Chương 486. Sư đoàn tinh nhuệ, sư đoàn uy vũ!
Sau tiếng pháo vang, cả công trình và mặt đất chấn động kịch liệt, cảm giác như vừa xảy ra động đất.
Dân chúng trong thành ai nấy cũng hoảng sợ, máu huyết trong cơ thể sôi trào lên, hai tai bị tiếng pháo chấn ong ong không ngừng!
Quân Thường Tiếu rất quan tâm đến thường nhân bách tính. vì thế hắn mới đặt Pháo Dã Chiến trên ngọn núi ngoài thành, nếu khai pháo từ trong thành chắc chắn rất nhiều người, có thể bị chấn đến phun máu, hôn mê!
Thể lực của dân chúng rất kém, không gánh nổi tiếng pháo là điều đã được dự đoán trước.
Nhưng các đệ tử Diệu Hoa Cung trên tường thành đều có thực lực không tệ, kết quả bị tiếng pháo chấn cho hoa dung thất sắc!
Những trưởng lão như Trường Tôn Phương Hoa thì há hốc miệng.
Các nàng tu vi cao thâm, có thể chống lại lực phản chấn vừa rồi mang tới, nhưng lại bị cảnh tượng ngoài thành dọa sợ ngây người!
Nơi đó, vốn có mười vạn binh sĩ quận Chân Dương đang chuẩn bị công thành.
Theo sau luồng sáng vẽ đường vòng cung từ trên không rồi rơi xuống, không chỉ gây ra tiếng nổ lớn, còn có một đám mây bụi hình nấm từ từ bốc lên!
Chuyện… chuyện này là gì thế!
Chẳng lẽ vừa rồi, có cường giả thi triển võ kỹ cấp độ cực cao?!
Vù vù!
Quanh khu vực nổ tung, cuồng phong không ngừng gào thét.
Một luồng năng lượng mãnh liệt toả ra bốn phương tám hướng như gợn sóng, ào ào quét qua mọi thứ.
Uy lực của pháo Italy thật sự quá mạnh!
Nhưng cũng khổ thân Tiêu Tội Kỷ, dù hắn đã cố gắng bịt lỗ tai lại, song vẫn bị chấn động đến trời đất xoay mòng mòng, cuối cùng hoa mắt chóng mặt ngồi phịch xuống đất.
Đây là phản ứng của thân thể có tố chất cứng rắn, nếu đổi thành Tô Tiểu Mạt, khẳng định đã ngã xuống đất sùi bọt mép rồi.
…
Dư uy của vụ nổ dần dần tan đi.
Ngoài thành Thanh Dương bỗng nhiên xuất hiện một cái hố sâu mấy trăm trượng!
“Hít!”
Tạ Quảng Côn hít một hơi khí lạnh, ánh mắt gã nổi lên vẻ kinh sợ.
Khiến gã chấn kinh và sợ hãi không chỉ là hố sâu ngoài kia, mà còn là mấy vạn binh lính máu thịt be bét nằm quanh cái hố!
Xa hơn nữa còn có không ít binh lính chết vì dư uy, kẻ may mắn sống sót cũng không tránh khỏi bị thương nặng, cả người đau đớn nằm trên mặt đất rên rỉ.
Kinh khủng nhất vẫn là bên trong hố.
Trong đó có mảnh áo giáp vỡ vụn và thịt nát rải rác!
Gần một vạn binh lính ở trung tâm vụ nổ đến hài cốt cũng không còn!
“Khụ khụ!”
Bạch Thụy Hổ vừa cố gắng đứng lên, kết quả khiếp sợ đến mức lần nữa ngã nhào, trong mắt hắn chỉ còn lại sự hoảng loạn tột cùng!
Mười vạn binh sĩ dưới vụ nổ mạnh chỉ thiếu chút nữa bị toàn diệt, sự chấn động và tính sát thương mà điều này mang tới cực kỳ kinh khủng!
Binh sĩ quân đoàn Bạch Hổ không xuất chiến bị dọa cho da đầu tê dại!
Luồng sáng bay tới vừa rồi rốt cuộc là thứ gì, thế mà có thể sinh ra sức phá hoại khủng bố đến thế!
Khoảnh khắc này.
Quân đoàn Bạch Hổ từ trên xuống dưới, không khỏi vạn phần hoảng sợ!
Lang Kỵ Binh cùng đệ tử Thiết Cốt Phái đã mang đến cho bọn chúng chấn động không nhỏ, nhưng vẫn không so được với một phát pháo này, dù có nói gì thì lực sát thương cũng quá lớn!
“Bạch tướng quân.”
Quân Thường Tiếu trên cổng thành nói:
“Có hài lòng hay không?”
Một phát pháo đánh tan sức chiến đấu của mười vạn đại quân, Bạch Thụy Hổ không chỉ phi thường hài lòng, còn hài lòng đến lạnh cả sống lưng!
Hắn kiềm nỗi hoảng sợ xuống, âm thanh run rẩy nói:
“Có… có phải là có cường giả cấp độ Võ Vương trở lên xuất thủ hay không!”
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt cũng đang tự hỏi vấn đề này nhưng cuối cùng lại bác bỏ, bởi vì thời điểm luồng sáng bay tới, các nàng không cảm nhận được dao động của nguồn linh lực.
Điều này nói rõ, xung quanh không có cường giả xuất thủ.
Luồng sáng vừa rồi lại giống một loại ám khí hơn!
Quân Thường Tiếu nhún nhún vai, nói:
“Quận Chân Dương của ngươi có máy ném bằng linh hạch, lại có Ma Bạo Nỏ cùng với Công Thành Xa (xe công thành), Thiết Cốt Phái ta đương nhiên cũng có vũ khí chiến tranh tinh xảo sánh được với trời.”
Nghe được câu này, Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt có thể khẳng định luồng sáng vừa rồi là ám khí, có thể bộc phát lực lượng mãnh liệt như vậy, chẳng lẽ là dùng tinh hạch cấp cao chế tạo?
Hai người đoán không sai.
Đạn pháo quả thật là ngưng tụ từ tinh hạch.
Bất quá, chỉ có năng lượng tinh hạch khẳng định không thể hình thành lực phá hoại mạnh như vậy, hết thảy vẫn là nhờ vào công năng của Pháo Dã Chiến.
Loại ma phẩm pháo Italy đã trải qua quá trình cải tạo này, có thể tiến hành chuyển hóa năng lượng, sinh ra lực sát thương cao hơn.
Sắc mặt Bạch Thụy Hổ cực kỳ khó coi.
Hoá ra Thiết Cốt Phái có át chủ bài mạnh như vậy, không lạ gì khi đối mặt với ba mươi vạn đại quân của mình, vẫn có thể bình tĩnh đến như vậy!
Làm sao bây giờ? Phải làm sao?
Bạch Thụy Hổ bị bắn một pháo, liền đánh mất ý chí chiến đấu.
Xác thực nói, không sợ cũng phải sợ!
Mười vạn đại quân trong nháy mắt tử thương vô số, ngay cả Thượng Tướng Ngũ Tinh như Tiết Nhân Quý cũng phải biết sợ!
“Đương nhiên.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Vừa rồi chỉ là lễ gặp mặt, trận chiến chân chính bây giờ mới bắt đầu.”
“Soạt!”
Hắn nhảy lên nóc thành, hai tay mở rộng.
Ong!
Ong!
Hai bên trái phải ngoài thành Thanh Dương, đột nhiên hiện ra kết giới lấp lánh.
“Trận pháp?”
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt quay mặt nhìn nhau.
Đột nhiên, các nàng nhớ tới hôm qua tên này một mình chắp tay sau lưng tùy tiện tản bộ ở ngoài thành, ngẫu nhiên dùng nhánh cây khua lung tung trên mặt đất.
Lúc đó hai người còn nghĩ, tên này có phải rảnh đến ngu ngốc rồi hay không?
Bây giờ ngẫm lại, hắn dường như không phải làm chuyện vô nghĩa, mà là đang... bày trận!
“Làm sao có thể!”
Trường Tôn Phương Hoa khó lòng tin nổi.
Trận Pháp Sư bày trận đều vô cùng nghiêm túc, phải cẩn thận đến từng li từng tí, mà tên kia lại tùy ý vẽ vời linh ta linh tinh, thế mà cũng có thể hình thành trận pháp?
Có thể.
Mà còn cực kỳ nhẹ nhàng luôn.
Bởi vì thứ hắn bày ra Kỳ Môn Tam Thập Nhị Trận.
“Bạch tướng quân.”
Quân Thường Tiếu giơ tay lên, khóe miệng vẽ ra nụ cười nhạt, nói:
“Hôm nay bổn tọa cho ngươi mở mang tầm mắt, cái gì gọi là sư đoàn tinh nhuệ, cái gì gọi là sư đoàn uy vũ!”
“Bốp!”
Song chưởng chặt chẽ hợp làm một.
Vút!
Vút!
Trận pháp ngăn cách dựng hai bên ngoài thành trì lập tức biến mất, xuất hiện trong tầm mắt mọi người là vô số binh sĩ, người người đều mặc chiến giáp, khí thế uy vũ, ánh mắt lạnh lẽo!
Nhân số tổng cộng mười vạn!
Quân chưởng môn sợ trực tiếp rải đậu thành binh sẽ gây ra hoài nghi khó lường, từ đó dẫn đến phiền toái không cần thiết, thế nên hắn đã mang linh đậu an bài trước trong trận pháp ngăn cách.
Như vậy sẽ không ai nghĩ rằng binh lính là từ hạt đậu hóa thành, chỉ cho rằng đã mình sớm sắp đặt quân bên ngoài thành.
Tạ Quảng Côn trợn tròn mắt, sau đó ánh mắt gã không khỏi lộ ra vẻ phấn khởi.
Hoá ra, Quân chưởng môn không chỉ chuẩn bị mỗi một át chủ bài!
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt thì nhíu mày, thầm nghĩ:
“Những binh lính này tuy không toát ra hơi thở võ đạo, bất quá về mặt thực lực khẳng định đều bất phàm!”
Vì cái gì lại cho là vậy?
Bởi vì có thể nhìn ra từ khí thế và ánh mắt của chúng nó!
Bạch Thụy Hổ thân kinh bách chiến cũng nhận ra điều này.
Đối phương sở hữu vũ khí chiến tranh có lực sát thương cực lớn, lại còn có nhiều binh sĩ tinh nhuệ như vậy, chuyện này mười phần khó giải quyết!
Rút quân?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong tâm trí, Quân Thường Tiếu đứng trên cổng thành liền điều khiển mười vạn binh sĩ Linh Đậu, từng bước chỉnh tề hành quân tiến lên.
Năm vạn binh lực chia hai cánh, dần dần vây lấy không đến hai mươi vạn binh sĩ của Bạch Thụy Hổ.
“Quân chưởng môn văn thành võ đức, ân công chúng sinh, thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ!”
Binh sĩ linh đậu đồng thanh hô to, thanh âm vang vọng giữa không gian, ngân dài không dứt.
Hệ thống: “…”
Binh sĩ hô cái loại khẩu hiệu này nhất định là do mệnh lệnh Quân Thường Tiếu truyền đạt!
Hắn có còn chút mặt mũi nào nữa không vậy?
“Ngươi thì biết cái khỉ gì!”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đây gọi là khí thế!”
Hệ thống nói:
“Khẩu hiệu này là của Đông Phương Bất Bại, chủ nhân cắt mất đoạn dư thừa phía sau, bỗng nhiên phù hợp tiêu chuẩn thiên thu vạn tái, nhất thống giang hồ.”