Chương 484. Thiết Cốt Phái còn, Thành Thanh Dương còn!
(Khải giáp: giáp bọc toàn thân)
Ba tên Võ Vương cùng nhau liên thủ công kích, lực lượng rất mạnh.
Thế nhưng Quân Thường Tiếu sử dụng linh lực ngưng tụ khải giáp, đây là một loại võ học có tính phòng ngự cực cao, có thể chống đỡ được toàn bộ lực công kích kia.
Bởi vì cảm xúc rất tốt, nên hắn còn cực kỳ vô sỉ biến khải giáp thành đỏ rực, hiệu ứng màu sắc đúng là quá tươi sáng!
Ba tên Võ Vương của hai tông môn nhíu mày lại.
Bọn họ biết thực lực của người này mạnh từ trước, nên vừa ra tay đã dùng ngay át chủ bài của mình, kết quả không chỉ không thể tổn thương người ta, ngay cả đánh lui cũng không đánh nổi, đúng là quá tổn thương lòng tự trọng mà.
"Xoát!”
Quân Thường Tiếu nâng tay lên, cười nói:
"Đến lượt bổn tọa xuất chiêu rồi.”
Vù vù ——
Năng lượng đặc thù trong thiên địa bị rút đi, cũng hội tụ thành chùm sáng màu đỏ tươi trong tay hắn.
Khải giáp có màu sắc đỏ rực.
Thuộc tính cũng là màu đỏ rực.
Ngay lúc này, Quân chưởng môn còn chói mắt hơn mặt trời trên cao!
Sắc mặt ba tên Võ Vương bỗng nhiên đại biến.
Vừa rồi Vương trưởng lão chính là bị loại năng lượng này đâm thủng ngực!
"Lại thi triển Thất Huyền Hà Quang Phá?
Hà Vô Địch đứng trên tường thành, nói thầm:
"Chiêu này cực kỳ tiêu hao linh lực, hắn không sợ chơi đến mức khô máu luôn?”
Đương nhiên là không sợ!
Có hai viên Linh Hạch, năng lượng cực kỳ sung túc!
Mục tiêu của hắn chính là Tôn trưởng lão của Đoạn Thủy Các, bây giờ đối phương đã tràn đầy mồ hôi lạnh trên trán!
Ngay cả Võ Vương nhị phẩm cũng bị một chiêu này miểu sát, mặc dù mình là Võ Vương tam phẩm, nhưng sợ rằng cũng không thoát khỏi tử cảnh!
Ba!
Trương trưởng lão nhanh chân bước đến, hai tay áp vào lưng hắn ta, quát to:
"Hai chúng ta cùng nhau kết trận!”
"Được!”
Tôn trưởng lão nhanh chóng kết trận.
Vù vù!
Linh lực của Trương trưởng lão hiện ra rồi hội tụ vào một chỗ, nhanh chóng ngưng tụ thành một kết giới phòng ngự trước người.
"Song trọng kết ấn trận!”
Trường Tôn Phương Hoa nói.
Lãnh Tinh Nguyệt nói:
"Hình như đây là một vũ kỹ phòng ngự đạt đến cực phẩm trung giai đúng không?”
"Đúng vậy.”
Trường Tôn Phương Hoa nói:
"Tên kia chưa chắc đã rung chuyển được nó.”
"Phá!”
Ngay lúc này, Quân Thường Tiếu khinh thường nói.
Sưu...
Chùm sáng đỏ thẫm lập tức bay vọt ra khỏi bàn tay hắn, dùng tốc độ cực nhanh đánh lên kết giới phòng ngự.
Bùm!
Trong khoảnh khắc, kết giới phòng ngự được hai Võ Vương tam phẩm tạo thành, nay giống như tờ giấy mỏng manh, bị đâm thành từng mảnh nhỏ!
Phốc!
Phốc!
Dư uy của chùm sáng đỏ rực vẫn không hề giảm, trực tiếp xuyên qua vai trái của Tôn trưởng lão, ngay cả Trương trưởng lão ở phía sau cũng không thể né tránh, vai trái cùng bị đâm xuyên!
Kết giới bị phá mất, một hòn đá ném trúng hai con chim!
Thất Huyền Hà Quang Phá này có uy lực thật quá kinh người!
Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt thấy thế, một lần nữa trừng to mắt.
Hai người đến đây giúp đỡ Thiết Cốt Phái giữ vững thành Thanh Dương phía dưới, kết quả không chỉ được nhìn một trận chiến kinh sợ, mà còn liên tiếp bị đánh mặt, đúng là có chút đáng thương.
"Vù vù!”
Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên trên không hiện ra uy thế khủng bố.
Quân Thường Tiếu ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện từng luồng linh lực đang hội tụ vào nhau, giống như mây đen đang kéo về.
Tam trưởng lão Linh Nguyên Tông đứng ở phía xa, hai tay tạo thành tư thế chống trời, linh lực trong cơ thể không ngừng phát ra ngoài, sau khi áp súc một thời gian ngắn, hắn ta phẫn nộ hét lên:
"Đại Thừa Diệt Thiên Chưởng!
Vù vù!
Linh lực hội tụ thành hình một bàn tay lớn, mang theo áp bức trầm trọng từ trên cao đánh xuống.
Cái khí thế kia khiến tất cả mọi người nhịn không được hít vào một hơi khí lạnh!
Không nói quá chút nào, lúc chưởng ấn đánh xuống, bầu trời phía trên thành Thanh Dương cũng phải ảm đạm phai mờ xuống!
Quân Thường Tiếu thản nhiên nói:
"Ánh sáng đom đóm.”
"Bịch!”
Hắn bước một chân lên, hai tay nắm chặt, ngay khi chưởng ấn sắp đánh đến, bỗng nhiên đánh về khoảng không trước mặt.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Sau một trận đấm đá tàn khốc, chưởng ấn đánh xuống bị một cỗ lực lượng bá đạo cưỡng ép đánh tan!
"Phốc!”
Tam trưởng lão Linh Nguyên Tông phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt hiện rõ sự sợ hãi.
Đại Thừa Diệt Thiên Chưởng là át chủ bài mạnh nhất của hắn ta, bắt đầu ngưng tụ lực lượng từ lúc đối phương còn đánh nhau với Võ Vương của Đoạn Thủy Các đến bây giờ, kết quả vẫn là bị phá hủy!
"Xoát!”
Quân Thường Tiếu giẫm Túng Vân Bộ xuất hiện ở trước mặt hắn, lãnh đạm nói:
"Giãy dụa vô ích.”
Vù vù!
Hắn một lần nữa đánh ra Sơn Băng Địa Liệt Quyền, quyền ấn bá đạo được tung ra, lập tức tạo thành một trận oanh tạc!
Tất cả mọi chuyện xảy ra với tốc độ ánh sáng!
Hiện trường chỉ có mỗi Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt có thể theo kịp hành động của Quân Thường Tiếu, nhìn thấy được nắm đấm cực nhanh của hắn.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Bịch bịch bịch!
Thời điểm tam trưởng lão Linh Nguyên Tông bị oanh tạc cuồng bạo, thân thể hắn ta bị đánh liên tiếp lùi về sau, biểu hiện trên khuôn mặt cũng biến sắc không ngừng, sau cùng bày ra vẻ vô cùng thống khổ!
Cho đến khi Quân chưởng môn không đánh nữa, kẻ địch đã lùi mấy chục bước, lúc hắn ta vừa ổn định được thân thể, bỗng nhiên lại phun ra máu tươi rồi ngã xuống đất.
Khóe miệng Trường Tôn Phương Hoa và Lãnh Tinh Nguyệt hơi co rút.
Nếu như hai người biết được Quân chưởng môn còn chưa dùng toàn lực, chắc chắn sẽ càng kiếp sợ hơn.
Có thể nói.
Với thực lực bây giờ của hắn, đừng nói là Võ Vương ngũ phẩm, cho dù là Võ Vương thất bát phẩm đến đây, kết quả cũng sẽ bị đánh cho hoài nghi nhân sinh.
"Trời ạ!”
Trong lòng Tạ thành chủ khiếp sợ, nói:
"Thực lực của Quân chưởng môn thật là khủng bố.”
Những đệ tử Thiết Cốt Phái thì ngẩng đầu ưỡn ngực, hiển nhiên chưởng môn tỏa ra mạnh mẽ như vậy, điều này khiến bọn họ có cảm giác rất tự hào!
"Không có ý nghĩa gì cả.”
Quân Thường Tiếu nhìn về phía Bạch Thụy Hổ đang trợn mắt hốc mồm nơi xa, nói:
"Ngươi cứ hạ lệnh công thành nhanh đi.”
Tay áo dài của hắn vung lên, bay ngược về thành.
Ba tên Võ Vương của Linh Nguyên Tông và Đoạn Thủy Các bị đánh trọng thương, chật vật lui về phía sau.
Quân Thường Tiếu không có ý định giết chết ba người này, nếu không bây giờ bọn hắn chính là ba cái xác chết.
"Quân chưởng môn.”
Bạch Thụy Hổ trầm giọng nói:
"Thiết Cốt Phái của ngươi thật sự muốn tham gia vào chiến tranh, tử thủ thành Thanh Dương sao?
Mặc dù gã rất khiếp sợ thực lực cường hãn của Quân Thường Tiếu, nhưng trên quy định có viết rõ ràng, Võ Vương không được tham gia vào chiến tranh của thế tục.
Vì cái gì?
Bởi vì thực lực của cảnh giới Võ Vương vô cùng khủng bố, chỉ cần giơ tay nhấc chân thôi cũng có thể tiêu diệt hàng vạn binh lính.
Quân Thường Tiếu vừa nhảy lên tường thành, nói:
"Thiết Cốt Phái còn, thành Thanh Dương còn!”
Giọng nói vang vọng khắp không trung.
Mấy triệu người dân ở trong thành nghe được câu nói này của hắn, trái tim run lẩy bẩy của bọn họ đã được an ủi rất nhiều.
"Quân chưởng môn!”
Tạ Quảng Côn đứng bên cạnh đã bị cảm động đến sắp khóc, hắn chắp tay nói:
"Phần ân tình này, thành Thanh Dương ta khắc sâu vào trong tim!”
“Hừ.”
Bạch Thụy Hổ cười lạnh nói:
"Chỉ là một thế lực môn phái nho nhỏ, lại muốn chống đối với quận Chân Dương uy vũ của ta sao?”
Xoát!
Chiến kỳ phất lên.
Mấy ngàn binh lính đẩy xe công thành đến.
Tất nhiên, bọn họ muốn bắt đầu công thành!
"Tiết đường chủ.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Trận chiến này giao cho ngươi.”
"Được.”
Tiết Nhân Quý bước lên phía trước, phất chiến kỳ trong tay, cổng thành lập tức mở ra, thành viên Lang Kỵ Đường cưỡi Cụ Phong Lang từng bước tiến ra.
"Tọa kỵ là Lang Thú?”
Ánh mắt Bạch Thụy Hổ hiện lên sự kinh ngạc.
"Chỉ có từng đó người thôi sao?”
Một tên tướng quân khác cười lên đầy khinh thường.
Bên phía quận Chân Dương có ba mươi vạn đại quân, ngược lại Thiết Cốt Phái chỉ điều động hơn một ngàn Lang Kỵ Binh nghênh chiến, chênh lệch có chút quá lớn!
"Rơi vào trận địa, chắc chắn phải chết!”
Chung Nghĩa cầm lên Bá Vương Thương, mở miệng rống to.
"Giết!”
"Giết!
"Giết!
Cụ Phong Lang cõng thành viên Lang Kỵ Đường sắp xếp thành trận hình mũi thương xông đến giết địch.
Đứng ở trên cao nhìn xuống, đại quân quận Chân Dương giống như biển rộng vô tận, mà Làng Kỵ Binh giết qua như chiếc thuyền đơn độc!
Tuy nhiên.
Cho dù số người cực ít nhưng mỗi thành viên Lang Kỵ Đường đều mang ánh mắt lạnh lẽo, quanh người bảo phủ một cỗ hơi thở cứng rắn!
"Châu chấu đá xe, đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Bạch Thụy Hổ lạnh hừ một tiếng, phất chiến kỳ trong tay lên.
"Cộp! Cộp! Cộp!”
50 ngàn Thiết Kỵ Binh đứng ở tiền tuyến, dần dần sắp thành trận hình.
Dùng số lượng binh sĩ lớn thế này để chiến đấu với một ngàn Kỵ Binh, có thể nói Bạch tướng quân đã cực kỳ cẩn thận.
"Giết!”
Tướng quân của kỵ binh đoàn hét to.
Cộp! Cộp! Cộp!
50 ngàn Thiết Kỵ Binh lập tức hành động, chiến mã phi nước đại, mặt đất khắp nơi run rẩy kịch liệt, cũng cuốn lên một trận bụi đất, Già Thiên Tế Nhật!
(Già Thiên Tế Nhật: che khuất bầu trời)
"Xoát!”
Tiêu Tội Kỷ đứng trên trạm gác, hắn giơ lên khẩu QBU-88, một con mắt áp sát trên ống ngắm 8x, sau đó bóp cò một cách dứt khoát.
Đoàng! Đoàng! Đoàng!..
Hai mươi viên đạn được sử dụng sạch, theo đó là từng đợt ánh sáng bay vụt qua thành viên Lang Kỵ Đường, chính xác đánh trúng kỵ binh của đối thủ.
Giết!
Cùng lúc đó, Chung Nghĩa là người dẫn đầu xông tới, trận đánh kỵ binh lấy ít địch nhiều, đã chính thức mở màn!