Chương 485. Khai pháo!
Ba tháng nay, mặc dù thành viên Lang Kỵ Đường vẫn giữ con số ngàn người, không có tăng thêm nhân số nhưng thực lực đã có bước tiến dài, tu vi đều là một cấp độ Võ Sư đỉnh phong!
Quân chưởng môn xem như dốc hết vốn liếng, lấy ra toàn bộ linh thạch thiên nhiên đào từ khoáng mạch, giúp bọn họ nâng cao tu vi.
Bản thân sử dụng linh thạch tu luyện, chỉ trong mấy ngày đã có thể tăng thêm hai phẩm.
Thành viên Lang Ky Đường mới chỉ là cảnh giới Võ Sư, lại có các loại tài nguyên phụ trợ, quá trình đột phá càng thêm nhẹ nhõm.
Binh sĩ được dày công đào tạo bởi Đào Nguyên, trước đó bị đánh đến không có chút lực phản kháng, hiện giờ thực lực tổng thể của Lang Kỵ Đường lại tăng lên một bậc lớn, đánh với năm mươi vạn Thiết Kỵ Binh của quân đoàn Bạch Hổ, đương nhiên càng thêm thành thạo!
Còn phải nói
Chung Nghĩa dẫn theo mọi người tiến đánh, giống như một thanh kiếm sắc bén đánh đâu cũng thắng, xong đến đâu, giết đến đấy, không hề cho đối thủ có thể có bất kỳ cơ hội sống sót!
Trận chiến diễn ra được một lúc.
Thiết Kỵ Binh vốn muốn bao vây Lang Kỵ Binh, kết quả tổn thất ba bốn ngàn người!
Trong thời gian đó, bọn chúng cũng phản kích nhưng thành viên Lang Kỵ Đường đều mặc khải giáp huyễn hóa từ linh lực, trang bị có thể nói là đến tận răng, hoàn toàn là một tường đồng vách sắt di động.
“Giết!”
Chung Nghĩ lại hét lớn.
“Ẩu...!”
“Ẩu...!”
Cụ Phong Lang bạo phát hoàn toàn tốc độ.
Chiến trường ở thành Thanh Dương, chúng nó một lúc xếp thành trận hình chữ nhân “
人
”, một lúc lại xếp thành trận hình chữ nhất “
一
”, vô cùng vững chắc!
“Phốc!”
Một Thiết Kỵ Binh bị Bá Vương Giáo xuyên qua lồng ngực, sau đó từ trên ngựa chiến bay ra ngoài, vừa hạ xuống đất liền bị Cụ Phong Lang điên cuồng giẫm đạp.
Giết!
Giết!
Thành viên Lang Kỵ Đường tức giận hét lớn, Bá Vương Giáo trong tay huy động điên cuồng, từng binh sĩ bị đánh ngã xuống ngựa.
Một giây này.
Sinh mệnh trên chiến trường hoàn toàn không đáng giá một xu.
Trải qua mấy đợt tấn công, mấy vạn Thiết Kỵ Binh hoàn toàn bị Lang Kỵ Binh khuấy đảo trận hình, ánh mắt của ai nấy cũng hiện rõ sự hoảng sợ.
Ngược lại đệ tử Thiết Cốt Phái mặc khải giáp cưỡi Cụ Phong Lang này, chẳng khác nào ác ma bước ra từ địa ngục!
Càng đáng sợ hơn nữa là.
Bọn chúng không phải chỉ đối mặt với Lang Kỵ Đường, mà còn phải đối mặt với Tiêu Tội Kỷ đang đứng trên trạm gác, bởi vì tên này mỗi lần nổ súng, nhất định sẽ lấy đi một sinh mệnh, có thể gọi là bắn không trượt phát nào!
Đương nhiên.
Lý Thượng Thiên đứng ở một trạm gác khác cũng đang nhiều lần nổ súng, kỹ thuật mặc dù vẫn còn rất non nớt nhưng may mắn là, tên này không làm tổn thương đến người của mình.
Sắc mắt Bạch Thụy Hổ khó coi dị thường.
Lang Kỵ Binh có thực lực quá mạnh, Thiết Kỵ Binh phía mình bị đánh đến không có sức phản kháng.
Soạt!
Chiến kỳ phất lên.
Năm vạn bộ binh nối tiếp xông lên.
Đối mặt với Lang Kỵ Binh như vậy, cách tốt nhất là dựa vào nhiều người để áp chế, sao đó khiến bọn họ tiêu hao đến sức cùng lực kiệt.
“Các đệ tử nghe lệnh.”
Quân Thường Tiếu đứng trên tường thành, cao giọng nói:
“Xuất thành nghênh địch.”
“Vâng.”
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi giẫm Tung Vân Bộ nhảy xuống thành, nhanh chóng lao đến khu vực giao chiến.
Hai người sớm đã ngứa tay ngứa chân.
Tiếc rằng, chưởng môn mãi không hạ lệnh, bọn họ chỉ có thể chống mắt nhìn Chung Nghĩa dẫn thành viên khuấy đảo ở phía dưới.
Hiện giờ chưởng môn đã có lệnh, bọn họ ngay lập tức giống như chó điên tuột xích!
“Soạt!”
“Soạt!”
Đám người Long Tử Dương, Dương Ngọc Hoa, Tư Mã Trọng Đạt và Thôi Bất Kiện cũng đồng loạt lao đến.
Trong phút chốc, toàn bộ gần hai ngàn đệ tử Thiết Cốt Phái nhập trận.
Khi bọn họ bạo phát ra toàn bộ tu vi, Trường Tôn Phương Hoa khó kiềm chế được kích động, nói:
“Toàn bộ đều là Võ Sư đỉnh phong.”
Lãnh Tinh Nguyệt trợn mắt nói:
“Đây thật sự là môn phái thất lưu sao?”
“Xin lỗi.”
Quân Thường Tiếu đứng ở bên cạnh, nghiêm túc nói:
“Thiết Cốt Phái ta hiện tại là lục lưu, không phải thất lưu.”
“...”
Khóe miệng Lãnh Tinh Nguyệt giật giật.
Cho dù có là môn phái lục lưu đi nữa, cũng không thể có hơn hai ngàn Võ Sư đỉnh phong a!
Hơn nữa, những đệ tử lao vào tàn sát điên cuồng địch nhân, toàn bộ đều có thực lực là Võ Tông lục thất phẩm!
Nếu như nàng ta biết, trong khoảng mấy ngày nay trên dưới Thiết Cốt Phái hấp thụ bao nhiêu linh thạch thiên thiên, nhất định sẽ có hiểu được, vì cái gì từng cá nhân có cảnh giới mạnh như vậy.
Phốc!
Phốc!
Tô Tiểu Mạt và Lý Phi dựa vào tốc độ, trước tiên tiến vào trong quân địch, Hàn Phong Kiếm trong tay phát ra ánh sáng, từng binh sĩ lần lượt ngã xuống.
Đây mới thật sự là chó điên!
Gặp ai cắn người đó, không chút lưu tình!
Dương Ngọc Hoa đảm nhiệm làm khiên thịt số hai, cầm trong tay Kiên Thiết Thuẫn xông tới giống như một máy xúc đất, trực tiếp đầy văng mấy chục binh sĩ!
Long Tử Dương cầm Bá Vương Thương lao vào vòng địch.
Một tia sắc lạnh đi trước, theo sau là xuất thương như rồng, vô tình gặt hái binh sĩ xung quanh.
Cho dù đệ tử ở Thiết Cốt Phái nhìn như góp vui, ví dụ như Tư Mã Trọng Đạt, ví dụ như đám người Thôi Bất Kiện, đánh vào trong quân địch cũng thi triển ra lực sát thương khủng bố.
Năm vạn bộ binh vốn định vây quét Lang Kỵ Binh, ngay lập tức bị hơn hai nghìn đệ tử Thiết Cốt Phái cản bước!
Đùng!
Đùng!
Ánh sáng Ngã Trảm lấp lóe, Sơn Băng Địa Liệt Quyền gào thét.
Các loại năng lượng rực rỡ đồng loạt bạo phát, cảnh tượng có thể gọi là hùng tráng.
Binh sĩ quân đoàn Bạch Hổ đối mặt với sự hung hãn của đệ tử Thiết Cốt Phái, chẳng khác nào cỏ dại bị cắt chém từng mảng.
Sắc mặt Bạch Thụy Hổ biến rồi lại biến, thay đổi đến mức ngày càng khó coi, sau cùng một lần nữa phất chiến kỳ, lại có năm vạn bộ binh lao lên.
Thực lực của ngươi mạnh thì đã sao?
Bổn tướng quân dựa vào chiến thuật biển người, từ đó nghiền ép ngươi thành cám.
“Chưởng môn.”
Tiết Nhân Quý chau mày nói:
“Có chút không ổn.”
Thiết Cốt Phái chung quy chung thế đơn lực mỏng, rất khó có thể chống đỡ với mấy chục đại quân.
Quân Thường Tiếu nói:
“Cho bọn họ rút quân về đi.”
“Soạt!”
Chiến kỳ phất lên.
Chung Nghĩa nhận lệnh, lập tức hét to:
“Rút quân.”
Soạt! Soạt!
Thành viên Lang Kỵ Đường không có chút luyến tiếc thế trận, nhanh chóng cưỡi Cụ Phong Lang quay về trong thành.
Đám người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi giết được không ít binh sĩ, mang theo nuối tiếc đánh chưa sướng tay mà trở về thành Thanh Dương.
Rất nhanh.
Trên chiến trường chỉ còn lại binh sĩ của đoàn quân Bạch Hổ.
Nhìn xác chết nằm la liệt trên mặt đất, trong thời gian ngắn ngủi số người chết trận ít nhất hơn hai vạn.
Về phía Thiết Cốt Phái, bởi vì thực lực cường hãn, lại có trang bị bảo hộ, toàn bộ đệ tử đi bao nhiêu về bấy nhiêu.
Đương nhiên.
Chắc chắn sẽ có người bị thương.
Dẫu sao trong lúc xông vào chiến trận, hơi chút không để ý sẽ bị vô số người tấn công, thời gian dài khẳng định gồng gánh không nổi.
“Á má ơi..”
Dương Ngọc Hoa về đến trong thành, cắn răng cắn lợi nói:
“Đau quá đi mất!”
Trang phục sau lưng hắn đều bị phá rách, hiện rõ Nhuyễn Ti Giáp phía trong có dấu vết của các loại binh khí va chạm, các loại võ kỹ công kích lưu lại.
“Hầy...”
Tư Mã Trọng Đạt thở dốc, nói:
“May mà chưởng môn để chúng ta lui quân đúng lúc, nếu không thật sự rất có khả năng bị từng đoàn vây nhốt, cho dù không bị đánh chết, cũng bị mệt chết.”
Trường Tôn Phương Hoa nhàn nhạt nói:
“Quân chưởng môn, thực lực của đệ tử ngươi mặc dù không tồi, nhưng muốn giữ thành Thanh Dương khẳng định không có hy vọng.”
Đây tuyệt đối không phải xem thường Thiết Cốt Phái, đơn giản thực tế chính là như vậy.
Mấy ngàn đệ tử dù đều có tu vi Võ Sư đỉnh phong, chung quy sức người cũng có hạn, làm sao có thể gánh vác toàn bộ ba mươi vạn đại quân!
Tạ Quảng Côn cũng có chút hoang mang.
Đệ tử Thiết Cốt Phái đánh giết một trận, thân thể vốn đã rất mệt mỏi. Nếu như Quân Thường Tiếu không có cách xoay sở, tiếp theo dựa vào đâu để giao chiến với quân địch!
“Đừng vội, đừng vội.”
Quân Thường Tiếu đã có dự tính từ trước, trong lòng nói:
“Trò hay vừa mới bắt đầu thôi mà.”
Tiêu Tội Kỷ nhảy ra khỏi trạm gác, sau đó giẫm Túng Vân Bộ đi về phía sau, trong thời gian mấy lần lên xuống, hắn đứng ở sườn núi ngoài thành, nhanh sóc nhổ sạch cỏ dại, hiện ra một khẩu pháo dã chiến đã sớm chuẩn bị tốt.
Lạch cạch.
Hắn điều khiển bánh xe di chuyển họng pháo, cuối cùng hướng về hướng phía thành đông, truyền âm nói:
“Chưởng môn, ngắm bắn đã hoàn tất.”
Quân Thường Tiếu không nói gì, ánh mắt hắn ngắm chặt ở ngoài thành.
“Soạt! Soạt! Soạt!”
Mười vạn đại quân Bạch Hổ đồng nhịp bước chân, xe công thành phía trước mở đường.
Đối mặt với thế trận như vậy, nếu không có đủ binh lực thì thật quá khó để giao chiến trực diện.
“Soạt!”
Một tướng quân giơ chiến kỳ lên, lớn tiếng hét to:
“Công thành!”
“Khai pháo!”
Đúng lúc này, Quân Thường Tiếu truyền âm nói.
Tiêu Tội Kỷ đứng ở phía trước pháo dã chiến dứt khoát ấn lên nút khai hỏa, bỗng nhìn thấy từ họng pháo cháy ra ánh lửa, đồng thời khói đặc cuồn cuộn bay lên.
Đùng!!!
Tiếng nổ vang truyền.
Tường thành Thanh Dương bị chấn động đến run rẩy, kiến trúc trong thành càng bị chấn động đến lắc lư muốn đổ!
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt lập tức đại biến.
Cùng lúc đó, một luồng sáng kéo dài xuất hiện trong tầm mặt, sau đó rạch ra một đường vòng cung tuyệt đẹp, rơi xuống trong đại quân quận Chân Dương đang chuẩn bị công thành.
Rầm!!!
Trên chiến trường vang lên âm thanh nổ tung, một vụ nổ mạnh nhanh chóng xảy ra, đồng thời hình thành sóng xung kích cực kỳ mạnh.
Vù vù...
Cuồng phong nổi lên, sương mù dày đặc xuất hiện.
Trưởng lão Diệu Hoa Cung cùng các đệ tử không thể không trợn trừng mắt, có người bị chấn động đến hai lỗ tai kêu từng trận ‘ong ong’.
Bạch Thụy Hổ càng thêm đáng thương, bởi vì khoảng cách rất gần với vụ nổ mạnh, hắn trực tiếp bị sóng khí hất bay ra khỏi chiến mã, sau đó nhếch nhác ngã xuống đất.
Ánh mắt hắn đầy hoảng loạn, nói:
“Đó… đó là cái quỷ gì vậy?”
Đây là pháo!.
Là pháo italy đấy.