Chương 474. Tính toán của Hề Tịnh Tuyền.
Quân Thường Tiếu không xấu, ngược lại còn rất đẹp trai.
Người như vậy, vì sao Hề Tịnh Tuyền lại sa sút, thậm chí là tức giận đến bùng nổ chứ?
Bởi vì trong lòng nàng, Quân chưởng môn không nên lớn lên như thế kia, không nên nhìn như thế này.
Hề Tịnh Tuyền trời sinh có tật ở mắt, cho đến bây giờ chưa thấy qua người khác, hết thảy lý giải đều ở cơ sở chính mình gây dựng lên hình tượng.
Nàng tưởng tượng Quân Thường Tiếu có mắt, có lỗ tai, có cái mũi, có một cái đầu to.
Nói tóm lại.
Có dấu hiệu như nhân loại, nhưng không giống hình người!
Sau khi Hề Tịnh Tuyền phục hồi được thị lực, thích ứng với ánh sáng, nàng mơ mơ hồ hồ nhìn thấy dáng vẻ của Quân Thường Tiếu, khác xa so với tưởng tượng dẫn đến bản thân quá thất vọng.
Sau đó cảm xúc càng ngày càng sa sút, cuối cùng thì bùng nổ.
Nói thật.
Hề Tịnh Tuyền chưa bao giờ thấy hình dạng con người, nên chắc chắn thẩm mỹ của nàng sẽ có chút lệch lạc.
Quân chưởng môn của chúng ta cũng không xấu, chỉ là không đạt đến mong muốn của nàng mà thôi.
“Xấu quá chứ sao, xấu chứ sao?”
Câu nói kia của hệ thống cứ quanh quẩn bên tai Quân Thường Tiếu, giống như một thanh kiếm sắc bén đâm vào tim hắn, khiến tâm hồn đau đến mức sụp đổ cả tinh thần.
Ngươi có thể chế giễu ta!
Ngươi có thể nhục nhã ta!
Ngươi có thể nói thực lực của ta không ra gì.
Nhưng ngươi không thể nghi ngờ vẻ đẹp như một cái tội của ta, đó chính là tội đẹp trai đến mức không thể tha thứ!
Nghe được lời nói trong lòng Quân Thường Tiếu, hệ thống bất lực nói:
"Ta chưa bao giờ thấy tên nào vô sỉ đến vậy!”
"Quân chưởng môn?”
Hề Tịnh Tuyền yếu ớt nói:
"Người không sao chứ?
Nữ nhân này không hề ý thức được, nguyên do lúc nhìn thấy hắn dẫn đến nàng bị sa sút, vô tình tạo thành mấy vạn mũi tên tổn thương tinh thần cho Quân chưởng môn.
"Hầy!”
Quân Thường Tiếu thở phào một hơi, nói:
"Không có việc gì.”
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Quân chưởng môn, cám ơn người đã cho đan dược, để ta tạm thời nhìn thấy được ánh sáng, mặc dù chỉ trong giây lát nhưng mà ta rất vui vẻ.”
Nàng cười lên nhìn rất đáng yêu.
Thật giống như cô gái hồn nhiên ngây thơ không biết việc đời.
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
"Từ nhỏ đã có bệnh tật về mắt, trên người lại mang quái bệnh, ông trời không hề công bằng với nàng.
"Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Nếu người đã có thể nhìn thấy ánh sáng, vậy thì vẫn còn khả năng chữa trị được, vì vậy hãy tin vào tương lai, dùng nụ cười thật vui vẻ đối mặt với cuộc sống!
Nếu biết tâm tình sa sút dẫn đến nàng đánh mất lý trí, hắn chắc chắn phải dốc hết sức lực cổ vũ và an ủi nàng.
"Ừm!”
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Ta biết rồi!”
Mặc dù chỉ nhìn thấy ánh sáng ngắn ngủi trong chớp mắt, mơ hồ nhìn thấy hoàn cảnh trong đại điện, nhìn thấy được Quân Thường Tiếu, điều này đã đủ khiến nàng mãi khắc ghi trong lòng, không thể nào quên được.
"Quân chưởng môn.”
Hề Tịnh Tuyền cười nói:
"Lần này người đến Diệu Hoa Cung không chỉ là vì đưa đan dược thôi đúng không?”
"Ách.”
Quân Thường Tiếu gãi gãi đầu, nói:
"Hề cung chủ, gần đây Thiết Cốt Phái của ta gặp phải chút phiền phức, mong rằng quý phái có thể giúp đỡ một chút.”
"Phiền toái gì?”
Hề Tịnh Tuyền hỏi.
Quân Thường Tiếu kể chuyện Quận Chân Dương xâm lược và việc hắn đắc tội với hai tông môn tứ lưu.
Hề Tịnh Tuyền kinh ngạc nói:
"Quân chưởng môn giết chết Võ Vương?”
"Ừm.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Còn là ba người!”
Hề Tịnh Tuyền khó có thể tin nổi nói:
"Chẳng lẽ Quân chưởng môn đã đột phá đến Võ Vương?"
"Không đúng.”
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Cho dù ngươi có đột phá thật, cũng không có khả năng giết được ba tên Võ Vương!”
"Chuyện này…”
Quân Thường Tiếu nói:
"Ta tu luyện song tu kiếm võ, cho nên đã đột phá cả hai.”
Giọng điệu của hắn rất khiêm tốn nhưng chẳng biết tại sao, sau khi nói những lời này lại tỏa ra một cỗ hơi thở ra oai cực mạnh!
"A?”
Hề Tịnh Tuyền cả kinh đứng lên, không thể tin nói:
"Quân chưởng môn là Kiếm Võ Song Vương?”
"Ta nhớ rồi!”
Nàng lại nói:
"Lúc trước có trưởng lão còn nói trên bầu trời đang có dấu hiệu Song Vương xuất thế, chẳng lẽ lúc đó chính là Quân chưởng môn đang đột phá sao?”
Vãi chưởng!
Lần trước mình đột phá gây ra dị tượng, Diệu Hoa Cung ở nơi này cũng nhìn thấy được sao?
Nếu như vậy, ánh sáng thần thánh của ca đã bao trùm lên toàn bộ đại lục Tinh Vẫn rồi hả?
Ài...
Ta vốn muốn khiêm tốn phát triển, vì cái gì lại không được như mong muốn vậy chứ?
Nếu như vậy thì cứ ngẩng cao đầu thôi.
Quân Thường Tiếu tiêu sái hất đầu, rất phách lối nói:
"Đúng vậy, lần trước trời sinh dị tượng, chính là ta đang đột phá.”
"Oa!”
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Đã mấy ngàn năm rồi không có Kiếm Võ Song Vương xuất hiện, vậy mà Quân chưởng môn có thể làm được, thật đúng là rồng trong loài người!”
Nếu những lời này được nói ra từ miệng Tạ thành chủ, Quân chưởng môn chắc chắn sẽ không có chút vui sướng, ngược lại lời nói ra từ miệng một em gái đáng yêu xinh xắn, ngay lập tức cả người cảm thấy lâng lâng.
Người mà, dù sao cũng phải có chút lòng háo thắng chứ.
Cái gì cũng không cần, cái gì cũng không muốn, đây tuyệt đối là Thánh Nhân.
"Nhưng mà.”
Hề Tịnh Tuyền lại nói:
"Quân chưởng môn giết hai vị Võ Vương của tông môn tứ lưu, bọn hắn chắc chắn sẽ không tha cho ngài.”
"Vậy nên ta chỉ có thể đi cầu sự viện trợ của Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu nói.
Hề Tịnh Tuyền trả lời:
"Nếu Thiết Cốt Phái gặp khó khăn, tất nhiên bổn cung sẽ không bỏ mặc.”
Người phụ nữ này làm việc thật nhanh chóng và quyết đoán, nàng đi về phía đại điện triệu tập tất cả trưởng lão đến, đồng thời cũng thông báo ra chuyện này.
Chắc chắn Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt sẽ tận lực phản đối.
Trong mắt các nàng, chỉ vì một Thiết Cốt Phái nho nhỏ mà trở mặt với hai tông môn tứ lưu, đó không phải là quyết định sáng suốt!
"Các vị trưởng lão.”
Hề Tịnh Tuyền ngồi ở trên cao, nói:
"Ý của bổn cung đã quyết.”
Nàng rất cường thế, rất có phong phạm của một cung chủ.
Tất cả trưởng lão đều trầm mặc, chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của cung chủ đi viện trợ Thiết Cốt Phái.
Làm thế nào để viện trợ?
Hề Tịnh Tuyền không chỉ tự mình ra tay, nàng còn dẫn theo mấy ngàn đệ tử, ngay cả đại trưởng lão và nhị trưởng lão cũng muốn hộ tống.
Trận thế này có thể xem như là khủng bố.
"Quân chưởng môn.”
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Bây giờ bổn cung sẽ xuất phát, khoảng nửa tháng sau sẽ đến Thiết Cốt Phái.”
Quân Thường Tiếu chắp tay, chân thành nói:
"Cảm tạ sự giúp đỡ của Hề cung chủ, Quân Mỗ xin ghi nhớ phần ân tình này, nếu như sau này cung chủ cần đến Thiết Cốt Phái ta, chắc chắn chúng ta sẽ xông pha khói lửa, dù chết cũng không chối từ!”
Hề Tịnh Tuyền cười cười nói:
"Lúc trên Hoa Sơn, Quân chưởng môn chỉ điểm võ học cho ta, lại không ngại ngàn dặm xa xôi đến đây đưa thuốc, bây giờ quý phái gặp nạn thì ta đương niên phải ra tay tương trợ rồi.“
"Nếu vậy Quân mỗ xin từ biệt trước, ta sẽ ở môn phái chờ Hề cung chủ.”
Quân Thường Tiếu cưỡi Cụ Phong Lang Vương, trở về Thiết Cốt Phái trước một bước.
Mặc dù Diệu Hoa Cung không xuất động Võ Hoàng, bất quá cũng đủ khiến hắn yên tâm rồi, bởi vì chỉ cần Hề cung chủ đứng trên tường thành, cũng đã có lực uy hiếp thật lớn!
"Cung chủ.”
Trường Tôn Phương Hoa dõi mắt nhìn bóng lưng Quân Thường Tiếu đi mất, thật sự nhịn không được nói:
"Bây giờ chúng ta đi viện trợ Thiết Cốt Phái, không chỉ đắc tội với hai tông môn tứ lưu, còn đắc tội với cả quận Chân Dương đấy.”
"Quận chủ của quận Chân Dương là một kẻ rất có dã tâm, chúng ta đắc tội hắn không phải là hành động sáng suốt cho lắm.”
Lãnh Tinh Nguyệt nói.
Hề Tịnh Tuyền nói:
"Bổn cung biết hai vị trưởng lão suy nghĩ vì tông môn, nhưng các ngươi có nghĩ đến một chuyện, Quân Thường Tiếu cũng là một người rất có dã tâm hay không?
Trưởng Tôn Phương Hoa thản nhiên nói:
"Một chưởng môn của môn phái nho nhỏ, dù có dã tâm lớn thì cũng làm được gì chứ?”
Hề Tịnh Tuyền lắc đầu, nói:
"Bổn cung sẽ không nhìn lầm người, Quân Thường Tiếu và Thiết Cốt Phái của hắn, tương lai sẽ có địa vị rất lớn trên Tinh Vẫn đại lục.
Nàng không phải dùng con mắt nhìn, mà dùng tâm linh để nhìn.
Đúng như lời nói.
Lần này nàng tự mình đi viện trợ Thiết Cốt Phái, chính là đánh cược mình không nhìn nhầm, cũng đánh cược tương lai Thiết Cốt Phái.
Một ngày nọ, hắn và môn phái của hắn có thực lực tuyệt đối, cũng có chỗ đặt chân trong Tinh Vẫn đại lục, chắc chắn Diệu Hoa Cung sẽ nhờ đó mà được lợi không nhỏ.
Từ một chỗ không có tiếng tăm gì trở thành ngôi sao sáng chói trên giang hồ, hiện nay thực lực cá nhân còn đột phá đến Kiếm Võ Song Vương.
Các trưởng lão Diệu Hoa Cung có thể giả vờ như không nhìn thấy, thế nhưng người làm cung chủ như Hề Tịnh Tuyền thì chắc chắn phải nhìn thấy.
Nàng không thể làm việc theo cảm tính, mà phải nghĩ đến nhiều mặt khác nhau.
Quân Thường Tiếu và môn phái của hắn có tiềm lực rất lớn, rất thích hợp để kết giao.
Vì vậy lần này Hề Tịnh Tuyền đi giúp đỡ Thiết Cốt Phái, tuyệt đối không phải là vì có tình cảm tốt với Quân chưởng môn, tất nhiên là đã có tính toán riêng.
"Quân chưởng môn.”
Trên đường đi đến Thiết Cốt Phái, Hề Tịnh Tuyền nói thầm:
"Người đừng để ta phải thất vọng đấy.”