Chương 487. Thắng lợi tuyệt đối!
Hai bên trái phải tổng cộng có mười vạn binh sĩ Linh Đậu vừa hô khẩu lệnh vừa bước nhanh, thanh âm vang dội giữa không trung, vô cùng khí thế.
Chỉ có điều...
Thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ, nghe có vẻ phách lối quá.
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt đều trợn trắng mắt.
Người đứng đầu một môn phái lục lưu, còn muốn nhất thống giang hồ, đầu óc hắn chắc chắn đã bị lừa đá!
Hề Tịnh Tuyền vẫn luôn không lên tiếng, bỗng cười nói:
"Quân chưởng môn muốn thống nhất giang hồ, mục tiêu thật là cao cả!"
Bởi vì mắt nàng có tật, vì thế tầm nhìn của nàng không quá cao.
Nhưng mà.
Từ ngữ khí của Hề Tịnh Tuyền có thể phán đoán, đại quân của quận Chân Dương thất bại là điều hiển nhiên.
"Người mà."
Quân Thường Tiếu đứng trên cổng thành, ngẩng đầu 45 độ ngạo nghễ nói:
"Phải đặt ra một mục tiêu to lớn, có vậy mới thêm nhiều động lực để cố gắng hơn."
Cho nên mới nói.
Kỹ năng ra oai của tên này lại tăng lên rồi.
Nếu có thể dùng kỹ năng này để nói đôi lời tán tỉnh, kết quả đâu sẽ đến mức độc thân như bây giờ.
"Hừ."
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt khinh thường ngoảnh đầu đi.
Con người cần có mục tiêu nhưng càng nên nhận thức rõ bản thân, chứ không phải mơ mộng viển vông suốt ngày như thế.
...
Quay trở về chiến trường.
Mười vạn binh sĩ Linh Đậu đã áp sát đến nơi.
Chúng nó hừng hực khí thế, còn hô khẩu lệnh chấn động trời đất, nhất thời khiến các binh sĩ quân đoàn Bạch Hổ run sợ.
Nói thật.
Một phát pháo lúc nãy, đã nổ ra bóng ma trong lòng bọn chúng.
Bạch Thụy Hổ cũng biết hiện giờ sĩ khí giảm sút, nếu cứ cố chiến thì nhất định sẽ tổn thất nặng nề!
Soạt!
Hắn gian nan leo lên chiến mã, quát to:
"Rút quân!"
Thật hèn nhát!
Cộp! Cộp! Cộp!
Binh sĩ của quân đoàn Bạch Hổ vốn chẳng còn tâm tư giao chiến, vừa nghe được mệnh lệnh liền vội vội vàng vàng quay đầu rút về sau.
"Bọn chúng rút lui rồi! Bọn chúng rút lui rồi!"
Tạ Quảng Côn kích động la lên!
Ba mươi vạn đại quân tấn công, chuyện này khiến gã chuẩn bị xong tư tưởng thành còn người còn, thành mất người vong, lúc này đối phương lại rút quân, đây tuyệt đối là kết quả vừa lòng nhất!
"Nói đến là đến, nói đi là đi sao, coi thành Thanh Dương chúng ta là cái chợ bán thức ăn chắc?"
Quân Thường Tiếu cười lạnh, thao túng binh sĩ Linh Đậu thi triển Túng Vân Bộ, dùng hết tốc lực phong kín đường lui.
Nhìn từ trên xuống, có thể thấy mười vạn đại quân như đang giăng một chiếc lưới lớn, bao vây quân đoàn Bạch Hổ, nếu muốn rút lui thì chỉ có một đường giết ra.
"Tiết đường chủ."
Quân Thường Tiếu cười nói:
"Cho Lang Kỵ Đường phối hợp phòng thủ."
"Vâng."
"Soạt!"
Tiết Nhân Quý phất chiến kỳ, Chung Nghĩa lại dẫn theo một ngàn Lang Kỵ Binh xông ra ngoài bằng tốc độ nhanh nhất.
Quân Thường Tiếu nói:
"Các ngươi cũng xuống góp vui đi."
"Vâng!"
Các đệ tử Tô Tiểu Mạt và Lý Phí lần lượt nhảy xuống từ tường thành.
Nhất thời trên chiến trường ngoài thành, mười vạn binh sĩ Linh Đậu bao vây quân đoàn Bạch Hổ, một ngàn Lang Kỵ Binh và đệ tử Thiết Cốt Phái đứng vây bên ngoài.
Ý nghĩ của Quân Thường Tiếu rất đơn giản, các ngươi là khách đi tới thành Thanh Dương từ nghìn dặm xa xôi, thân là chủ nhà tất nhiên phải chuẩn bị cho tốt, phải vui vui vẻ vẻ tiếp đãi mới đúng đạo!
...
"Đại soái, chúng ta đã bị bao vây!"
Bên phe địch, một tên tướng quân bẩm báo với sắc mặt khó coi.
Bạch Thụy Hổ trầm giọng nói:
"Đột phá vòng vây!"
"Vâng!"
Vài tên tướng quân ngay lập tức điều động binh lực, xác định một vị trí có thể rút quân, sau đó phát động thế tiến công.
Một khi binh sĩ phân tán, lực lượng nhất định sẽ có hạn.
Nhưng khiến quân đoàn Bạch Hổ tuyệt vọng chính là, mười ngàn binh sĩ phụ trách phá vòng vây giao thủ với một nghìn binh sĩ Linh Đậu ở điểm phá vây, ngay lập tức bị giết thảm vô cùng!
Oành!
Oành!
Năng lượng của Ngã Trảm điên cuồng bộc phát, tay thừa chân thiếu bay đầy trời!
Qua một hiệp, mười ngàn tên lính đi phá vòng vây, ngay lập tức bị giết vài ba ngàn người!
Cùng lúc đó.
Binh sĩ Linh Đậu vây ở xung quanh cũng bắt đầu thi triển Ngã Trảm quy mô lớn, nhiều người như thế, ngưng tụ ra nhiều vầng sáng hình trăng lưỡi liềm như thế, cảnh tượng thực sự chấn động lòng người!
"Mẹ kiếp!"
Tô Tiểu Mạt đứng bên ngoài, kinh hãi đến há hốc mồm.
"Hóa ra nhiều người thi triển Ngã Trảm như thế, cảnh tượng sẽ trở nên rầm rộ như vậy!"
Lý Phi kinh ngạc nói.
Soạt!
Soạt!
Ầm! Ầm! Ầm!
Quân Thường Tiếu điều khiển binh sĩ Linh Đậu, liên tục thi triển Ngã Trảm.
Thực sự là quá vô sỉ!
Vô sỉ thì sao?
Trên chiến trường chỉ cần có thể giành thắng lợi, sẽ không ai chiến đấu một cách quang minh lỗi lạc cả!
Phụt!
Phụt!
Quân đoàn Bạch Hổ bị vây nhốt bên trong, hoàn toàn trở thành bia ngắm đáng thương bị động chịu đòn!
Bạch Thụy Hổ được vài tướng quân che chở, khi thấy người của mình lần lượt ngã xuống, ánh mắt hắn cháy lên lửa giận nhưng cũng bất lực!
Lúc này.
Hắn chỉ muốn mau chóng rời đi, sớm trở về quận Chân Dương.
Véo -------
Tia sáng lao tới, xuyên thủng tên tướng quân che đằng trước gã, máu tươi vấy lên mũ giáp của Bạch Thụy Hổ.
Véo! Véo! Véo!
Lại liên tục bay tới mấy tia sáng, các tướng quân bảo hộ hắn sau lưng, tất cả đều trúng đạn bỏ mình.
"A a!"
Bạch Thụy Hổ căm thù và phẫn nộ.
"Xoẹt!"
Đúng lúc này, một bóng người vượt qua tầng tầng binh sĩ vọt tới đây, sau đó dừng lại trước mặt hắn nhếch miệng cười, nói:
"Bắt giặc phải bắt vua trước!"
Phù ------
Tô Tiểu Mạt chuyển người vòng ra phía sau, nhấc chân đá vào mông hắn.
Thực lực của Bạch Thụy Hổ cũng không tệ, tu vi đã đạt đến Võ Tông lục phẩm, song vẫn không chịu nổi một cú đá này, kết quả cả người bay lên không trung.
"Đại soái!"
Binh sĩ đồng loạt gào to.
"Xem ta đây!"
Lý Phi nhấc mũi chân thi triển Túng Vân Bộ, nhảy lên cao hơn hai mươi trượng, sau đó rơi xuống ngang bằng với Bạch Thụy Hổ, tung ra một chiêu Đảo Quải Kim Câu (đá móc) đá đối phương như đá cầu.
"Dương sư đệ, đỡ này!"
"Được!"
Bộp bộp bộp!
Dương Ngọc Hoa đứng bên ngoài thu lại Kiên Thiết Thuẫn, lao nhanh về hướng Bạch Thụy Hổ bay tới, cuối cùng tại thời điểm hắn sắp rơi xuống đất, nhanh chóng đón được hắn một cách chuẩn xác.
"Chủ tướng bị bắt rồi!"
Tạ Quảng Côn kích động suýt nhảy dựng lên!
...
Vốn dĩ chiến ý đã suy giảm, các binh sĩ của quân đoàn Bạch Hổ thấy Đại soái bị đệ tử Thiết Cốt Phái bắt giữ, nhất thời càng trở nên hỗn loạn.
Có thể thấy rõ ràng, quân lính tan tác.
Quân Thường Tiếu muốn toàn diệt, dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng hắn truyền lệnh cho binh sĩ Linh Đậu, khiến chúng nó cất giọng hô to:
"Nộp vũ khí không giết!"
"Nộp vũ khí không giết!"
m như chuông lớn, chấn nhiếp tâm thần!
Ngay lập tức ý chí của các quân sĩ Bạch Hổ tan rã, bọn chúng dồn dập vứt binh khí trong tay xuống đất, nhanh chóng giơ hai tay lên cao.
Binh sĩ Linh Đậu cũng ngừng tấn công.
Đại quân gần hai mươi vạn người bị bao vây, chỉ trong thời gian ngắn đã thương vong sáu bảy vạn.
Tốc độ chém giết như thế này thực sự quá nhanh!
Thảo nào quân đoàn Bạch Hổ thân kinh bách chiến, trải qua huấn luyện nghiêm khắc sẽ lựa chọn đầu hàng.
"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn [Thắng lợi tuyệt đối], nhận được 2000 điểm cống hiến."
"Đinh! Điểm cống hiến môn phái 3544/5000."
"Đinh! Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn, kích hoạt phần thưởng ẩn, nhận được dịch cải tạo tư chất thánh phẩm x1, nhận được trung phẩm bóng chưởng môn x1, vật phẩm đã chuyển vào không gian giới chỉ."
Chiến thắng ba mươi vạn đại quân, hoàn thành một cái nhiệm vụ ẩn.
Sảng khoái!
Phần thưởng ẩn tặng cho dịch cải tạo tư chất thánh phẩm và trung phẩm bóng chưởng môn, tương tự cực kỳ sảng khoái!
...
"Phù phù!"
Trên thao trường của thành Thanh Dương, Dương Ngọc Hoa trói Bạch Thụy Hổ như trói gà rồi ném lên thạch đài.
Một trong thập đại danh tướng của Tây Nam Dương Châu, dẫn dắt đại quân ba mươi vạn binh lính tập kích, kết quả không chỉ chiến bại mà còn trở thành tù binh, còn thảm hơn so với Đào Nguyên!
"Bạch tướng quân."
Quân Thường Tiếu đi tới, ngạo nghễ nói:
"Ngươi thua rồi."
"..."
Bạch Thụy Hổ quỳ dưới đất vẫn luôn cúi đầu, ánh mắt hắn tràn ngập vẻ căm phẫn và thống khổ.
Bản thân dẫn quân chinh chiến năm mươi năm, tuy cũng từng nhận lấy thất bại, thế nhưng đây là lần chiến bại thê thảm nhất.
Dù bản thân có được chuộc về, con đường làm quan coi như triệt để đặt dấu chấm tròn.
"Quân chưởng môn."
Tạ Quảng Côn nói:
"Người này nên xử lý thế nào đây?"
"Phốc!"
Quân Thường Tiếu lấy ra Hàn Mang Kiếm, trực tiếp chém đầu Bạch Thụy Hổ, thản nhiên nói:
"Đưa đến quận Chân Dương, giúp cho tên quận chủ bừng bừng dã tâm ấy hiểu rõ, dám động đến quận Thanh Dương chúng ta thì sẽ có kết cục gì!"
Tạ Quảng Côn rơi vào tình trạng ngỡ ngàng.
Gã nằm mơ cũng không ngờ rằng, Quân chưởng môn sẽ quả quyết chém đầu một đại danh tướng Tây Nam Dương Châu!