Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 471 - Chương 471. Những Trưởng Lão Cổ Quái!

Chương 471. Những trưởng lão cổ quái!
Quân Thường Tiếu được sắp xếp ở phòng Tây Sương.

Chỗ này là một khu vực đơn độc, chỉ có hắn một mình tựa như ngăn cách với thế giới.

Hoàn cảnh rất không tồi, linh khí lại dào dạt.

Quân Thường Tiếu ngồi trong đình nhỏ, sau khi cảm nhận sơ qua linh khí, thầm nói:

“Không hổ danh là tông môn tứ lưu.”

Trong lúc nói, hắn giải phóng linh niệm, tỏa ra dày đặc bốn phía.

Diệu Hoa Cung rất rộng, kiến trúc hùng vĩ tỏa ra khí thế nguy nga, vừa nhìn liền biết là tông môn đầy đủ nội tình.

Nhưng đệ tử không tính là nhiều.

Dưới linh niệm dày đặc của Quân Thường Tiếu, phát hiện vỏn vẹn chỉ có hai ba trăm người.

Bởi vì chủ yếu thu nhận nữ đệ tử, số người ít cũng là bình thường.

Đệ tử Diệu Hoa Cung mặc dù ít nhưng thực lực bất phàm, cảnh giới Võ Sư có thể nhìn thấy khắp nơi, cho dù Võ Tông cũng không hiếm.

Đại điện ngoại viện, còn có mấy cường giả cảnh giới Võ Vương, từ cách ăn mặc có lẽ là trưởng lão.

Tông môn ngũ lưu cũng có Võ Vương.

Tông môn tứ lưu càng phải có nhiều như vậy, đây cũng không phải chuyện gì bất ngờ.

Quân Thường Tiếu thầm nói:

“Hề cung chủ chẳng qua chỉ là cảnh giới Võ Tông, có thể điều khiển nhiều Võ Vương vậy sao?”

Theo nhận định của hắn, Hề Tịnh Tuyền chỉ là một nữ tử yếu đuối, còn có tật ở mắt, muốn khống chế một tông môn tứ lưu cường thế như vậy, sợ rằng khó có thể phục chúng.

Hệ thống nói:

“Người ta có thể khống chế được hay không có liên quan gì đến chủ nhân?”

“...”

Quân Thường Tiếu không để ý nó, thay vào đó tiếp tục dò thám, kết quả phát hiện có một số chỗ tồn tại loại cấm chế nào đó, linh niệm không thể nào thâm nhập.

Hệ thống nói:

“Mỗi thế lực đều có những nơi không thể cho người khác biết, chủ nhân không kiêng nể gì dò thám như thế, chuyện này rất không có lễ phép.”

“Cũng phải.”

Quân Thường Tiếu thu hồi linh niệm.

Đúng lúc này, Võ Vương của Diệu Hoa Cung dường như đã phác giác, cùng nhau phóng xuất linh niệm, hoàn toàn bao vây hắn, phát ra một luồng hơi thở không thân thiện.

“Ách...”

Quân Thường Tiếu lập tức ngượng ngùng.

May mà trưởng lão của Diệu Hoa Cung, nhìn trên thân phận khách mời của hắn nên không tính toán, cảnh cáo một chút rồi thu hồi lại.

“Quân chưởng môn.”

Lệ Nhi đi đến, không lạnh không nhạt nói:

“Cung chủ cho mời.”

Đại điện Diệu Hoa Cung.

Tám trưởng lão ngồi vị trí phía dưới.

Bọn họ phần lớn tuổi đã qua năm mươi, có người tướng mạo già nua, có người vẫn còn thướt tha thùy mị, hơi thở phát ra không thể không là cảnh giới Võ Vương.

Quân Thường Tiếu tiến vào, linh niệm của mọi người dồn ép đến, vùng giữa lông mày biểu lộ sự không vui mờ nhạt.

Một nam nhân trẻ tuổi đi vào vốn đã không hợp quy, thế mà còn không kiêng nể phóng xuất linh niệm dò xét trong tông môn, khẳng định bọn họ không thể nào vui vẻ.

“Quân chưởng môn.”

Một lão bà ngồi phía bên phải gần vị trí cung chủ, nhàn nhạt nói:

“Tuổi trẻ tài cao nha.”

Lão bà tên Trường Tôn Phương Hoa, đại trưởng lão đương nhiệm của Diệu Hoa Cung, thực lực đã đạt đến Võ Vương đỉnh phong, việc lớn trong tông môn phần lớn đều do lão bà phụ trách làm chủ, đồng thời là người Hề Tịnh Tuyền xem trọng nhất.

Nhị trưởng lão cũng có thực lực tương tự là Võ Vương đỉnh phong.

Nàng ta ngồi phía bên trái đại trưởng lão, một phụ nữ trung niên sắc sảo với cái tên Lãnh Tinh Nguyệt.

Bất quá, nàng ta nhìn Quân Thường Tiếu với ánh mắt có hơi không vui, nói:

“Quân chưởng môn, không biết lần này đến thăm viếng là có chuyện gì?”

Cung chủ nhà các người bảo ta đến thăm đáp lễ, ngược lại đến rồi lại hỏi đến có chuyện gì, đây là chơi chiêu gì vậy?

Quân Thường Tiếu trong lòng thầm nói, nhưng vẫn là cười nói:

“Nghe danh Diệu Hoa Cung là danh môn đại phái tiếng tăm trong giang hồ đã lâu, lần này đến bái kiến cũng là muốn mở rộng tầm mắt.”

“Ta còn cho rằng là đến để thách đấu.”

Trưởng Tôn Phương Hoa nói.

Lãnh Tinh Nguyệt nói:

“Quân chưởng môn trước đó đến thách đấu Hạo Khí Môn, lại thách đấu Thánh Tuyền Tông, sau đó tiêu diệt bốn tà môn quận Hoa Dương, gần đây khá là phách lối đây này.”

Hai người này có thành kiến với mình?

Thích nói chuyện không biết đường lần?

Hay vẫn là nói, nữ võ tu hằng năm tu luyện võ đạo như này, nội tiết mất thăng bằng, dẫn đến tình trạng giống như Diệt Tuyệt Sư Thái?

(Diệt Tuyệt Sư Thái: chưởng môn nga mi đời thứ ba của Nga Mi trong kiếm hiệp Kim Dung, một nhân vật có trái tim chính đạo nhưng bàn tay còn hơn tà đạo.)

Quân Thường Tiếu chắp tay sau lưng, cười nói:

“Tông chỉ của Thiết Cốt Phái ta là người không phạm ta thì ta không phạm người, những thế lực bị tiêu diệt kia là do gieo gió gặp bão mà thôi.”

Trưởng lão Diệu Hoa Cung cùng nhau ném đến ánh mắt khinh bỉ.

Đây tuyệt đối không phải là tính cách châm biếm trời sinh đối với nhân vật chính, mà chính là người của Diệu Hoa Cung luôn có tâm lý bài xích cực mạnh với nam nhân, dù có đổi thành một huynh đệ khác, kết quả cũng sẽ nhận được sự đối đãi như thế.

Là một anh hùng bàn phím, Quân Thường Tiếu có thể tự tin có thể cùng bọn họ đấu đại chiến ba trăm hiệp, bất quá nghĩ đến lần này bản thân đến là để kết minh hữu, ngay lập tức cười ngượng ngùng.

“Quân chưởng môn.”

Trường Tôn Phương Hoa nhàn nhạt nói:

“Diệu Hoa Cung ta trước giờ không tiếp đãi nam nhân, vì thế ngươi tốt nhất xuống núi trong hôm nay đi.”

Quân Thường Tiếu lập tức cháy lên lửa giận.

Hắn lạnh giọng nói:

“Bổn tọa đáp ứng lời hẹn mà đến, ngay cả Hề cung chủ còn chưa gặp mặt, các ngươi liền bắt đầu đuổi người, có phải đây là đạo đãi khách của Diệu Hoa Cung không?”

Lão tử xem các ngươi là nữ nhân nên mới chẳng thèm chắp nhặt, cho mặt mũi liền lên mặt hay sao?

Trường Tôn Phương Hoa trầm giọng nói:

“Quân chưởng môn, xin chú ý lời nói cùng với ngữ khí của mình.”

“Ngữ khí của bổn tọa chính là như vậy đấy.”

Quân Thường Tiếu cáu kỉnh nói:

“Không thích nghe có thể bịt tai lại.”

“Hỗn lão.”

Lãnh Tinh Nguyệt lạnh giọng quát.

Các trưởng lão khác cũng tức giận nhìn chằm chằm hắn.

Không khí trong đại diện lập tức trở nên căng thẳng.

Nhiều Võ Vương tức giận nhìn như vậy, Quân Thường Tiếu không chỉ không sợ hãi, ngược lại còn lạnh giọng nói:

“Hề cung chủ, Diệu Cung Hoa các ngươi dường như không hoan nghênh bổn tọa, vậy bổn tọa xin cáo từ trước.”

“Soạt!”

Nói xong, hắn vung tay áo quay người rời đi.

“Quân chưởng môn, đợi đã.”

Bên hông cửa đại điện, truyền đến giọng nói của Hề Tịnh Tuyền.

Chỉ nhìn thấy nàng ta mặc một váy dài sạch sẽ gọn gàng, bước chân chậm chạp dưới sự dìu đỡ của Lệ Nhi.

Nàng vốn dĩ là tuyệt sắc giai nhân, hiện giờ lại trang điểm nhàn nhạt, càng thêm giống tiên nữ không nhiễm hồng trần.

“Cung chủ.”

Các trưởng lão ai nấy vốn cũng vô cùng cao lãnh vội vàng đứng dậy, đồng thời cung kính hành lễ, trong mắt hiện lên sự kính nể.

“Các vị trưởng lão.”

Hề Tịnh Tuyền dừng lại ở chỗ ngồi, nhẹ giọng quở trách, nói:

“Quân chưởng môn là khách quý do bổn cung mời đến, các ngươi đừng quá bất kính.”

“Vâng.”

Mọi người đồng thanh đáp.

Một đám Võ Vương kính nể với một Võ Tông như vậy, chuyện này khiến Quân Thường Tiếu hơi ngạc nhiên, thầm nói:

“Nữ nhân này không thể chỉ nhìn từ bên ngoài.”

“Quân chưởng môn.”

Hề Tịnh Tuyền cười nói:

“Vừa rồi quá đắc tội, bổn cung thay bọn họ nói câu xin lỗi, xin người đừng để trong lòng.”

Đại trưởng lão và những người khác chau mày.

Bọn nàng nghe nói cung chủ rất để ý tên tiểu tử này từ miệng Lệ Nhi, hiện giờ xem ra quả nhiên đúng là như vậy!

“Được thôi.”

Quân Thường Tiếu xoay người nói:

“Nếu như bọn họ khách khí giống như Hề cung chủ, bổn tọa nhất định sẽ ôn hòa nhã nhặn.”

Hề Tịnh Tuyền ngồi xuống, ở nơi này nàng nhìn không hề giống một nữ nhân yếu đuối, ngược lại phát ra một luồng hơi thở ở địa vị cao đã lâu.

Dẫu sao là cung chủ của một tông môn tứ lưu, đương nhiên có uy nghiêm của cung chủ.

Quân Thường Tiếu thầm ngạc nhiên nói:

“Hoàn toàn không giống thời điểm ở Hoa Sơn.”

“Quân chưởng môn.”

Hề Tịnh Tuyền nói:

“Nghe nói gần đây chiến sự liên tiếp nổi lên tại Tây Nam Dương Châu, Thiết Cốt Phái ngươi ở quận Thanh Dương có bị ảnh hưởng không?”

Nói thật.

So với bộ đáng khi vừa mới quen biết Quân Thường Tiếu, hoàn toàn như biến thành một người khác!

“Có ảnh hưởng.”

Quân Thường Tiếu bất đắc dĩ nói:

“Trước đó không lâu, quận Chân Dương đã đánh đến.”

Hề Tịnh Tuyền nói:

“Đã là như vậy, cớ sao người vẫn còn thời gian rảnh, đến thăm viếng Diệu Hoa Cung ta?”

Quân Thường Tiếu nhìn các trưởng lão tại hiện trường một cái, nói:

“Hề cung chủ, bổn tọa có một chuyện quan trọng, không biết có thể để những người này tránh đi một chút?”


Bình Luận (0)
Comment