Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 492 - Chương 492. Lục Thiên Thiên, Bảo Trọng!

Chương 492. Lục Thiên Thiên, bảo trọng!
Nhận được vũ khí đã trải qua dưỡng linh, đệ tử Thiết Cốt Phái vội vã ký kết khế ước với khí linh bên trong.

Điểm tốt khi trở thành vũ khí chuyên biệt là dù có bị người khác chiếm đoạt, vũ khí của mình trong tay kẻ đó cũng vô pháp phát huy hiệu quả tốt nhất, đơn giản là vì không được khí linh thừa nhận.

Hàn Phong Kiếm và Bá Vương Thương là vũ khí của hệ thống, bản chất vốn đã cực kỳ mạnh, bây giờ lại có thêm khí linh, có thể nói là như hổ mọc thêm cánh!

Thật đó.

Vũ khí có khí linh cũng được coi như bảo vật!

Quân Thường Tiếu không ngừng tạo ra khí linh cho đệ tử, chẳng khác nào cấp cho bọn họ mỗi người một món bảo vật!

Điều này quá là cường hãn, đồng thời khiến Dạ Tinh Thần chấn kinh cực độ!

Kiếp trước hắn đã từng thấy vũ khí có khí linh rồi, nhưng đương nhiên đều là cực kỳ quý hiếm, lại khó tìm thấy, thế mà chưởng môn tùy ý phát cho đệ tử!

Thượng giới.

Nhất định là đến từ thượng giới!

Vù vù!

Vù vù vù —— —— ——

Ngoại viện, trên sân luyện võ rộng lớn, mấy người Tô Tiểu Mạt đang tới tấp kết nối với khí linh.

Trong nháy mắt, Hỏa hệ đỏ hồng, Thủy hệ lam đậm, Mộc hệ lục tươi, Thổ hệ nâu nhạt, Kim hệ vàng sáng, các thuộc tính ngũ hành mang sắc màu rực rỡ, xán lạn tràn ngập không gian, đan xen vào nhau tạo thành cảnh tượng tráng lệ!

Nhìn từ một góc độ khác, cảnh tượng này giống như trang bị được khảm đủ loại đá thuộc tính rực rỡ màu sắc.

Hoàn toàn giống người chơi đập tiền vô game!

Hà Vô Địch vừa mới hoàn tất tu luyện trong phòng huấn luyện bước ra, nhìn thấy trong tay mấy người Tô Tiểu Mạt cầm đủ loại vũ khí lộng lẫy, y lập tức trợn to mắt nói:

"Những… những vũ khí này đều có khí linh?"

Quả nhiên là dân trong nghề, nhìn phát biết ngay.

Ở thế giới của y, vũ khí khí linh là tiêu chuẩn thấp nhất để phán đoán năng lực, không có thì sẽ không được tính là cao thủ, đi ra ngoài cũng ngại chào hỏi với người ta.

Nhưng mà ngay tại phàm giới này, võ giả cấp độ Võ Sư đã sở hữu vũ khí khí linh, lại còn nhiều người như vậy, cảnh tượng này vô cùng kinh hồn khiếp vía!

"Nhất định là Thất Huyền Thánh Tôn lưu lại vũ khí ở phàm giới!"

Dạ Tinh Thần cho rằng những vũ khí này đến từ thượng giới, Hà Vô Địch là người thượng giới chính hiệu, kết quả lại cho rằng vị đại năng kia lưu lại, hiểu lầm này đúng là quá kỳ diệu.



Soạt!

Soạt!

Trên sân luyện võ, thuộc tính ngũ hành phóng ra bất tận, cảnh tượng có thể nói là hoành tráng lệ.

Mấy người Tô Tiểu Mạt và Lý Phi đều sở hữu khí linh hệ hỏa, quanh người cháy lên lửa đỏ hừng hực, tỏa ra một cỗ lực lượng như chực chờ bùng nổ.

Long Tử Dương và Tống Huyền Chu là khí linh hệ kim, đầu thương và thân kiếm phát ra sự sắc bén không gì cản được.

Dương Ngọc Hoa không dưỡng linh vào vũ khí, ngược lại là bởi vì Kiên Thiết Thuẫn có khí linh thổ hệ, sau khi kích hoạt lập tức hình thành khí thế nặng nề, khả năng phòng ngự cũng theo đó được nâng cao.

Về phần mộc hệ và thủy hệ, hai thuộc tính này khuynh hướng nghiêng về phụ trợ, cho nên tương đối thích hợp cho nữ tu.

Khó trách con hàng Dạ Tinh Thần có được khí linh hệ thủy, ngay lập tức xúc động muốn phun máu.

Quân chưởng môn nhìn các đệ tử nối tiếp nhau kiểm tra vũ khí của mình, hắn đứng trước đại điện hiện rõ nét tươi cười trên mặt.

Kiến thiết cấp sáu mở ra Linh Uẩn Các, thực sự đây là một chức năng vô cùng tuyệt vời, đệ tử được phát cho loại vũ khí này, sức chiến đấu khẳng định cũng tăng cao không ít.

Hơn nữa.

Chỉ cần có vũ khí từ hệ thống là có thể tùy thời tùy lúc dưỡng linh, hoàn toàn không cần phải dùng đến đủ loại vật liệu linh ta linh tinh gì đó.

"Chỉ đáng tiếc, Hàn Phong Kiếm, Bá Vương Thương, những vũ khí sơ phẩm này chỉ có thể dưỡng linh một lần."

Đây là điểm khiến Quân chưởng môn không hài lòng.

Hắn kéo ra Linh Uẩn Các nhấn vào hình ảnh Hàn Mang kiếm, số liệu hiện ra tương tự với Hàn Phong Kiếm, bất quá số lần dưỡng linh hiện lên là 2, ý nói nó có thể dưỡng linh ra hai loại khí linh.

"Ta là võ tu hệ hỏa, lại còn là Kiếm Đạo Song Vương, lựa chọn hỏa linh và kim linh là phù hợp nhất rồi."

Quân Thường Tiếu thầm nói.

Đúng lúc này, Lục Thiên Thiên tiến đến từ nội viện, hắn liền nói:

"Thiên Thiên, ngươi lấy ra Hàn Mang kiếm, bổn tọa cải tạo giúp ngươi."

Đáng tiếc không có khí linh hệ băng, nếu không đây khẳng định là lựa chọn đầu tiên.

Lục Thiên Thiên đi tới, nàng không có lấy ra Hàn Mang Kiếm, mà chỉ nói:

"Chưởng môn, đệ tử muốn xuất ngoại lịch luyện."

Lúc trước nàng đã đề cập đến chuyện này, bất quá tạm thời bị gác lại vì quận Chân Dương xâm lược, hiện giờ sự tình đã được giải quyết xong, cũng đã đến lúc nàng khởi hành đi tu hành ở Đông Bắc Lô châu.

"Được."

Quân Thường Tiếu nói:

"Bổn tọa cho phép ngươi xuất ngoại lịch luyện."

Hắn sẽ không ngăn cản đệ tử xuất ngoại.

"Bất quá."

Quân Thường Tiếu nói thêm:

"Trước tiên đưa Hàn Mang Kiếm đây."

Đi ra ngoài lịch luyện thì không vấn đề gì nhưng trước hết nên ngưng tụ khí linh cho vũ khí, ít ra nó có thể gia tăng sức chiến đấu, thời điểm ở bên ngoài có thể an toàn hơn một chút.

Lục Thiên Thiên đưa ra Hàn Mang Kiếm.

Quân Thường Tiếu cũng không có hỏi nàng muốn khí linh gì, lập tức lựa chọn hỏa linh và thủy linh.

Bởi vì không có băng linh, lùi một bước chọn thủy linh cũng không tồi, về phần hỏa linh thì hắn hy vọng thứ này có thể làm tan chảy trái tim trước giờ vẫn lạnh băng của nàng.

Ngày hôm sau.

Quân Thường Tiếu trả lại vũ khí đã trải qua dưỡng linh cho Lục Thiên Thiên, đồng thời mở miệng hỏi:

"Lúc nào xuất phát?"

"Ngay hôm nay."

Lục Thiên Thiên đáp.

"Vội vã như vậy sao?"

Quân Thường Tiếu suy nghĩ một lúc, nói:

"Được rồi."



Thiết Cốt Phái, bên ngoài sơn môn.

Các đệ tử Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ tự thân đưa tiễn Đại sư tỷ.

Lục Thiên Thiên tuy rằng có tính cách lạnh nhạt, thường hay im lặng ít nói, nhưng chung quy vẫn là Đại đệ tử của Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, nàng đương nhiên phải nhận được rất nhiều sự tôn trọng của đồng môn.

"Đại sư tỷ!"

Liễu Uyển Thi oà khóc nói:

"Nhớ bảo trọng!"

Nàng trước kia rất sợ Lục Thiên Thiên, dù sao thời điểm tiểu cô nương mới tới môn phái, còn bị người ta gác kiếm lên cổ mình.

Nhưng sau khi trở thành đệ tử Thiết Cốt Phái, có cái gì không hiểu về võ học thì tiểu cô nương đều được sư tỷ chỉ điểm, mặc dù sư tỷ vẫn luôn lạnh lùng không nhiều lời, nhưng thường thường dùng một câu liền vạch rõ điểm thiếu hụt, quả thật đã giúp bản thân rất nhiều.

Liễu Uyển Thi càng tiếp xúc thì càng hiểu rõ, Đại sư tỷ chỉ là tính cách có phần lạnh lùng, con người sư tỷ thật chất rất tốt.

Lăng Uyên Tuyết và nữ đệ tử Thiết Cốt Phái đưa mắt nhìn Đại sư tỷ xuống núi, tinh thần ai nấy cũng dần dần ảm đạm.

"Nhị sư huynh."

Tô Tiểu Mạt hỏi:

"Chưởng môn đâu rồi?"

Lý Thanh Dương lắc đầu, đáp:

"Ta cũng không biết."

Quân Thường Tiếu không đến đưa tiễn Đại đệ tử, lúc này hắn đang ngồi một mình trên nóc nhà đại điện, trong tâm trí là từng mảnh kí ức ngày xưa.

"Ta muốn gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh Phái."

Đây là câu đầu tiên Lục Thiên Thiên nói khi lần đầu gặp mặt.

Khi đó, Quân đại chưởng môn vừa mới xuyên không, ngay cả cơm ăn cũng phải dựa vào Vương đại thẩm cứu tế, có thể nói nghèo rớt mồng tơi, tình cảnh vô cùng thê thảm.

"Ngươi là chưởng môn?"

"Ta xin rút."

Đối mặt với chất vấn của Lục Thiên Thiên, Quân chưởng môn xài mọi kỹ năng vốn liếng mình có để giữ nàng lại.

Về sau khi đi thành Thanh Dương tham gia Bách Tông chiêu mộ, đệ tử duy nhất của môn phái này không ngừng buông lời sát thương, cũng giúp không ít độc giả mượn cơ hội để phỉ nhổ hắn.

"Con meo nó."

Quân Thường Tiếu lắc đầu, xóa hết hồi ức bi thương trong đầu, nói:

"Cũng đâu phải một đi không trở lại, thương cảm như vậy làm cái gì đâu chứ."

Hắn đứng dậy nhìn về phía thân ảnh uyển chuyển đã biến mất trên bậc thang, truyền âm nói:

"Lục Thiên Thiên, nhớ kỹ cho bổn tọa, ngươi vĩnh viễn là Đại đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái!"

Lục Thiên Thiên dưới chân núi nghe được, bất quá nàng không đáp lại.

"Ở bên ngoài gặp phải phiền phức nhớ đừng lỗ mãng, nhất định phải nghĩ biện pháp cầu viện môn phái, bổn tọa và các sư đệ sư muội của ngươi, luôn là hậu thuẫn kiên cường cho ngươi!"

Quân Thường Tiếu lại truyền âm nói.

Lục Thiên Thiên dừng bước ở chân núi, quay đầu nhìn về phía sơn môn, một đám sư đệ vẫn vẫy tay, mỉm cười tiễn chính mình.

Nàng đã từng bị trục xuất khỏi tông môn, thời điểm ấy không một ai đến an ủi, cũng không một ai đến quan tâm.

Bây giờ, nàng chỉ đơn giản là xuất ngoại lịch luyện một chuyến, đâu có nghĩa là sẽ không trở về, kết quả sư đệ và sư muội vẫn đứng mãi trước sơn môn tiễn biệt, thật lâu vẫn chưa rời đi.

Khoảnh khắc này, tâm cảnh Lục Thiên Thiên xuất hiện gợn sóng.

"Muốn giữ tâm lặng như nước khó khăn như thế sao…."

Ánh mắt nàng hiện lên sự cay đắng, người ra đi đầu không ngoảnh lại.

Ngày hôm đó, Đại đệ tử Thiết Cốt Tranh Tranh Phái xuống núi, bắt đầu hành trình lịch luyện thuộc về nàng, về phần khi nào nàng trở về, đó là một ẩn số.


Bình Luận (0)
Comment