Chương 476. Chỉ là một giấc mộng
Sau khi Diêu Mộng Oánh thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể, trải qua một đoạn thời gian hôn mê, lại còn mơ thấy rất nhiều giấc mơ vừa kỳ dị vừa quá đỗi chân thực.
Giấc mộng khắc sâu nhất trong ký ức tiểu muội này là cảnh tượng rất nhiều người tới Thiết Cốt Phái, nói mình là dư nghiệt ma đạo, là điềm báo tai ương, là người sẽ mang đến họa lớn.
Diêu Mộng Oánh sợ hãi cực độ, nàng trốn ở sau lưng chưởng môn, hai tay tiểu muội run rẩy dữ dội.
Sư huynh và các sư tỷ bảo hộ phía trước mình, cho dù những người xấu xâm phạm kia rất mạnh, nhưng họ không hề tỏ ra e ngại.
“Mộng Oánh.”
Chưởng môn quay lưng về phía mình, nói:
“Đừng sợ, bổn tọa cùng các sư huynh của ngươi đều ở đây.”
Trong giấc mộng của Diêu Mộng Oánh, Quân chưởng môn vẫn tao nhã như thế!
Câu nói này cũng tràn đầy ma lực, khiến Diêu Mộng Oánh đang sợ hãi dần dần bình tĩnh lại.
Về sau.
Mộng cảnh biến hóa, rất nhiều sư huynh ngã vào trong vũng máu.
Mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng cũng có thể suy đoán, bọn họ khẳng định đã giao thủ với người xấu mà ngã xuống!
Diêu Mộng Oánh khó khăn ngẩng đầu lên, phát hiện chưởng môn cũng bị thương, máu tươi nhuộm khắp người, nhưng từ đầu đến cuối vẫn vững vàng đứng trước mặt mình.
Khoảnh khắc này.
Trái tim nhỏ của tiểu muội rất đau, nước mắt không thể ngăn được mà lăn dài xuống.
“Quân Thường Tiếu!”
Đối diện, một lão giả có hơi thở hùng hậu, trầm giọng nói:
“Giao ra dư nghiệt ma đạ sau lưng, chúng ta còn có thể tha cho Thiết Cốt Phái ngươi một con đường sống.”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên vô cùng lạnh lẽo, nói:
“Bổn tọa vẫn giữ nguyên câu nói kia, một ngày là đệ tử Thiết Cốt Phái, một đời vẫn là đệ tử Thiết Cốt Phái, dù có là ai cũng không thể tổn thương nàng!”
Mặc dù chỉ là một giấc mộng mà thôi, thế nhưng câu này của chưởng môn lại khiến Diêu Mộng Oánh khắc ghi thật sâu trong lòng.
Dù là sau đó tiểu muội tỉnh lại, cũng chưa từng phai nhạt.
Lại nói, dựa vào tính cách Quân chưởng môn của chúng ta, nếu quả thật có người tới giết đệ tử của hắn, dù là liều đến trọng thương không thể chữa trị thì hắn cũng sẽ không chết không thôi, khả năng xảy ra chuyện này là cực kỳ cao.
Cũng may.
Đây chỉ là một giấc mộng.
Quân Thường Tiếu xoa đầu Diêu Mộng Oánh, cười nói:
“Tiểu nha đầu chớ nghĩ lung tung, đợi lát nữa Liễu Uyển Thi nấu cho ngươi một bữa ăn thật ngon.”
Sau đó hắn đứng dậy rời đi.
Sau khi trở lại đại điện, hắn gọi tới mấy người Giang Tà, nói:
“Chuyện liên quan đến Tiên Thiên Ma Thể của Diêu Mộng Oánh, bất kỳ ai cũng không được để lộ ra ngoài.”
“Vâng.”
Chúng đệ tử tuân lệnh.
Lê Lạc Thu nói:
“Chưởng môn vừa rồi đi Diệu Hoa cung có thu hoạch chăng?”
“Không lâu sau Hề cung chủ sẽ dẫn người tới.”
“Chậc chậc.”
Lê Lạc Thu cười nói:
“Vẫn là mị lực của chưởng môn rất mạnh nha, ngay cả tông môn tứ lưu cũng có thể mời đến.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Mị lực của bổn tọa nếu như nhỏ, há có thể khiến Lê đường chủ cam tâm tình nguyện gia nhập.”
“Đúng rồi.”
Hắn quay lại chính sự, nói:
“Quận Chân Dương dạo gần đây đang làm gì?”
Nói tới chính sự, Lê Lạc Thu liền nghiêm túc nói:
“Quận Chân Dương gần đây đang triệu tập binh lực, tựa hồ có ý định tiến đánh quận khác.”
Quân Thường Tiếu dựa vào ghế, nói:
“Vừa mới đánh xong quận Hoa Dương và quận Hà Dương, bây giờ lại bắt đầu rục rịch, quận Chân Dương này thật đúng là không chịu ngồi yên mà.”
Tiết Nhân Quý nói:
“Từ lộ tuyến tấn công của đối phương, hẳn là muốn chiếm lấy toàn bộ quận thuộc khu vực Tây Nam Dương Châu, thành lập một quận quy mô lớn hơn nữa.”
“Các quận lớn khác cứ ngồi không như vậy, không triển khai bất kỳ hành động, mặc cho quận Chân Dương mở rộng địa bàn sao?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Tiết Nhân Quý đáp:
“Quận Chân Dương đã khống chế mấy địa điểm quân sự trọng yếu với bên ngoài, các quận khác cho dù có ý kiến, cũng rất khó tạo thành bất kỳ uy hiếp thực chất gì.”
Quân Thường Tiếu xoa xoa huyệt Thái Dương, nói:
“Đây thật sự là cái phiền phức lớn, ngày nào chưa giải quyết, một đó ăn không ngon ngủ không yên.”
“Giải tán đi.”
“Gọi Tử Dương đến đây.”
Không lâu sau, Long Tử Dương tiến vào đại điện, khi biết được chưởng môn muốn đến thành Long Dương cầu viện, liền lắc đầu nói:
“Chưởng môn, thành Long Dương chỉ là một thành trì, sẽ không tham dự chiến tranh của thế tục.”
“Đút lót chút tiền cũng không được sao?”
“Không được.”
“...”
Quân Thường Tiếu câm nín rồi.
Được rồi, được rồi.
Cứ từng bước mà đi vậy.
....
Quân Thường Tiếu vứt hết phiền não ra sau đầu, đặt tâm tư vào việc tu luyện.
Diêu Mộng Oánh thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể, cũng bắt đầu tìm hiểu Dịch Cân kinh.
Các sư huynh cũng dốc hết khả năng chỉ điểm võ học cho nàng, giúp nàng lĩnh ngộ loại tâm pháp cường thân kiện thể này nhanh hơn.
Về phần võ học tà phái, có thể tu luyện liền tu luyện, không thể cũng đừng quá miễn cưỡng.
Chỉ cần đệ tử đặt trái tim ở môn phái, chỉ cần không gây ra tội ác tày trời, Quân Thường Tiếu sẽ không quản tu luyện ma đạo hay là chính đạo.
Giang Tà cũng từng tu luyện võ học tà phái, thế nên cũng có thể chỉ điểm cho Diêu Mộng Oánh đôi chút.
Nói tóm lại.
Tiểu muội thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể này ở Thiết Cốt Phái, về sau được cưng chiều như viên ngọc quý trên tay.
Trái lại đệ tử quan môn Hà Vô Địch đáng thương của chúng ta, hoàn toàn là ông không thương, bà không yêu, tu luyện toàn bộ phải dựa vào mình, ngẫu nhiên còn bị quả bóng vui vẻ gửi lời hỏi thăm.
Bất quá.
Tư chất tên này đúng thật là quá trâu.
Lần thứ tư tu luyện từ số không, kết quả chỉ cần mấy ngày ngắn ngủi đã đột phá đến Võ Đồ, tốc độ lần sau nhanh hơn so với lần trước.
Sau khi Hà Vô Địch lĩnh ngộ Dịch Cân kinh xong, bắt đầu tu luyện các loại võ kỹ của Thiết Cốt Phái, âm thầm kinh ngạc nói:
“Những võ kỹ này nhìn qua rất bình thường,, nhưng đều có điểm phi phàm, không hổ danh là nơi xuất thế từ Thất Huyền Thánh Tôn!”
Dạ Tinh Thần từ đầu đến cuối đều nhận định, Quân Thường Tiếu đến từ thượng giới.
Hà Vô Địch nhận định, Thiết Cốt Phái có quan hệ với Thất Huyền Thánh Tôn.
...
Nửa tháng, chớp mắt cái đã trôi qua.
Đám người đệ tử nội môn Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ dựa vào lượng lớn linh thạch và Tụ Linh Trận, từ tu vi Võ Tông nhất phẩm đồng loạt tăng lên tứ phẩm, thành quả tăng tiến có thể nói khá rõ ràng.
Tốc độ tăng tiến của đệ tử ngoại môn cảnh giới Võ Sư lại càng thêm thần tốc.
Ví dụ như mấy người Lý Thượng Thiên, Tư Mã Trọng Đạt.
Mặc dù tư chất không cao, nhưng nhờ việc sử dụng lượng lớn tài nguyên, bọn họ cũng đã trèo tới Võ Sư đỉnh phong.
Bởi vì đã thích ứng với tầng thứ ba tháp rèn luyện, đồng thời không ngừng tôi luyện linh lực trong đan điền từ sớm, bọn họ muốn đột phá Võ Tông càng đơn giản hơn đám người Lý Thanh Dương.
Tiền nhân trồng cây, hậu nhân hóng mát.
Các hạng mục đang thi hành của Thiết Cốt Phái dần dần hoàn tất, đệ tử nhập môn sau so với đệ tử nhập môn trước, nhất định sẽ nhanh hơn về phương diện tu luyện.
Trong nửa tháng này, Hà Vô Địch cũng bắt đầu tiến vào phòng cải tạo cơ bắp.
Lần đầu tiên y bị ngược mấy giờ liền, bày ra bộ mặt hoài nghi nhân sinh ngồi trên bậc thang, cho đến ngày thứ hai toàn thân thư thái, y liền không sợ ăn đấm mà bắt đầu hành trình tự ngược.
Về phần một đệ tử quan môn khác là Đào Nguyên, hắn ta cũng đã hoà nhập vào Thiết Cốt Phái, ngày thường ngoại trừ tu luyện ra đều nghiên cứu, bàn luận đạo dùng binh với Tiết Nhân Quý, càng trao đổi càng thêm bội phục.
“Tiết đường chủ.”
Hắn ta chắp tay nói:
“Nếu như đường chủ là người thống lĩnh quân đoàn, tại Tây Nam Dương Châu này, khẳng định không người có thể địch lại.”
…..
Các đệ tử đều có tiến triển rõ rệt, thế nhưng Quân chưởng môn lại nhíu mày.
Bởi vì trong nửa tháng qua hắn cũng đang tu luyện, cũng dùng không ít linh thạch và đan dược, cảnh giới từ đầu đến cuối vẫn không hề có sự đột phá.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân là Kiếm Võ Song Vương, trong đan điền có hai viên linh hạch, cảnh giới tăng lên nhất định khó khăn gấp đôi so với Võ Vương bình thường.”
“Đậu phộng.”
Quân Thường Tiếu cạn lời nói:
“Thứ này chính là con dao hai lưỡi á!”
“Chưởng môn!”
Lý Thanh Dương vội vã đến đưa tin:
“Cung chủ Diệu Hoa Cung dẫn theo đệ tử đến rồi!”
“Thật sao?”
Quân Thường Tiếu tự mình ra ngoài nghênh đón.
Hắn vừa định nhiệt tình nắm lấy tay Hề Tinh Tuyền bày tỏ tình hữu hảo, bỗng nhiên nhìn thấy hai khuôn mặt sắc lạnh của Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt, ngay lập tức vứt đi suy nghĩ tìm đường chết ấy, cười nói:
“Hề cung chủ, mời vào bên trong.”