Chương 475. Lời hứa của nam nhân!
Quân Thường Tiếu được như ý nguyện, mời Diệu Hoa Cung đến trấn thủ tại Thiết Cốt Phái, nhất định có thể uy hiệp hai tông môn tứ lưu Linh Nguyên Tông và Đoạn Thủy Các.
Nhưng chuyện này không chỉ giới hạn ở thế lực tông môn, mà còn phải đối mặt với cả quận Chân Dương.
Đến lúc đó, mấy chục vạn đại quân của người ta tiếp cận, chị dựa vào mấy ngàn thành viên Lang Kỵ Đường, khẳng định không thể nào chống đỡ.
“Làm sao đây, làm sao đây?”
Trên đường trở về môn phái, Quân Thường Tiếu rất băn khoăn trong lòng.
Lúc này, hắn rốt cuộc ý thức được, tầm quan trọng của người nhiều sức lớn.
Nếu như bản thân có một quân đoàn quy mô to lớn, há phải lo sợ đại quân của quận Chân Dương.
Hệ thống nói:
“Cách giải quyết tốt nhất là đàm phán hòa bình.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Thân là chưởng môn Thiết Cốt Phái, chỉ có theo đến cùng, tuyệt đối không đàm phán hòa bình.”
“....”
Hệ thống nói:
“Người ta là quận lục đẳng, chủ nhân dựa vào đâu để chơi tới cùng?”
“Lại nói.”
Nó bổ sung nói:
“Thành Thanh Dương chung quy cũng chỉ là một địa phương nhỏ, cùng lắm đổi một ngọn núi khác tiếp tục phát triển môn phái, hà tất phải phí công phí sức đi bảo vệ làm gì.”
“Vì thế, cho dù lời nói của người rất nhân tính hóa, nhưng chung quy chỉ là một cái máy không có tình cảm.”
Quân Thường Tiếu nói.
Thời điểm Thiết Cốt Phái gặp nạn, Tạ thành chủ dẫn theo ba trăm sáu mươi vạn con dân, nhiều lần đứng cùng trận tuyến với mình.
Đây là anh em son sắt!
Hiện giờ gã và ba trăm sáu mười vạn dân gặp nạn, bản thân lại làm chuyện cuốn gói chạy lấy người, làm sao xứng với tấm bảng hiệu khắc “xương cốt cứng rắn” treo trên đại điện.
“Con em nó.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Cùng lắm thì lão tử không phát triển môn phái, dùng số tiền lớn chiêu binh mua ngựa tổ chức một quân đoàn to lớn, từ đó chọi cứng với quận Chân Dương!”
Bất luận phải trả giả lớn bao nhiêu, đều phải giữ vững thành Thanh Dương, bởi vì đây là lời hứa của hắn với Tạ Quảng Côn.
Một lời hứa của nam nhân!
“Đã hiểu.”
Hệ thống nói:
“Chủ nhân thật sự cũng rất đàn ông.”
“Đừng lắm lời.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Mau chóng nghĩ cách, làm thế nào để chống đỡ với quận lục đẳng Chân Dương đi.”
“Không phải chủ nhân đã nghĩ ra cách rồi sao?”
“Nghĩ ra cái rắm ấy!”
Hệ thống nói:
“Không phải chủ nhân nói muốn dùng số tiền lớn chiêu binh mua ngựa sao?”
“Ta nói là cùng lắm, ý là bất chấp tất cả.”
Quân Thường Tiếu gào thét nói.
Hệ thống nói:
“Chủ nhân nhất định muốn giữ vững thành Thanh Dương, dựa vào tình hình hiện tại, có thể bất chấp tất cả rồi còn gì.”
“Em gái ngươi!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Ta là bảo ngươi nghĩ cách, không bảo ngươi tổn thương ta.”
“Ta ủng hộ chủ nhân bất chấp tất cả, dùng số tiền lớn chiêu binh mua ngựa cứng rằng chiến đấu cùng quận Chân Dương.”
Hệ thống nói.
“Ngươi có thể cút không?”
“Không cút được.”
Nếu như dùng tiền để chiêu binh mua ngựa có thể cứng rắn với quận lục đẳng, Quân Thường Tiếu khẳng định sẽ làm, bất quá vấn đề nằm ở thời gian chỉ còn có hai tháng.
Trong thời gian ngắn như vậy, muốn thành lập một quân đoàn có thể chống đỡ quận Chân Dương, tuyệt đối là chuyện bất khả thi.
“Đã có thể mời được Diệu Hoa Cung, vì cái gì không đi mời thêm một vài quận lớn nữa?”
Quân Thường Tiếu bông nhiên thông minh đột xuất.
Trên Tây Nam Dương Châu này, quận lớn có thực lực ngang quận Chân Dương không ít, thậm chí quận cao hơn không phải là không có.
“Chủ nhân có quen biết ai không?”
Hệ thống nói.
“Ta...”
Hai mắt Quân Thường Tiếu tỏa sáng, nói:
“Ta quen biết Long gia, thành Long Dương hẳn là một thế lực không thể xem thường.”
Hệ thống nói:
“Tìm đến Long gia, để người ta ra mặt làm thuyết khách, có lẽ còn đạt được hòa giải.”
“...”
Quân Thường Tiếu không nói nên lời.
Con hàng này, sao cứ nghĩ để ta đi cầu hòa vậy chứ!
Hệ thống thẳng thắn nói:
“Bởi vì thực lực hiện tại của chủ nhân quá yếu, không đi cầu hòa thì rất khó đối kháng với những quái vật khổng lồ kia.”
Câu nói này rất thực tế, cũng rất tàn khốc!
Dĩ nhiên, Quân Thường Tiếu tuy là Kiếm Võ Song Vương nhưng thực lực tổng hợp cả môn phái vẫn quá yếu.
“Đáng ghét.”
Quân Thường Tiếu siết chặt nắm đấm, căm hận nói:
“Nếu như cho ta thêm mấy năm phát triển, nhất định sẽ khiến tất cả mọi người cúi đầu xưng thần!”
...
Thiết Cốt Phái.
Quân Thường Tiếu sầu não trở về.
“Chưởng môn.”
Hắn vừa đặt mông ở đại điện, Lý Thanh Dương đã vội vàng đi vào, nói:
“Tiểu sư muội đã thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể rồi.”
“Tiên Thiên Ma Thể?”
Quân Thường Tiếu khẽ ngạc nhiên.
Giang Tà cũng đi vào, nói đầu đuôi mọi chuyện của Diêu Mộng Oánh.
“Nói như vậy..”
Quân Thường Tiếu nghe xong, chống cằm nói:
“Tiên Thiên Ma Thể rất là cường hãn đúng không?”
“Rất cường hãn.”
Giang Tà nói:
“Người có loại thể chất này, chỉ cần dốc lòng tu luyện ma đạo, tương lai có lẽ có thể trở thành một Ma Đế.”
Hai mắt Quân Thường Tiếu tỏa sáng nói:
“Tiểu muội này có tiềm năng như vậy, đúng là một chuyện tốt đối với Thiết Cốt Phái chúng ta.”
“Chuyện tốt á?”
Khóe miệng Giang Tà giật giật nói:
“Chưởng môn, trên Tinh Vẫn đại lục thì Ma tu đã là loại chuột qua đường (ý chỉ bọn xấu xa đáng căm giận), Diêu Mộng Oánh lại còn là Tiên Thiên Ma Thể, nếu như truyền ra ngoài chắc chắn sẽ dẫn đến tai họa ngập đầu.”
“Nói thử xem?”
Quân Thường Tiếu nói.
Giang Tà vội vàng kể lại chuyện Ma Đế vạn năm trước và Đồ Ma Lệnh trên giang hồ.
Quân Thường Tiếu hiểu rõ đầu đuôi xong, nói:
“Dường như tình hình có vẻ rất nghiêm trọng.”
Giang Tà nói:
“Vạn năm nay, có tám người thức tỉnh Tiên Thiên Ma Thể, kết cục của bọn hắn không một ngoại lệ, thậm chí gia tộc hay thế lực đều bị diệt sạch.”
“Ma tu là ma đầu tội ác đầy trời, mới bị người toàn đại lục truy giết?”
Quân Thường Tiếu hỏi.
Giang Tà lắc đầu nói:
“Rất nhiều Ma tu giống với Tà tu, hành động cũng là tùy người tùy tính, nguyên nhân bị truy sát chẳng qua là vì một vài người cảm thấy không an tâm.”
Gã từng sinh sống ở Ma Sát Tông, có thể dùng một câu nói rõ ẩn ý.
Ma tu sở dĩ trở thành như vậy, nguyên nhân căn bản nhất là vì năm đó tông chủ đầu tiên của Ma Đế Tông, gạt qua quy tắc thiên địa cưỡng ép bước vào cảnh giới Võ Đế.
Các thế lực đương nhiên sẽ không khoan dung cho người phá vỡ cân bằng, mang đến sự uy hiếp đối cho bọn hắn, vì thế cùng nhau liên thủ tiêu diệt vĩnh viễn hậu họa về sau.
Nếu như Ma tu và Tà tu giống nhau, tu luyện công pháp đặc thù có thể nhanh chóng trưởng thành, nhưng vẫn trong phạm vi có thể khống chế, ắt sẽ không gặp phải họa ngập đầu này.
Quân Thường Tiếu chau mày nói:
“Đã không phải người tội ác tày trời, lại muốn truy cùng giết tận, chuyện này có chút quá đáng lắm luôn.”
Giang Tà nói:
“Chưởng môn, ta cho rằng vì an toàn của Thiết Cốt Phái, nên cho Diêu Mộng Oánh chuyển sang tu luyện võ đạo.”
“Đây là sợ bị người khác phát giác?”
Quân Thường Tiếu nói.
Giang Tà nói:
“Thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt, một khi chuyện Diêu Mộng Oánh sở hữu Tiên Thiên Ma Thể truyền ra ngoài, Thiết Cốt Phái ta nhất định sẽ bị toàn bộ đại lục đuổi giết.”
“Hơn nữa...”
Gã ngừng một lúc, ánh mắt nghiêm trọng nói:
“Đến tiêu diệt chúng ta, có khả năng là tông môn nhất lưu, hoặc có thể là Võ Đế đích thân ra tay.”
“Vãi chưởng.”
Quân Thường Tiếu bị dọa giật mình.
Đối mặt với một quận lục đẳng cùng với hai tông môn tứ lưu, chuyện này đã đủ khiến hắn phải bất chấp tất cả, đối mặt với tông môn nhất lưu hoặc là Võ Đế, tuyệt đối là chết không kịp ngáp!
“Lúc này Diêu Mộng Oánh đang ở đâu?”
“Trong phòng.”
Quân Thường Tiếu tiến đến nội viện, đi vào phòng của Diêu Mộng Oánh.
Hiện giờ Tiểu muội đang cúi đầu cuộn tròn trong góc phòng.
“Chưởng môn...”
Diêu Mộng Oánh nhẹ nhàng ngẩng đầu, cắn môi, đôi mắt đỏ hoen nói:
“Người… người muốn đuổi đệ tử đi sao?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Vì cái gì phải đuổi ngươi đi đâu?”
Diêu Mộng Oánh nghẹn ngào nói:
“Đệ tử đã thức tỉnh Thiển Thiên Ma Thể... là người không may mắn… sẽ mang đến tai họa cho môn phái.”
“Ai nói với ngươi như vậy?”
Quân Thường Tiếu nói.
Diêu Mộng Oánh giấu đầu vào giữa hai chân, nói:
“Đệ tử mơ một giấc mộng, nhìn thấy rất nhiều người xấu đến môn phái, sư huynh sư tỷ toàn bộ ngã trong vũng máu, cả người chưởng môn bị thương che chở trước người đệ tử.”
“Những người xấu đó nói đệ tử là ma đầu, nói đệ tử là ác ma, bảo chưởng môn đừng u mê không tỉnh ngộ, nếu không sẽ san bằng toàn bộ Thiết Cốt Phái.”
“Chỉ là một giấc mộng mà thôi.”
Quân Thường Tiếu đi đến bên cạnh tiểu muội, ôn nhu nói:
“Hà tất phải xem là thật đâu chứ.”
Hắn ngồi xuống, đặt tay lên đầu cô bé, nói:
“Một ngày là đệ tử Thiết Cốt Phái, cả đời là đệ tử Thiết Cốt Phái, chỉ cần ngươi bằng lòng ở lại, bổn tọa tuyệt đối sẽ không đuổi ngươi đi.”
“Híc hu hu...”
Diêu Mộng Oánh khóc càng thêm đau lòng, nghẹn ngào nói:
“Trong giấc mộng, chưởng môn cũng trả lời với người xấu như vậy, nói ta một ngày là đệ tử Thiết Cốt Phái, cả đời là đệ tử Thiết Cốt Phái, bất cứ người nào cùng không thể tổn thương đệ tử.”