Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 470 - Chương 470. Thăm Đáp Lễ Diệu Hoa Cung!

Chương 470. Thăm đáp lễ Diệu Hoa Cung!
Diệu Hoa Cung đặt chân ở đỉnh núi Diệu Linh ở Diệu Hoa Sơn.

Đỉnh núi này nhìn từ xa trông giống như một nàng thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, cho nên được gọi là "Diệu Linh" (diệu linh: tuổi xuân, tuổi trẻ)

Nhắc tới cũng trùng hợp.

Cung chủ đời thứ nhất của Diệu Hoa Cung chấm điểm này ở nơi đây, cho nên khai tông lập phái tạo thành tông môn chỉ nhận nữ đệ tử.

Trong lòng vô số nam nhân, Diệu Hoa Cung tuyệt đối là thánh địa, bởi vì nữ đệ tử ở đó người nào cũng đẹp như hoa.

Chỉ tiếc.

Tông môn có quy định, cấm nam nhân đi vào.

Vì thế một ngày nào đó được vào dạo chơi tại Diệu Hoa Cung, đã trở thành giấc mộng của biết bao nam nhân.

Có người còn chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, rõ ràng là biết không thể vào nhưng vẫn cố đến Diệu Hoa Sơn, hy vọng có thể thấy nữ đệ tử xinh đẹp như hoa.

Ở dưới chân núi Diệu Hoa Sơn tụ tập rất nhiều công tử phong lưu phóng khoáng và những thiếu hiệp giang hồ.

Quân Thường Tiếu đã tới, nhìn thấy hội tụ ba năm mười tên thanh niên tuấn kiệt, không nén nổi nói thầm:

"Rất náo nhiệt đây này."

"Soạt!"

Một công tử ăn mặc phong cách thư sinh đi tới, trên tay cầm chiếc quạt xếp tiêu sái phe phẩy, cười nói: "Vị bằng hữu kia cũng đến chiêm ngưỡng phong thái đệ tử Diệu Hoa Cung sao?"

"Hầy...Cứ cho là thế đi."

Quân Thường Tiếu lần này đến là để thăm đáp lễ Diệu Hoa Cung, đương nhiên muốn xem đệ tử tông môn này rốt cuộc có những gì khác với Thánh Tuyền Tông ngũ lưu.

Tên thư sinh nhìn từ trên xuống dưới dò xét hắn một phen, nói:

"Theo cách ăn mặc của vị bằng hữu đây, hẳn cũng không phải là hào môn thế gia gì."

Quân Thường Tiếu rất muốn đáp lại một câu, ta có phải hào môn thế gia hay không thì cũng có liên quan gì đến ngươi?

Nhưng đang ở ngoài vẫn là khiêm nhường chút thì tốt hơn, liền đáp lại:

"Gia thế bình thường mà thôi."

Thư sinh khép chiếc quạt xếp lại, chỉ vào những thanh niên tuấn kiệt phía trước, nói:

"Bọn hắn đều là công tử nhà giàu có quyền thế, bằng hữu đây chỉ có xuất thân bình thường, đến Diệu Hoa Cung chắc chắn sẽ không được các đệ tử dung mạo như hoa liếc nhìn đâu."

"À?"

Quân Thường Tiếu cười nói:

"Nghe ý của ngươi nói, bọn hắn đến Diệu Hoa Cung là để được cái ngoái đầu nhìn lại của mỹ nhân?"

"Chẳng lẽ bằng hữu đây không phải sao?"

Thư sinh hỏi ngược lại.

"Không phải."

Quân Thường Tiếu thành thật nói:

"Ta tới là để thăm hỏi Diệu Hoa Cung."

Tiếng nói có hơi to, những công tử đang đứng ở xung quanh sau nghi nghe được liền cùng nhau quăng đến ánh mắt kinh ngạc.

Ta không nghe nhầm chứ?

Tên này muốn thăm hỏi Diệu Hoa cung?

Thư sinh cũng khẽ giật mình, chợt cười nói:

"Diệu Hoa Cung từ trước đến nay không chào đón nam nhân, vị bằng hữu đây đi thăm hỏi, không phải là đang nói đùa chứ?"

"Đầu óc tên này có vấn đề à?"

"Nếu như Diệu Hoa Cung có thể tùy tiện vào thăm hỏi như thế, chúng ta há phải đứng ở chân núi như này sao?"

"Xem ra, hắn chỉ là tên chân ướt chân ráo từ trong núi đi ra thôi, chắc chưa biết quy tắc của Diệu Hoa Cung."

Mọi người thấp giọng bàn luận, giọng điệu đều tràn ngập vẻ khinh thường.

Quân Thường Tiếu có chút bất lực.

Cho ta nhờ, các ngươi không có tư cách vào đấy, chẳng lẽ ta cũng phải giống các ngươi không có tư cách hay sao?

Một đám tinh trùng khuyết tật, lại còn là những công tử nhà giàu nhàm chán, Quân Thường Tiếu không muốn chấp nhặt với bọn hắn.

"Ra rồi, ra rồi!"

Đột nhiên có người quát lên.

Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy hơn mười đệ tử Diệu Hoa Cung từ cầu thang đi xuống, không thể không nói các nàng ai nấy cũng thon thả, tướng mạo xinh đẹp, rất dễ thu hút ánh mắt của các nam nhân.

Đi phía trước là đệ tử thường ngày bên cạnh Hề Tịnh Tuyền, tên của nàng là Lệ Nhi.

"Sư tỷ."

Một nữ đệ tử thấp giọng nói:

"Một đám dê xồm lại tụ tập ở chân núi, có nên đuổi bọn hắn đi không?"

Lệ Nhi thản nhiên nói:

"Ruồi muỗi thôi mà, không quan tâm là được rồi."

.....

Hơn mười đệ tử Diệu Hoa Cung xuống núi, lập tức khiến cho đám công tử cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

Người ta căn bản không thèm liếc mắt nhìn qua, hoàn toàn coi bọn hắn là không khí.

Đám công tử tới nơi này cũng đã tạo thành thói quen, cho nên chẳng để ý việc mình bị khinh thường, vẫn là da mặt dày đứng thưởng thức vẻ đẹp của đệ tử Diệu Hoa Cung.

"Tô công tử, ta cảm thấy nữ đệ tử đi đầu tiên là tướng mạo bất phàm nhất."

"Nữ đệ tử thứ hai từ dưới lên, nhỏ nhắn xinh xắn, đáng yêu kia mới là người hợp ý nhất của thiếu gia ta."

"Ta cảm thấy người đi phía sau kia cũng tuyệt không kém."

Mọi người thấp giọng bàn luận.

Quân Thường Tiếu lắc đầu, thầm nghĩ:

"Bọn hắn chưa nhìn thấy nữ nhân bao giờ à?"

Quân chưởng môn có lẽ không biết điều này.

Đệ tử Diệu Hoa Cung quanh năm tu luyện ở nơi linh khí dồi dào như Diệu Hoa Sơn, dần dần hình thành một loại khí chất đặc biệt, hình thành khí chất khác biệt giữa những nữ nhân với nhau.

Những công tử ở đây tất nhiên đều đã gặp qua không ít mỹ nữ, nhưng so với đệ tử Diệu Hoa cung thì đúng là… son phấn phàm trần!

Không bao lâu sau.

Lệ Nhi cùng đồng môn đi xuống núi, tiếp tục bỏ qua những công tử ven đường, cả đám người tựa như là khổng tước cao ngạo.

"Lệ Nhi cô nương."

Quân Thường Tiếu nói:

"Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Công tử đứng ở bên cạnh khẽ giật mình, sau đấy còn phát ra lửa giận như muốn giết người.

Tên này vậy mà dám chủ động chào hỏi, lỡ đâu chọc giận đối phương thì chắc chắn sẽ bị cả đám người ở đây xua đuổi, đây là tội chết không thương tiếc!

Trước kia từng có người đến tán tỉnh các nữ đệ tử, hậu quả hơn nửa năm người ngoài không được tiếp cận Diệu Hoa Sơn.

Quân chưởng môn vừa nói ra một câu, kết quả bốn phương tám hướng đều quăng đến ánh mắt tức giận mãnh liệt, khiến hắn có hơi kinh ngạc thầm nghĩ:

"Tình huống quái gì đây?"

Nghe thấy có người gọi tên mình, chân mày lá liễu của Lệ Nhi khẽ nhíu lại, nhưng khi nghe xong liền khẽ giật mình, quay đầu nhìn sang, kinh ngạc nói:

"Là ngươi!"

Mọi người trợn tròn mắt.

Đệ tử Diệu Hoa Cung quen tên này?

Quân Thường Tiếu nói:

"Lệ Nhi cô nương, là ta thì rất lạ sao?"

Lệ Nhi chau mày, nói:

"Vì cái gì ngươi lại tới đây!"

"Đến thăm đáp lễ."

Quân Thường Tiếu nói.

"...."

Lệ Nhi trầm mặc.

Nàng đương nhiên nhớ rõ ước định của cung chủ với Quân Thường Tiếu ở Thiết Cốt Phái, bất quá không nghĩ hắn tới nhanh như vậy!

"Sao thế?"

Quân Thường Tiếu cười nói:

"Hay là ta không được chào đón?"

"Hừ."

Lệ Nhi hừ lạnh một tiếng nói:

"Đã là đến thăm đáp lễ Diệu Hoa Cung ta, đương nhiên hoan nghênh."

Nói xong, nàng làm một thủ thế, nói:

"Mời."

Những công tử đứng ở gần đấy nghe thấy “hoan nghênh”, nghe được tiếng “mời”, ngay lập tực trợn mắt há mồm, thậm chí hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không!

Bọn hắn nghe không sai, bởi vì từng người tận mắt nhìn thấy Quân Thường Tiếu đang được Lệ Nhi cùng các đệ tử khác dẫn lên cầu thang.

"Trời ạ!"

"Tên kia rốt cuộc là ai, thế mà có tư cách đi vào Diệu Hoa Cung!"

"Như vừa rồi, hẳn là có giao tình cũ với đệ tử Diệu Hoa Cung!"

Mọi người bảy miệng tám lưỡi bàn luận với ánh mắt tràn đầy ý hâm mộ.

"Chư vị."

Quân Thường Tiếu vừa lên, vừa khua tay nói:

"Ta lên trước đây, các người cứ tiếp tục ở dưới nhé."

Con em nó.

Vừa rồi các ngươi xem thường ta, ta phải đáp trả vậy mới phải đạo.

Quân Thường Tiếu làm ra chuyện này, thật đúng là có hơi ấu trĩ, có hơi trẻ trâu!

....

"Cái gì?"

Trong thư phòng, Hề Tịnh Tuyền đứng dậy, vui vẻ nói:

"Quân chưởng môn đến thăm đáp lễ rồi hả?"

"Đúng vậy."

Lệ Nhi nói:

"Người đã được đệ tử an bài ở phòng Tây Sương rồi."

Trong nội tâm nàng bất lực nói:

"Cung chủ của ta ơi, tên kia đến thăm đáp lễ thôi mà, người có cần phải kích động như vậy không!"

"Lệ Nhi."

Hề Tịnh Tuyền vội vàng chải chuốt lại tóc tai quần áo, sau đó nói:

"Ta có nên thay quần áo không, hay phải trang điểm lại một chút chứ?"


Bình Luận (0)
Comment