhỏ giọng bàn luận.
Nếu như những công tử đang đau khổ chờ dưới chân núi kia, biết được đệ tử Thiết Cốt Phái có thể ngắm các nữ đệ tử Diệu Hoa Cung ở khoảng cách gần như vậy, nhất định sẽ tức đến sôi máu!
"Hề cung chủ."
Trong đại điện, Quân Thường Tiếu nói:
"Quân mỗ đã lệnh cho đệ tử chuẩn bị rượu và thức ăn để thiết đãi khách quý từ phương xa đến đây."
"Vậy làm phiền Quân chưởng môn rồi."
Hề Tịnh Tuyền cười nói.
Hôm nay nàng mặc chiếc váy lụa màu xanh nhạt, trang điểm một cách tỉ mỉ, từ trên xuống dưới đều toát lên khí chất xinh đẹp tuyệt trần.
Quân Thường Tiếu nói:
"Nếu như quận Chân Dương muốn xâm lược, tất nhiên sẽ phải tấn công thành Thanh Dương, cho nên sau khi ăn cơm xong, kính mời Hề cung chủ theo ta đi một chuyến đến thành Thanh Dương."
Hắn tuyệt đối sẽ không giữ Diệu Hoa Cung nghỉ chân ở môn phái, dẫu sao có những bí mật không thể cho người khác biết.
"Ừm."
Hề Tịnh Tuyền nói.
Không lâu sau, đồ ăn với mùi hương ngào ngạt đã được chuẩn bị xong, nàng cùng với vài trưởng lão đến nhà ăn.
Những nữ đệ tử lúc trước đã tới Thiết Cốt Phái, đôi mắt ai nấy đều sáng lên.
Thức ăn do Liễu Uyển Thi làm, các nàng đã thử qua một lần, đến nay vẫn còn nhớ rõ dư vị.
Đám người Trường Tôn Phương Hoa từ đầu đến cuối vẫn ngẩng cao đầu, một bộ dáng cao ngạo không đổi.
Sau khi bước vào bàn ăn.
Có những đệ tử đã vội vàng cầm đũa lên.
Trường Tôn Phương Hoa nhẹ giọng trách móc nói:
"Các ngươi mấy ngày chưa ăn cơm hay sao?"
Một nữ đệ tử nhỏ giọng nói:
"Đại trưởng lão, thức ăn của đầu bếp Thiết Cốt Phái làm, quả thực chính là sơn hào hải vị đó."
Sơn hào hải vị?
Trường Tôn Phương Hoa hừ lạnh một tiếng.
Lão bà sống mấy trăm năm nay rồi, có mỹ vị gì chưa từng nếm qua đâu?
Nàng nâng chiếc đũa gắp thử một miếng đồ ăn.
Là một người kén ăn khó ở, đại trưởng lão đã chuẩn bị sẵn trong đầu những bản thảo lời bình luận cay độc.
Soạt! Soạt!
Đệ tử Diệu Hoa Cung cùng nhau cầm đũa lên.
Trường Tôn Phương Hoa không trách móc nữa, bởi vì giờ phút này lão bà đang chậm rãi thưởng thức đồ ăn trong miệng, biểu hiện trên mặt cũng biến đổi.
Lão bà đã nếm qua không ít thức ăn mỹ vị, nhưng mà nuốt xuống món ăn này từ miếng đầu tiên, liền kết luận tất cả những thức ăn trước đây từng ăn đều là rau cải trắng!
Lời thoại chê bai vừa mới nghĩ kỹ bỗng chốc đã bị đồ ăn ngon cho cuốn trôi đi, đổi thành những lời ca ngợi không ngớt.
"Như thế nào?"
Lãnh Tinh Nguyệt bên cạnh nói.
Trường Tôn Phương Hoa đặt miếng đồ ăn xuống, nói:
"Người có thể nếm thử một ít."
Lãnh Tinh Nguyệt cầm đũa lên, sau đó nàng ta ăn thử một miếng, khuôn mặt xinh đẹp lập tức sửng sốt, tất nhiên cũng bị đồ ăn của Liễu Uyển Thi khiến cho rúng động!
"Chư vị."
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Cơm canh đạm bạc, khiến mọi người chê cười rồi."
"..."
Khóe miệng Trường Tôn Phương Hoa co giật.
Loại mỹ vị nhân gian này mà dùng cơm canh đạm bạc để hình dung, vậy thì những thứ bình thường chúng ta ăn gọi là gì đây!
"Hửm?"
Ngay lúc Lãnh Tinh Nguyệt đang gắp một miếng thức ăn lên, chuẩn bị bỏ vào miệng thì nhìn thấy Ngụy Lão bước vào từ ngoài cửa.
"Soạt!"
Nàng ta thoáng cái đứng thẳng dậy, đặt chiếc đũa xuống bàn, đôi mắt đẹp hiện đầy sự tức giận, nói:
"Ngụy Thanh Phong!"
Giọng nói rất lớn, kinh động tất cả mọi người.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu, thấy ánh mắt Lãnh Tinh Nguyệt nhìn chằm chằm vào Ngụy Lão, thầm nghĩ:
"Đây là...tên của Ngụy Lão?"
Người ta gia nhập môn phái cũng được một thời gian, đến nay cả họ tên cũng không biết, thật quá không xứng với chức danh chưởng môn này!
Ngụy Lão nhìn về phía Lãnh Tinh Nguyệt, ánh mắt lão có chút kinh ngạc.
Lão cười ôn nhu, nói:
"Hóa ra ngươi đã gia nhập Diệu Hoa Cung."
"Ngụy Lão."
Quân Thường Tiếu truyền âm nói:
"Người quen nữ nhân này sao?"
"Ừm."
Ngụy lão đáp:
"Nàng là tình nhân cũ thứ 35 của ta."
Tình nhân cũ?
Lại còn là thứ 35!
Quân chưởng môn trực tiếp ngu người.
Ngụy Lão!
Ngươi đây là bất ngờ cho ta ăn 35 bát cẩu lương (thức ăn chó) đấy!
Đôi mắt đẹp của Lãnh Tinh Nguyệt vẫn giữ nguyên sự tức giận lẫn chút uất hận, đủ để biết nàng đã có một câu chuyện tình khắc cốt ghi tâm với Ngụy Lão.
"Ngụy Thanh Phong!"
Nàng lạnh lùng nói:
"Sự thật đã chứng minh, từ lúc Lãnh Tinh Nguyệt ta rời khỏi ngươi, vẫn có thể tiếp tục sống rất tốt."
"Đây không phải chỗ nói chuyện cũ."
Ngụy Lão nói.
"Thế nào?"
Lãnh Tinh Nguyệt biểu lộ gương mặt lạnh lùng, nói:
"Ngươi sợ bị mọi người biết rõ, mình là một nam nhân đã bội ước như thế nào sao?
"..."
Ngụy lão trầm mặc.
"Thật buồn cười."
Lãnh Tinh Nguyệt tự giễu nói:
"Vậy mà ta lại vì một câu nói 'nếu nàng mở lòng, Thanh Phong (gió mát) sẽ đến', kết quả rơi vào lưới tình với thứ đàn ông phụ lòng như ngươi mấy chục năm!"
Nếu nàng mở lòng, Thanh Phong sẽ đến?
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật, ngay lập tức trong đầu hiện ra một bức tranh.
Đó là rừng đào như tiên như mộng, Ngụy Lão thời thiếu niên đứng trước Lãnh Tinh Nguyệt, trong tay cầm một cành đào, thần sắc vô cùng ôn nhu, nói:
"Tinh Nguyệt muội muội, nếu nàng mở lòng, Thanh Phong sẽ đến."
Ối mẹ ơi, thật đáng sợ.
Quá cmn sến rồi, buồn cmn nôn chết ta!
Ngụy lão khổ sở nói:
"Tinh Nguyệt, nàng vẫn hận ta như vậy sao?"
"Hận ngươi đến tận xương tủy!"
Lãnh Tinh Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, hận ý trong đôi mắt đẹp cũng phát ra hết sức mãnh liệt.
Ngụy Lão không còn gì để nói, quay người bước ra khỏi nhà ăn.
Lãnh Tinh Nguyệt há có thể bỏ qua, ngay cả thức ăn mỹ vị trước mặt cũng không ngó tới, bỏ lại để đuổi theo sau.
Lúc hai người họ đã rời đi, một đệ tử Diệu Hoa Cung thấp giọng nói:
"Đại trưởng lão, tên kia là nam nhân đã gây tổn thương sâu sắc cho Nhị trưởng lão sao?"
Trường Tôn Phương Hoa lạnh giọng nói:
"Một tên quỷ phong lưu, hoa ngôn xảo ngữ, đã từng lừa gạt tình cảm của Nhị trưởng lão mấy chục năm."
Nói đến đây, lão bà hữu ý vô tình nhìn thoáng qua Quân Thường Tiếu, nói:
"Loại người này mà cũng thu nhận, bất quá đều là cá mè một lứa cả thôi!"
Có điều.
Nói đi nói lại, Ngụy Lão thật đúng là một cao thủ tình trường!
Chỉ riêng việc lão đã có hơn 30 tình lữ (bạn gái), thân là độc thân cẩu thâm niên, cần phải tìm cơ hội học hỏi kinh nghiệm!
"Nào, nào."
Quân Thường Tiếu hô to:
"Đừng quá để ý, mọi người ăn cơm, ăn cơm thôi!"
Vừa nói, hắn vừa phóng xuất linh niệm, tập trung vào Ngụy Lão và Lãnh Tinh Nguyệt, phát hiện hai người đứng trong đình mát bên cạnh hồ sen.
"Không hổ danh là cao thủ tình trường!"
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:
"Địa điểm nhìn như tùy ý, nhưng lại cực thích hợp để nói chuyện yêu đương!"
Đã học được, đã học được!
"Tinh Nguyệt."
Ngụy Lão dừng bước, nhìn cảnh sắc hồ sen phía trước, thở dài một hơi nói:
"Kỳ thật, ta có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ."
"Nỗi khổ tâm?"
Lãnh Tinh Nguyệt cười lạnh nói:
"Chỉ sợ nỗi khổ tâm của ngươi là quá nhiều nữ nhân thôi!"
Ngụy lão ngẩng đầu một góc 45 độ nhìn lên trời xanh, đau thương nói:
"Ngụy Thanh Phong ta cả đời phiêu bạt theo gió, không thể cho nàng nơi an ổn, cũng không thể cho nàng sự an toàn, cho nên chỉ có thể lựa chọn rời đi, bất chấp cả việc bội ước trước đó giữa ta và nàng."
Bỏ rơi người ta ra đi, còn có thể văn thơ như vậy!
Không phải là cao thủ tình trường, mà chính là tình thánh!
"Bây giờ là theo gió phiêu bạt, không phải nếu ta mở lòng, thanh phong sẽ đến nữa rồi sao?"
Lãnh Tinh Nguyệt lạnh lùng nói.
Nghe đến đây, Quân Thường Tiếu thiếu chút nữa là cười sặc sụa.
"Hầy..."
Ngụy lão lắc đầu nói:
"Tinh Nguyệt, ta nghĩ nàng sẽ hiểu, sẽ thông cảm cho ta, kết quả..."
Lão nhẹ nhàng ôm ngực, nói:
"Con tim này… đau quá."
Lãnh Tinh Nguyệt vẫn lạnh lùng nói:
"Thế ngươi có từng hiểu cho ta, cảm thông cho ta? Ngươi có từng biết những năm chờ đợi đó, tim ta đã tổn thương nhiều đến mức nào không?"
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật.
Loại lời thoại sến súa buồn nôn này chỉ có ở trong phim mới có, vậy mà nói ra không thấy ngại à!
"Cho nên."
Hệ thống nói:
"Chủ nhân đáng độc thân cả đời."
Rắc.....
Một lời như vạn tiễn xuyên tâm, cõi lòng tan nát.