Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 473 - Chương 473. Hai Nhân Cách?

Chương 473. Hai nhân cách?
Hề Tịnh Tuyền đứng trước ghế chủ vị, thuộc tính màu đỏ bao lấy quanh người, trong mắt lộ ra mặc dù trống rỗng nhưng lại phát ra sát ý vô tận.

Cảm giác này giống như gặp phải hung thú mất ý thức, khiến người dựng tóc gáy, tê cả da đầu!

Quân Thường Tiếu lập tức liền ngơ ra.

Một em gái đáng yêu đang yên đang lành tại sao đột nhiên trở nên dọa người như vậy!

Các trưởng lão Diệu Hoa Cung vừa mới tiến vào, nghe thấy hắn hỏi “chuyện quái gì đây”, thiếu chút nhịn không được chửi ầm lên.

Trong đại điện, chỉ có ngươi và cung chủ.

Bây giờ nàng bùng nổ, ngươi lại hỏi chúng ta xảy ra chuyện gì, chúng ta đi hỏi ai đây!

“Quân Thường Tiếu!”

Trường Tôn Phương Hoa tức giận nói:

“Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra!”

Ngũ trưởng lão tựa hồ nghĩ đến cái gì, nói:

“Có phải là dùng đan dược vừa rồi khiến cung chủ tiến vào trạng thái bùng nổ hay không!”

“Ghê tởm!”

Trường Tôn Phương Hoa hung hăng trừng Quân Thường Tiếu một cái, nói:

“Kết trận, mau mau trấn tĩnh cung chủ!”

Soạt!

Soạt!

Lời còn chưa dứt, Lãnh Tinh Nguyệt và mấy trưởng lão đã nhanh chân lao tới, hai tay gấp gáp đánh ra kết ấn kỳ quái, nơi chân bước qua đều lưu lại vệt sáng nhàn nhạt.

“Chết đi!”

Hề Tịnh Tuyền trầm giọng nói.

Sát ý trong tròng mắt trống rỗng càng thêm mãnh liệt!

Đôi tay nàng vừa vung lên, thuộc tính màu đỏ đang quấn quanh người liền như cơn lỡ ập tới, tụ trên tay nàng.

“Cẩn thận!”

Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt cùng giơ hai tay lên, bạo phát ra linh lực hùng hậu, chống đỡ thuộc tính màu đỏ đánh tới trong nháy mắt.

Ùuu! Ùuu!

Ba luồng năng lượng điên cuồng va chạm, trong nháy mắt hình thành từng gợn sóng năng lượng, ầm ầm lan ra bốn phương tám hướng, đồ dùng bài trí trong điện lập tức bị chấn vỡ nát.

Hệ thống nói:

“Lực lượng rất mạnh, hoàn toàn không kém gì hai Võ Vương đỉnh phong!”

“Ối mẹ nó!”

Quân Thường Tiếu cả kinh nói:

“Lợi hại như vậy sao!”

Trong mắt hắn, Hề Tịnh Tuyền bất quá chỉ có tu vi Võ Tông, không nghĩ tới nàng có thể bạo phát ra thực lực khủng bố như vậy, không còn lạ gì khi có thể ngồi vững ở vị trí người đứng đầu tông môn tứ lưu, không lạ gì những trưởng lão kia lại nghe lời răm rắp như thế!

“Chỉ là...”

Hệ thống nhanh chóng phân tích:

“Thời khắc này nàng đã ở trạng thái bùng nổ, đã đánh mất lý trí.”

Quân Thường Tiếu cũng nhìn ra.

Đặc biệt là con mắt trống rỗng tràn ngập sát ý kia, tuyệt đối sẽ gặp người nào giết người đó!

Chẳng lẽ là sức mạnh cường hãn này bắt nguồn từ trạng thái bùng nổ?

Uỳnh!

Đúng lúc này, thuộc tính màu đỏ của Hề Tịnh Tuyền hoàn toàn chiếm thế thượng phong, trực tiếp đánh lui lực lượng của hai Võ Vương đỉnh phong!

Bịch! Bịch! Bịch!

Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt lùi lại mấy bước, sắc mặt hai người khó coi dị thường.

Soạt!

Soạt!

Soạt!

Mấy trưởng lão khác đã kịp lao đến.

Các nàng chuyển mình bước bộ thân pháp kỳ lạ, trong nháy mắt quanh người bao phủ trong ánh sáng, lại cùng đan vào nhau hình thành thiên la địa võng, giam Hề Tịnh Tuyền vào trong.

Uỳnh! Uỳnh!

Thuộc tính màu đỏ điên cuồng va chạm với kết giới xung quanh khiến kết giới ánh sáng không ngừng rung động, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào!

“Đại trưởng lão, nhị trưởng lão!”

Ngũ trưởng lão nén xuống khí huyết đang sôi trào, nói:

“Mau đến đây!”

Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt vội vã lao đến, song chưởng giương ra áp sát vào kết giới, bạo phát ra toàn bộ tu vi Võ Vương đỉnh phong, trong nháy mắt gia cố kết giới vững chắc.

“Hầy!”

Các trưởng lão như trút được gánh nặng.

Uỳnh! Uỳnh!

Hề Tịnh Tuyền bị vây trong đó không ngừng tấn công kết giới, nhưng hiện giờ có tám Võ Vương cùng với kết giới cứng cáp, thuỷ chung khó mà phá được.

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu hơi giật.

Ai có thể giải thích cho ta, rốt cuộc là tình huống gì đây!

...

“Đại trưởng lão, ta cảm thấy, đây là một sự hiểu lầm to lớn.”

Quân Thường Tiếu đứng trong ngục giam, mặt mày suy sụp nói.

Tám trưởng lão Diệu Hoa Cung kiềm chế được Hề Tịnh Tuyền, sau đó liền bắt hắn lại.

Toàn bộ quá trình, hắn hoàn toàn ngu người.

Trường Tôn Phương Hoa khoa xiềng xích, lạnh lùng nói:

“Tốt nhất ngươi nên cầu nguyện cho cung chủ không có việc gì, nếu không đừng mơ đến chuyện sống sót rời khỏi Diệu Hoa Sơn.”

Quân Thường Tiếu cạn lời.

Mình có ý tốt tới tặng đan dược, kết quả hạ một phát thành tù nhân, quả nhiên dại gái không dễ làm mà!

Hệ thống cực kỳ khó hiểu nói:

“Sơ phẩm Linh Dược cho dù không có hiệu quả, đáng lý cũng không làm người ta mất đi lý trí chứ.”

“Đậu phộng.”

Quân Thường Tiếu ngồi trên giường gỗ, nói:

“Lão tử bị ngươi chơi thảm rồi.”

“Sao lại trách ta!”

“Nếu không phải ngươi nói đến kết giao với Diệu Hoa Cung, ta há lại đến chỗ này, há sẽ bị giam trong ngục đâu chứ!”

“Ta cũng không phải kề dao sát cổ ép ngươi đi!”

“Cứ mắng ngươi đó, miễn giải thích.”

“Đừng có đổ lỗi cho ta, không giải thích!”

Chửi nhau thật rồi!

Kỳ thật dựa vào thực lực Quân Thường Tiếu, hắn hoàn toàn có thể phá xích vượt ngục, bất quá vấn đề này nếu không làm cho rõ ràng, chẳng khác nào đắc tội Diệu Hoa Cung.

“Cũng phải nói lại.”

Nhớ lại chuyện vừa xảy ra trên đại điện, hắn lẩm nhẩm nói:

“Dáng vẻ Hề cung chủ bùng nổ vừa rồi, cũng rất là quyến rũ a!”

“...”

Hệ thống không nói nên lời.

Đang ngồi tù rồi vẫn còn sức để ý bộ dáng bùng nổ của người ta, tên này còn vô sỉ tới mức nào đây!

...

Quân chưởng môn bị nhốt hai ngày, trong lúc đó ngay cả một lần đưa cơm cũng không có, điều này khiến hắn càng thêm cạn lời:

“Cho dù có là tù nhân, cũng phải cho miếng cơm miếng nước đi chứ.”

“Ken két.”

Ngày thứ ba, xiềng xích được mở ra.

Trường Tôn Phương Hoa tức giận nói:

“Cung chủ cho mời.”

Quân Thường Tiếu đứng dậy từ giường gỗ, vội vàng hỏi:

“Hề cung chủ không sao rồi?”

Trường Tôn Phương Hoa lạnh mặt, nhàn nhạt nói:

“Cung chủ nếu như có chuyện thật, bây giờ ngươi đã thành cái xác chết rồi.”

Quân Thường Tiếu không nói gì thêm, theo chỉ dẫn của lão bà đi đến nội viện của Diệu Hoa Cung, tiến vào trong đình viện độc lập của Hề Tịnh Tuyền.

“Quân chưởng môn.”

Đang chuẩn bị tiến vào, Trường Tôn Phương Hoa lạnh nhạt nói:

“Lão thân không hy vọng thấy ngươi quấn lấy cung chủ, tốt nhất ngươi nên rời đi ngay trong hôm nay.”

“Ừm.”

Quân chưởng môn đáp ứng một tiếng.

Vừa tiến vào đình viện, hắn liền thấy Hề Tịnh Tuyền ngồi tại tiểu đình trước mặt, sắc mặt hơi tái nhợt giống như vừa qua cơn bệnh nặng.

“Quân chưởng môn, người đến rồi sao?”

Nàng nghe được động tĩnh liền nhẹ giọng mở lời, thanh âm rất yếu ớt, dường như không còn khí lực gì cả.

Sơ phẩm Linh Dược không có hiệu quả sao?

Mặc dù Quân Thường Tiếu đã làm tốt công tác chuẩn bị tư tưởng, nhưng vẫn lắc đầu thất vọng, nói:

“Hề cung chủ, thực sự thật xin lỗi, đã khiến người khó chịu vì dùng đan dược ta mang đến.”

Trong lúc bị giam giữ mấy ngày nay, hắn cũng đã cân nhắc việc Hề Tịnh Tuyền đột nhiên bùng nổ, khẳng định không thoát khỏi quan hệ với chuyện dùng sơ phẩm Linh Dược.

“Quân chưởng môn.”

Hề Tịnh Tuyền cúi đầu xuống, xin lỗi nói:

“Người nói xin lỗi phải là ta.”

“Không không không, đây là lỗi của ta, dễ dàng tin vào tên khốn kiếp tự xưng là cao thủ Kỳ Hoàng kia.”

Quân Thường Tiếu nói.

Hề Tịnh Tuyền lắc đầu, nói:

“Ta mất đi lý trí cũng không phải lần một lần hai, thật không may để Quân chưởng môn bắt gặp.”

Không phải lần một lần hai?

Quân Thường Tiếu ngạc nhiên.

Hề Tịnh Tuyền khổ não nói:

“Không giấu Quân chưởng môn, ta kỳ thật không chỉ có bệnh mắt, mà trên người còn ẩn tàng quái bệnh, mỗi khi cảm xúc sa sút liền đánh mất lý trí dẫn đến làm ra một vài chuyện tàn nhẫn đáng sợ, sau khi khôi phục làm thế nào cũng không nhớ nổi.”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật một trận.

Nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng đáng yêu lúc này, lại nghĩ tới dáng vẻ bùng nổ trong đại điện lúc trước, toàn thân toát ra sát ý. Một bên tựa như thiên sứ, một bên tựa như ác ma, liền không khỏi nói thầm trong lòng:

“Người này chẳng lẽ có hai nhân cách à?”

“Thật sự có khả năng.”

Hệ thống nói.

Đệ tử Diệu Hoa Cung hẳn không biết hai nhân cách là cái gì.

Các nàng tạm hiểu tình huống cung chủ, chỉ cần thấy nàng lộ ra bộ dáng uể oải, mất tinh thần, liền lập tức an ủi, để tránh cho nàng tiến vào trạng thái bùng nổ.

“Quân chưởng môn.”

Hề Tịnh Tuyền mặt dù tái nhợt vẫn cố gắng ép ra một nụ cười, hỏi:

“Lúc trước không có dọa người sợ chứ?”

“Hầy.”

Quân Thường Tiếu đáp:

“Vẫn tốt, vẫn tốt.”

Hề Tịnh Tuyền nhỏ giọng nói:

“Quân chưởng môn, sau khi dùng đan dược người cho, ta...”

Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ lên, nói:

“Ta... dường như nhìn thấy bộ dáng của người!”

Quân Thường Tiếu khẽ giật mình, nói:

“Dược hiệu có tác dụng sao?”

Hề Tịnh Tuyền lắc đầu, nói:

“Ta chỉ cảm thấy tầm nhìn bỗng nhiên sáng lên, sau đó liền mất đi ý thức, sau khi thanh tỉnh lại thì xung quanh vẫn là một vùng tăm tối.”

“Không đúng rồi.”

Quân Thường Tiếu thầm nghĩ:

“Đã thấy ánh sáng, chứng minh rằng thị lực đã khôi phục, cũng chứng minh đan dược có hiệu quả, tại sao lại không nhìn được nữa rồi?”

Hệ thống nói:

“Bệnh mắt này của nàng có chút khó giải quyết.”

Chờ chút!

Quân Thường Tiếu bỗng nhiên nghĩ đến một cái vấn đề cực kỳ nghiêm túc nhưng lại vô cùng thực tế:

“Hề cung chủ, người vừa mới nói tiền đề cho việc bản thân đánh mất lý trí là cảm xúc sa sút?”

“Ừm.”

“Lúc trước cũng là cảm xúc sa sút?”

“Ừm.”

“Vì sao cảm xúc sa sút lại?”

“Bởi... bởi vì...”

Hề Tịnh Tuyền cúi đầu, nhỏ giọng nói:

“Ta thấy được Quân chưởng môn.”

Nàng nhìn thấy ta?

Cảm xúc liền sa sút?

Quân chưởng môn rút chân ngồi trong góc, hai tay ôm đầu, cõi lòng tan nát mà âm thầm kêu gào:

“Nàng nhìn thấy bộ dáng ta, vì cái gì lại sa sút!”

“Xấu quá chứ sao.”

Hệ thống nói.


Bình Luận (0)
Comment