Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 488 - Chương 488. Hoàn Toàn Chiến Thắng!

Chương 488. Hoàn toàn chiến thắng!
Quân Thường Tiếu hoàn toàn có thể hàng phục Bạch Thụy Hổ, kết quả hắn vẫn là lựa chọn giết.

Nguyên nhân làm như vậy là để quận chủ quận Chân Dương biết, quận Thanh Dương không dễ dàng bị thôn tính.

Không phục?

Tiếp tục điều binh đến đánh.

Thiết Cốt Tranh Tranh Phái ta, nhất định theo hầu đến cùng.

Quân Thường Tiếu có Pháo dã chiến và Giải Binh Càn Khôn Đậu, hiện tại sức mạnh đầy đủ, hoàn toàn không sợ chiến tranh thế tục.

Nếu như không phải lấy phát triển môn phái làm chủ, rất có khả năng sẽ dẫn quân phản công quận Chân Dương.

“Tên này, thật sự quá hung ác.”

Trường Tôn Phương Hoa nói.

Lãnh Tinh Nguyệt nhàn nhạt nói:

“Giết chủ soái của quân đoàn Bạch Hổ, chính là hoàn toàn trở mặt với quận Chân Dương.”

Trường Tôn Phương Hoa nói:

“Quận Chân Dương vẫn còn ba quân đoàn lớn nữa, nếu như thật sự chơi tới cùng, toàn bộ đánh đến thì xem hắn thủ thành Thanh Dương thế nào?”

Hề Tịnh Tuyền lắc đầu nói:

“Trác quận chủ là một người có dã tâm, không phải là người lỗ mãng, đoàn quân Bạch Hổ thất bại thảm hại ở thành Thanh Dương, khẳng định cho gã một hồi chuông cảnh báo, không suy nghĩ cẩn thận thì rất khó tùy tiện điều quân đánh tới.”

Nữ nhân này, tầm nhìn rất thấu đáo.

Nàng cũng ủng hộ Quân Thường Tiếu giết chủ soái quân địch, bởi vì như vậy có thể tạo thành sức uy hiếp, khiến cho quận Chân Dương hiểu một điều, quận Thanh Dương mặc dù nhỏ nhưng không phải là quả hồng mềm.

Hề Tịnh Tuyền cũng dùng tâm linh nhìn nhiều hơn, càng sinh ra thiện cảm mãnh liệt với Quân Thường Tiếu.

“Trước mắt.”

Nàng thầm nói:

“Việc tương trợ hắn, xem như đã cược đúng.”

Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt không nghĩ phức tạp như Hề Tịnh Tuyền.

Hai người đều cho rằng, chưởng môn Thiết Cốt Phái hành xử quá hung hăng, còn là một người làm việc thiếu suy nghĩ, sớm muộn gì cũng nhận lấy thất bại.

Ừm, ừm.

Ba mươi vạn đại quân đến tấn công, bọn họ cho rằng sẽ thất bại, rốt cuộc không phải là bị thực tế đánh vào mặt còn gì.

Ba mươi vạn binh sĩ thuộc quân đoàn Bạch Hổ tử thương nặng nề, hơn mười vạn binh sĩ còn lại đã đầu hàng, kết cục bị bắt giam bởi Tạ Quảng Côn.

Quận Chân Dương đến tấn công, kết thúc là hoàn toàn bại trận.

Rất khó tưởng tượng khi chuyện này truyền ra, khẳng định sẽ gây chấn động lớn ở Tây Nam Dương Châu.

“Quân chưởng môn.”

Hề Tịnh Tuyền cười nói:

“Nguy cơ của thành Thanh Dương tạm thời đã giải quyết, tông môn còn nhiều việc, bổn cung dẫn đệ tử về trước.”

“Đa tạ Hề cung chủ tương trợ, Quân mỗ khắc ghi phần ân tình này trong tim.”

Quân Thường Tiếu chắp tay nói.

Hắn chỉ tiễn Hề Tịnh Tuyền đến ngoài thành, bởi vì vẫn còn phải bận rộn xử lý chiến cục.

Lãnh Tinh Nguyệt cùng trở về bỗng dừng chân lại, quay đầu nhìn mắt đối mắt với Ngụy Lão trên tường thành, trong đôi mắt đẹp vẫn có ý hận mờ nhạt.

“Hầy..”

Ngụy Lão thở dài một hơi.

“Ngụy Lão..”

Quân Thường Tiếu nói:

“Lãnh trưởng lão thùy mị thướt tha, khi còn trẻ nhất định là một vị đại mỹ nhân, hai người các ngươi vì sao không gương vỡ lại lành?”

Nếu như đường chủ của môn phái có thể xúc tiến quan hệ một chút với trưởng lão Diệu Hoa Cung, nhất định là một chuyện tốt.

Ngụy Lão lắc đầu nói:

“Ta chỉ là một lão già gần đất xa trời, há lại làm lỡ dở nàng ta.”

“Bi quan như vậy sao?”

Quân Thường Tiết bất lực nói.

Ngụy Lão gạt đi vấn đề này, cười nói:

“Ngược lại cung chủ Diệu Hoa Cung dường như rất có thiện cảm với chưởng môn, nếu như chủ động một chút chắc hẳn giữa hai người sẽ có triển vọng đấy.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Không phải lão đã từng nói, bổn tọa còn phải phát triển môn phái, tuyệt tối không được chìm đắm trong chuyện tình cảm nam nữ sao?”

Ngụy Lão nói:

“Nếu như là một nữ nhân khác, vậy đương nhiên không thể chìm đắm, bất quá nữ nhân này là chủ của tông môn tứ lưu, nếu như rước nàng về, nhất định có thể một người thê tử tốt của chưởng môn.”

“Có đạo lý.”

Quân Thường Tiếu chống cằm nói.

Nữ nhân này mặc dù có tật ở mắt nhưng có thể ngồi ở vị trí cao, khẳng định mưu mẹo hơn người, lấy về giao chuyện môn phái cho nàng xử lý, bản thân há không phải có thể cầm kiếm lao khắp chân trời?

Hệ thống: “...”

Lấy một cô nương xinh đẹp về, sau đó muốn người ta làm việc thay mình, tên này nếu như thoát ế, tuyệt đối là do trời cao không có mắt!

Ngụy Lão nói:

“Lão cũng chỉ thuận miệng nói thôi, chưởng môn muốn lấy chủ một tông môn tứ lưu về nhà, sợ rằng còn khó hơn đột phá lên Võ Đế.”

Quân Thường Tiếu giơ hai tay đồng ý.

Bản thân rất đẹp trai, nhân cách rất lực hút.

Nhưng mà, người ta há lại hạ thấp bản thân từ một tông môn xuống đến Thiết Cốt Phái chứ?

Hệ thống sắp không chịu được nữa.

Cưỡng ép giải thích còn thuận tiện khen bản thân một hồi, con meo nó da mặt hắn còn dày hơn cả tường thành Thanh Dương.

Thi thể ở ngoài thành trải qua quét dọn một phen, mặc dù vẫn còn nhìn thấy vết máu mà nhạt nhưng ít nhất không còn dọa người nữa.

“Tạ thành chủ.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Binh sĩ đã bị bắt, bổn tọa chọn ra một nhóm dẫn về Thiết Cốt Phái, còn lại tất cả giao cho ngươi xử lý.”

“Hả?”

Tạ Quảng Côn ngơ ngác nói.

Nhiều tù binh như vậy, bản thân nên giải quyết như thế nào.

Giải quyết như thế nào, đó là chuyện của gã.

Sau một hồi suy tính, Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử trở về môn phái, tù binh dẫn theo đều là binh sĩ thuộc Hổ Uy Quân.

Thiết Cốt Phái vẫn còn thiếu hai ngàn đệ tử, đã không chiêu mộ được thiếu niên xuất sắc, lại không thể đi quận khác đào chân tường, vậy chỉ có thể bắt đầu từ đám đệ tử binh sĩ này.

Chọn binh sĩ Hổ Uy Quân cũng là vì do Đào Nguyên một tay huấn luyện, chỉ cần khiến tên đó chấp nhận môn phái, đương nhiên cũng có thể khiến bọn chúng đồng ý.

Quân Thường Tiếu đánh nước cờ này rất hay.

Chỉ là, sau khi hắn về đến môn phái, Đào Nguyên vẫn luôn nhốt mình ở trong phòng.

Từ đó có thể thấy, sau khi hắn ta bị bắt, rồi đến mất đi ký ức gia nhập Thiết Cốt Phái, là một chuyện vướng mắc không cách nào giải quyết được ở trong lòng.

“Két...”

Cửa phòng mở ra.

Quân Thường Tiếu đi vào ngồi trên ghế, bắt chéo chân, nói:

“Ba mười vạn đại quân của quận Chân Dương, trước đó đến tấn công thành Thành Dương rồi.”

Đào Nguyên mặt quay vào tường không chút biểu cảm.

“Kết quả...”

Quân Thường Tiếu nói:

“Chủ soái dẫn quân Bạch Thụy Hổ bị bổn tọa chém chết, thủ cấp được gửi trả về quận Chân Dương, quân đoàn Bạch Hổ đã không còn tồn tại nữa.”

Đào Nguyên khẽ run rẩy cả người.

Sau một lúc, hắn ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt đã không có quá nhiều chấn kinh.

Ba tháng nay, hắn ta luôn sinh hoạt ở Thiết Cốt Phái, không chỉ biết Lang Kỵ Đường dũng mãnh thiện chiến, cũng tận mắt chứng kiến chưởng môn biến đậu thành binh.

Lực chiến mạnh mẽ như vậy, nếu như vận dụng trên chiến trường, hoàn toàn có thể đánh đâu thắng đấy.

Huống hồ.

Tiết đường chủ rất am hiể u vận dụng binh pháp.

Quân đoàn Bạch Hổ của Bạch Thụy Hổ mặc dù có ba mươi vạn người, muốn công thành khẳng định không chiếm được phần thắng.

Quân Thường Tiếu nói:

“Bổn tọa không phải đang khoe khoang với ngươi, thay vào đó là đang nói cho ngươi biết, Thiết Cốt Phái ta có thể đánh bại quân đoàn của quận Chân Dương, vậy thì còn đối thủ nào không thể đánh thắng?”

“...”

Đào Nguyên trầm mặc.

Quân Thường Tiếu nói:

“Cửa lớn luôn mở, hiện tại ngươi có thể rời đi, bổn tọa không làm khó dễ.”

Ánh mắt Đào Nguyên hiện lên sự phức tạp.

Đúng vậy.

Cửa lớn Thiết Cốt Phái luôn mở rộng, hắn ta có rời đi bất cứ lúc nào, nhưng ngược lại lựa chọn giam mình trong phòng, nguyên do là đang đấu tranh trong lòng.

Những ngày nay.

Đào Nguyên vạn phần sùng bái Tiết Nhân Quý, còn khát vọng thống lĩnh Lang Kỵ Binh.

Hắn ta không muốn đi, hắn ta rất muốn ở lại.

Nhưng thân phận tôn nghiêm của một quân nhân lại trói buộc hắn ta, khiến bản thân không cách nào đưa ra quyết định.

Quân Thường Tiếu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, khí thế hào hùng ngút trời nói:

“Ở lại đây chinh chiến thiên hạ cùng bổn tọa, tung hoành ngang dọc khắp nơi, tạo nên thành tựu bất phàm.”

Thần sắc Đào Nguyên ngẩn ra, ánh mắt hắn ta dần dần hiện lên ý chiến nồng đậm.

“Bổn tọa đã dẫn đến Binh sĩ do ngươi huấn luyện.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Bọn hắn có thể tiếp tục chiến đấu dưới trướng ngươi, sau này danh tướng trên Tinh Vẫn đại lục, nhất định có một chân của Đào Nguyên.”

“Không.”

Hắn chắc như đinh đóng cột, nói:

“Phải là vị thần chiến tranh, vang danh trời đất!”

Quân chưởng môn thi triển thần công chém gió, tuyệt đối không phải nói chơi.

Cho dù Tiết Nhân Quý đứng ở bên ngoài nghe thấy bốn chữ “vị thần chiến tranh”, vốn đã trải qua tuổi trẻ nhiệt huyết sôi sục, cũng một lần nữa bị hoàn toàn bùng cháy lên.

Người không có ước mơ.

Có khác biệt gì với một xác chết!

Vì thế, Đào Nguyên vốn đang khó đưa ra lựa chọn, bỗng nhiên đứng vọt dậy, sau đó xoay người hành lễ với Quân Thường Tiếu, giọng nói như chuông lớn nói:

“Đệ tử Đào Nguyên, bằng lòng theo chưởng môn chinh chiến thiên hạ, tạo lên thành tựu bất phàm.”

“Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn ‘mê hoặc lòng người’, nhận được 1000 điểm cống hiến.”

“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 4544/5000.”


Bình Luận (0)
Comment