Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 472 - Chương 472. Tình Huống Quái Gì Thế Này!

Chương 472. Tình huống quái gì thế này!
“Rốt cuộc là đại sự gì mà cần nói riêng với cung chủ.”

“Ta thấy là tên kia là cố ý đẩy chúng ta ra ngoài, muốn ở một mình với cung chủ!”

“Nhìn tướng mạo có thể thấy, hẳn là hạng người phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt, chỉ sợ cung chủ ý chí không kiên định, kết quả bị hắn mê hoặc!”

Ngoài đại điện, các trưởng lão Diệu Hoa cung lo lắng bàn luận.

Sắc mặt Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt cực kỳ khó coi.

Các nàng không có hảo cảm gì với Quân Thường Tiếu, bây giờ hắn lại một mình ở chung với cung chủ, khiến các nàng luôn cảm thấy không phải chuyện tốt gì.

“Đại trưởng lão.”

Lãnh Tinh Nguyệt nói:

“Lệ nhi nói không sai, cung chủ có khả năng thật sự nảy sinh tình cảm với tên kia, chúng ta không thể trơ mắt nhìn, nhất định phải ra tay ngăn cản.”

Trường Tôn Phương Hoa nói:

“Tính cách cung chủ ngươi cũng đâu phải không biết, chúng ta nên ngăn cản như thế nào đây.”

Hề Tịnh Tuyền tại Diệu Hoa cung có quyền uy tuyệt đối.

Các nàng dù có tu vi Võ Vương, còn có thân phận là trưởng lão, nhưng chỉ có thể nghe lệnh, không dám chống đối.

Lãnh Tinh Nguyệt nói:

“Thực sự không được, nên mời Thái trưởng lão ra mặt đi.”

Mỗi tông môn đều có một vài tiền bối cường giả thủ hộ, người này được xưng là Thái trưởng lão.

Thương Sơn Phái và Thánh Tuyền Tông cũng có Thái trưởng lão, tu vi đã đạt tới Võ Vương, nhưng bởi vì một lòng tu luyện võ đạo nên hầu hết thời gian đều bế quan, trừ phi tông môn xảy ra đại sự mới xuất quan.

Quận Chân Dương tới xâm lược, nếu như Quân Thường Tiếu không xuất thủ, Thái trưởng lão Thương Sơn Phái khẳng định sẽ xuất hiện.

Lục lưu môn phái, nhất định phải có cường giả cảnh giới Võ Tông.

Muốn từ môn phái trở thành tông môn, nhất định phải có một cường giả cảnh giới Võ Vương.

Tứ lưu Tông môn thì sao?

Không những phải có năm Võ Vương trở lên, còn phải có một Võ Hoàng!

Cho nên Thái trưởng lão bế quan lâu nay của Diệu Hoa cung, chính là cường giả cảnh giới Võ Hoàng.

Mà lại không phải Võ Hoàng độc nhất, tu vi cung chủ tiền nhiệm cũng là Võ Hoàng, chỉ là sau khi nâng đỡ Hề Tịnh Tuyền thượng vị cung chủ, nàng ta đã rời Diệu Hoa Cung đi du sơn ngoạn thủy.

Linh Nguyên Tông quận Chân Dương chỉ có một Võ Hoàng, Diệu Hoa Cung có hai, đây chính là chênh lệch giữa tông môn tứ lưu của quận lục đẳng với quận quận ngũ đẳng.

Đương nhiên.

Cũng cần nói, tông môn cao đẳng nhất định phải có cường giả đẳng cấp cao.

Có vài tông môn ngày càng xuống dốc, thực lực không bằng trước kia, chưa chắc có cường giả tương đương đẳng cấp.

Trường Tôn Phương Hoa nói:

“Thái trưởng lão trước khi bế quan đã nói, không có gì chuyện quan trọng, đừng quấy rầy nàng bế quan.”

Lãnh Tinh Nguyệt trầm mặc.

Thái trưởng lão không ra mặt, ai cũng khuyên không được cung chủ.



“Thật xin lỗi.”

Trong đại điện, Hề Tịnh Tuyền nhỏ nhẹ nói:

“Các nàng không thích nam nhân, cho nên mới có địch ý với Quân chưởng môn.”

Đợi các trưởng lão đều đã đi, nàng giống như biến thành một người khác, uy nghiêm trên người cung chủ biến mất, lông mày có hơi nhíu lại, khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

“Biến hóa nhanh thật.”

Quân Thường Tiếu nói thầm trong lòng, càng ngày càng cảm thấy Hề Tịnh Tuyền không đơn giản.

“Hề cung chủ.”

Hắn cười nói:

“Quân mỗ cũng không phải loại người hay mang thù, sẽ không để ở trong lòng đâu.”

“Vậy là tốt quá rồi.”

Hề Tịnh Tuyền thở dài một hơi, cười nói:

“Quân chưởng môn, người có chuyện quan trọng cần nói?”

Rất khó tưởng tượng, đây cũng là cung chủ vẻ mặt nghiêm túc ngồi trên thủ vị vừa rồi.

Quân Thường Tiếu nói:

“Hề cung chủ, gần đây Quân mỗ gặp một vị cao nhân tinh thông kỳ hoàng chi thuật, rất cao tay trên phương diện trị liệu nhãn tật.

(Kỳ hoàng chi thuật: Hoàng ý chỉ Hiên Viên hoàng đế, Kỳ chính là Kỳ Bá thuộc hạ của ông. Tương truyền hoàng đế thường bàn luận y thuật với Kỳ Bá và Lôi Công về chẩn đoán và chữa trị cho bệnh nhân. Sau đó ghi chép vào một cuốn sách tên là hoàng đế nội kinh - kỳ hoàng chi thuật, đồng thời là điển lý của Trung Y.) - Nguồn sưu tầm.

Hề Tịnh Tuyền vội vàng nói:

“Là ai? Ở nơi nào?”

“Vị tiền bối này thích ngao du thiên hạ, Quân mỗ chỉ từng gặp mặt hắn một lần, bây giờ cũng không biết hướng đi của hắn.” Quân Thường Tiếu chém gió.

Vẻ mặt Hề Tịnh Tuyền lập tức trở nên ảm đạm.

“Bất quá.”

Quân Thường Tiếu cao giọng nói:

“Trước khi chia tay, vị cao nhân này có tặng cho ta một viên đan dược, nó có thể trừ tận gốc nghi nan tạp chứng. Quân mỗ một thân không bệnh không tật, liền nghĩ đến bệnh mắt của Hề cung chủ, cho nên hôm nay đến đây đáp lễ, cũng là hy vọng nó có thể giúp cung chủ lần nữa thấy được ánh sáng.”

Lời nói dối này khiến hệ thống bội phục không thôi.

Hề Tịnh Tuyền trái lại không quá vui mừng.

Những năm gần đây, nàng đi thăm rất nhiều danh y, uống không ít diệu dược, kết quả bệnh mắt từ đầu đến cuối vẫn không thể chữa trị, tâm sớm đã như tro tàn.

Bất quá, trong lòng nàng vẫn rất cảm kích Quân chưởng môn nghĩ đến mình, còn vì việc này mà đặc biệt tới Diệu Hoa cung.

“Ta có thể xem đan dược trước một chút được không?”

Hề Tịnh Tuyền nói.

“Có thể.”

Quân Thường Tiếu đặt Sơ phẩm Linh dược lên bàn.

Hề Tịnh Tuyền mò mẫm vài lần rồi cầm đan dược trong tay, kinh ngạc nói:

“Trong đan dược ẩn chứa thuộc tính thiên địa thật nồng đậm.”

Nàng có thể cảm giác được?

Quân Thường Tiếu nói:

“Vị cao nhân tiền bối đó nói, hắn lấy mấy trăm loại dược liệu tinh luyện thành viên đan dược kia.”

Hề Tịnh Tuyền cười nói:

“Sẽ không có độc chứ?”

Quân Thường Tiếu trầm mặc.

Người này vẫn rất cẩn thận.

Bất quá, có người đưa đan dược tới, không chất vấn cái gì liền há miệng nuốt xuống, vậy có khác gì người ngu đâu?

“Quân chưởng môn.”

Hề Tịnh Tuyền nói:

“Bổn cung muốn kiểm tra viên đan dược kia.”

“Được.”

Quân Thường Tiếu nói.

Hề Tịnh Tuyền cất cao giọng gọi:

“Ngũ trưởng lão, ngươi vào đây một lát.”

Ngũ trưởng lão có tài nghệ về mặt đan dược, sau khi đi vào liền cầm đan dược trong tay, sau đó phân tích rồi cẩn thận nói:

“Cung chủ, viên đan dược kia có công hiệu điều dưỡng thân thể.”

Đan dược của hệ thống, vỏn vẹn chỉ có câu giải thích này.

Công hiệu càng thần kỳ, càng không phải là thứ nàng có thể phân tích hay tưởng tượng ra.

Ngũ trưởng lão lui ra xong, Hề Tịnh Tuyền xin lỗi nói:

“Quân chưởng môn, ta mặc dù rất tin tưởng người, bất quá có một số việc không thể không cẩn thận.”

“Ta hiểu, ta hiểu.”

Quân Thường Tiếu nói.

Hề Tịnh Tuyền cầm đan dược lên, sau đó mở đôi môi anh đào nho nhỏ, đan dược vào miệng liền tan rã hóa thành một cỗ năng lượng thuần khiết, trong nháy mắt tràn ngập trong cơ thể.

Quân Thường Tiếu nhìn không rời mắt, trong lòng thầm nghĩ:

“Nhất định phải có tác dụng đấy!”

Chữa được bệnh mắt của Hề Tịnh Tuyền, đồng nghĩa với lời một cái đại nhân tình, nếu nàng cho người đến quận Thanh Dương, hẳn là có thể uy hiếp cường giả hai tông quận Chân Dương.



Ngoài đại điện.

Ngũ trưởng lão vừa đi ra, Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt vội vàng đi tới, hỏi:

“Tình huống bên trong như thế nào?”

“Cung chủ bảo ta nghiệm chứng một viên đan dược.”

“Đan dược?”

Mọi người mặt mày ngơ ngác.

Ngũ trưởng lão nói:

“Viên đan dược kia hẳn là có nguồn gốc từ tên kia, từ hơi thở toát ra có thể thấy là đan dược trị bệnh.”

Có thể trị bệnh?

Trường Tôn Phương Hoa khẽ nhíu mày, nói:

“Chẳng lẽ, tên kia muốn chữa bệnh mắt của Cung chủ?”

“Không có khả năng.”

Lãnh Tinh Nguyệt nói:

“Bệnh này của cung chủ từ khi sinh đã có, bao nhiêu danh y đều thúc thủ vô sách (bó tay co chân), làm sao hắn có thể chữa được cơ chứ.”

“Ta thấy là tên kia chỉ là tùy tiện tìm một viên đan dược, muốn chiếm hảo cảm của cung chủ.”

Một trưởng lão lạnh lùng nói.

“Không thể để cho cung chủ tiếp xúc quá nhiều với hắn, tránh cho hãm quá sâu không thể tự thoát ra được.”

Trường Tôn Phương Hoa cau mày nói.

“Hô hô —— —— —— “

Vào đúng lúc này, trong đại điện đột ngột phát ra một cỗ hơi thở bàng bạc mà lạnh lùng, khiến sắc mặt mọi người đại biến!

“Không ổn!”

Lãnh Tinh Nguyệt kinh hô:

“Cung chủ bùng nổ!”

Soạt! Soạt!

Mấy người Trường Tôn Phương Hoa không cố kỵ cái gì nữa, vội vàng lao vào trong.

Vừa mới tiến vào liền thấy Hề Tịnh Tuyền đứng trên thủ vị, quanh thân tràn ngập một cỗ hơi thở đỏ máu, ánh mắt trống rỗng lấp lóe ánh sáng âm trầm.

Không giống người, mà giống một sát thần!

“Chư vị.”

Quân Thường Tiếu ngẩn ra hỏi:

“Tình huống quái gì thế này!”


Bình Luận (0)
Comment