Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 493 - Chương 493. Xin Nhận Của Ta Một Lạy!

Chương 493. Xin nhận của ta một lạy!
Sau khi Lục Thiên Thiên rời đi, bầu không khí có phần băng lãnh tràn ngập Thiết Cốt Phái cũng triệt để tiêu tán.

Nhưng mà, chúng đệ tử vẫn phảng phất cảm thấy như thiếu một chút gì đó, thời điểm tập thể dục buổi sáng như mọi ngày, ai nấy đều cảm thấy có chút không quen.

Quân chưởng môn cũng không quen.

Thể dục buổi sáng kết thúc, hắn ngồi trong đại điện, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn bên ngoài cửa.

Nơi đó, nàng thường xuyên thình lình xuất hiện, sau đó tựa ở cửa nói vài lời lạnh như băng.

Người đều có tình cảm.

Dù là loại tình cảm không liên quan với tình yêu nam nữ.

Quen biết Lục Thiên Thiên đã lâu, mặc dù bình thường cũng không phải thời thời khắc khắc đều kề cận, nhưng bây giờ người rời đi như vậy, khẳng định sẽ cảm thấy thiếu vắng gì đó.

“Hầy...”

Quân Thường Tiếu thở dài một hơi.

Sớm biết như nãy đã không phê chuẩn nàng xuất ngoại lịch luyện.

“Chưa đi được bao lâu.”

Lê Lạc Thu từ bên ngoài đi vào, cười nói:

“Chưởng môn liền nhớ nàng rồi sao?”

Lời này có ẩn ý, nhưng mà Quân chưởng môn trời sinh độc thân khẳng định không nghe ra ý ẩn trong lời, mà là có chút ưu thương nói:

“Dù sao cũng là Đại đệ tử, bổn tọa có thể không nhớ sao.”

Lê Lạc Thu nói:

“Đừng nghĩ nữa, nói cho ngươi một tin tốt.”

“Tin gì mà tốt?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

Lê Lạc Thu cười nói:

“Quận Chân Dương khai chiến với quận Xích Dương, song phương mỗi bên điều động năm mươi vạn đại quân.”

Ánh mắt Quân Thường Tiếu sáng lên nói:

“Thật đúng là tin tốt!”

Quận Chân Dương đánh nhau cùng quận lục đẳng khác, khẳng định không có tâm tư nhằm vào quận Thanh Dương, mình có thể an an ổn ổn phát triển môn phái rồi.

...

“Sư huynh.”

Trên sân luyện võ, Tô Tiểu Mạt thấp giọng nói:

“Đại sư tỷ không ở đây, mọi người hình như đều không có tinh thần.”

“Cần thời gian thích ứng.”

Lý Thanh Dương đáp.

“Soạt!”

Hắn liền đứng dậy vỗ vỗ tay, nói:

“Đừng có ngẩn hết ra đó nữa, cần làm nhiệm vụ thì đi làm nhiệm vụ, cần tu luyện thì tu luyện đi.”

Đại sư tỷ không ở đây, hắn thân là Nhị đệ tử thì nhất định phải gánh vác chuyện này.

“Rõ!”

Chúng đệ tử điều chỉnh tâm tình, bắt đầu chuyên chú tu luyện.

...

Quân chưởng môn cũng dần dần thoát khỏi tâm tình ủ rũ do Đại đệ tử rời đi gây ra, bắt đầu bố trí kế hoạch phát triển môn phái sau này.

Đầu tiên, mở rộng môn phái.

Sau khi thu nhận năm ngàn đệ tử, nội ngoại viện đều tương đối chật chội, xây dựng thêm là điều tất yếu.

Nhận được mệnh lệnh, Lý Thanh Dương lấy ra rất nhiều sơ đồ phác thảo kiến trúc, thậm chí còn lấy ra rất nhiều mô hình cỡ nhỏ.

Quân chưởng môn nhìn mô hình kiến trúc tinh xảo, kinh ngạc nói:

“Ngươi làm?”

“Vâng.”

Lý Thanh Dương đáp.

“Chậc chậc.”

Quân Thường Tiếu khen nói:

“Những mô hình kiến trúc chế tạo này, hoàn toàn có thể sánh với thành tựu kiến trúc triều đình của dòng họ Lôi.”

(Thành tựu kiến trúc hoàng gia của dòng họ Lôi: Là bộ sưu tập các bản vẽ thiết kế và mô hình kiến ​​trúc triều đình nhà Thanh.)

“Thành tựu… Lôi?”

Lý Thanh Dương mờ mịt nói.

“Hầy.”

Quân Thường Tiếu cũng không giải thích nhiều, đưa tới không gian giới chỉ, nói:

“Trong này có mười triệu lượng, không đủ lại đến lấy thêm.”

Khóe miệng Lý Thanh Dương giật nhẹ.

Mười triệu lượng để mở rộng Thiết Cốt Phái, cực kỳ xa xỉ!

Không có cách nào.

Quân chưởng môn hiện tại thiếu tu vi, thiếu nhiều đệ tử tư chất cao, duy chỉ có tiền là không thiếu!

...

Ngày hôm sau.

Dưới sự chủ trì của Lý Thanh Dương, công cuộc tân trang nội viện của Thiết Cốt Phái tiến hành với khí thế hừng hực.

Đệ tử khác vẫn tiếp tục tu luyện như thường ngày.

Quân chưởng môn kết thúc buổi thể dục buổi sáng xong, sau đó làm một chuyến đến thành Hồ Dương.

Hắn đã mua phương pháp điều chế trung phẩm Tụ Khí Đan, hắn còn thiếu dược liệu để luyện chế và hạt giống để gieo trồng.

“Quân chưởng môn!”

Trong cửa hàng dược liệu, Ngải Thượng Nghễ vội vàng tới gặp, cũng cảm kích vạn phần nói:

“Thủ được thành Thanh Dương, chẳng khác nào giữ được quận Thanh Dương, đây chính là đại ân!”

“Chỉ là việc nhỏ, không cần nhắc đến.”

Quân Thường Tiếu đáp.

Khóe miệng Ngải Thượng Nghễ giật giật.

Chặn đứng ba mươi vạn đại quân quận Chân Dương, còn chém chết Bạch Thụy Hổ, chuyện này chỉ coi là việc nhỏ, vậy cái gì mới là việc lớn chứ!

“Ngải gia chủ.”

Quân Thường Tiếu quay lại chính sự nói:

“Lần này bổn tọa đến đây là muốn mua một ít dược liệu và hạt giống.”

Nói xong, hắn đưa ra danh sách đã ghi sẵn dược liệu và hạt giống cần mua.

Ngải Thượng Nghễ nhìn kỹ một lần nói:

“Quân chưởng môn, những dược liệu này cửa hàng ta không còn nhiều, bất quá hạt giống tích trữ một lượng không nhỏ.”

“Mua hết.”

Quân Thường Tiếu rất thẳng thắn đáp.

Có Ngụy Lão và Dược đường, giá trị hạt giống khẳng định cao hơn dược liệu phổ thông.

Hiệu suất làm việc của Ngải Thượng Nghễ rất nhanh, vỏn vẹn nửa giờ, lượng lớn dược liệu và hạt giống để luyện chế trung phẩm Tụ Khí Đan đã được đưa tới.

“Bao nhiêu tiền?”

“Quân chưởng môn vì quận Thanh Dương ta hóa giải kiếp nạn, Ngải mỗ cảm kích tột cùng, toàn bộ tặng miễn phí!”

“Chuyện này...”

Quân Thường Tiếu miễn cưỡng tiếp nhận, nói:

“Vậy ta không khách sáo.”

Trước khi đi, hắn lại cho Ngải Thượng Nghễ mấy chục viên Liệu Thương Đan và hơn mười viên Tố Thể Đan.

Trên đường chính.

Quân chưởng môn một đường đi, dân chúng trong thành đều dùng ánh mắt cảm kích và sùng bái nhìn hắn.

“Lập Nhi!”

Một thiếu phụ ôm bé trai cỡ ba tuổi, nói:

“Đây chính là chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái, là đại ân nhân của quận Thanh Dương chúng ta!”

“Mẹ!”

Ánh mắt đứa bé kiên định nói:

“Ta lớn lên nhất định phải gia nhập Thiết Cốt Tranh Tranh Phái!”

“Quân chưởng môn.”

Một ông lão tuổi đã cao quỳ xuống, nói:

“Xin nhận của lão hủ một lạy!”

Ông lão cũng không phải là dân bản địa của quận Thanh Dương.

Trăm năm trước ông đi theo người thân đến đây, nguyên nhân là quê quán đã bị chiến hỏa quét ngang.

Là người từng trải, lão càng rõ ràng sự tàn khốc của chiến tranh so với ai khác, cũng càng rõ ràng tầm quan trọng của cuộc sống hòa bình!

Cho nên lão quỳ xuống vì muốn cảm kích Quân chưởng môn!

Lúc viết đoạn này, tác giả nhớ tới bà cố mình, bà cụ vẫn còn khoẻ mạnh, cũng đã gần trăm tuổi rồi.

Khi bà còn trẻ, chính là những năm trung hoa bị ngoại địch xâm lược, mang theo tổ phụ còn nhỏ tuổi (ông nội) tránh né oanh kích của bom đạn.

Chúng ta có thể sinh sống trong thời đại hòa bình này, làm sao có thể hiểu hết cuộc sống của ông bà ta - thế hệ những người sinh ra trong những năm tháng chiến tranh, đường thời há có thể hiểu hết những năm tháng ác liệt đó.

Cho nên.

Nỗi nhục của quốc gia không thể quên.

Vô số thế hệ đã ngã xuống, dòng máu nóng rơi xuống để đổi lại quốc thái dân an ngày nay, thế hệ sau phải vĩnh viễn khắc ghi công lao ấy trong tim!

“Lão nhân gia, xin mau mau đứng lên.”

Quân Thường Tiếu vung tay áo, dùng linh lực nhu hòa đỡ dậy lão giả đang quỳ xuống.

Nhưng mà.

Vừa đỡ dậy được người này.

Dân chúng trên đường phố lại cùng nhau quỳ xuống.

“Quân chưởng môn.”

Mọi người dập đầu, nói:

“Xin nhận chúng ta một lạy!”

“Chuyện này...”

Quân Thường Tiếu rất xấu hổ, vội vội vàng vàng rời khỏi thành Hồ Dương.

Nhưng mà, đến lúc hắn vừa đi tới một khu vực khá xa thành, hai bóng đen lập tức lao ra từ chỗ tối, quanh người bạo phát linh lực hùng hậu!

Dựa trên hơi thở, tuyệt đối là Võ Vương!

Uỳnh!

Uỳnh!

Quân Thường Tiếu bỗng nhiên quay người, trực tiếp đánh người đánh lén văng ra ngoài.

Bịch! Bịch! Bịch!

Hai bóng đen lảo đảo lùi lại, trong mắt hiện rõ sự khó tin.

Mình ẩn nấp kĩ như vậy, lại còn đột nhiên ra tay, thế mà hắn vẫn nhanh chóng đánh trả như thế, lực phản ứng cũng quá nhanh rồi!

Quân Thường Tiếu thu hồi chưởng, cười lạnh nói:

“Hai vị bám theo bổn tọa rất lâu rồi nhỉ?”

Đúng thế.

Bám theo từ thành Hồ Dương.

“Quân chưởng môn.”

Một người áo đen tướng mạo thô ráp, tuổi chừng ngoài ba mươi chắp tay, nói:

“Thực lực quả nhiên rất mạnh, huynh đệ ta bội phục không thôi!”

Quân Thường Tiếu lại thản nhiên nói:

“Các ngươi là người của quận Chân Dương?”

“Không phải.”

“Người của Ma Sát Tông?”

“Không phải.”

“Người của Thí Thần Điện?”

“Cũng không phải.”

Quân Thường Tiếu buồn bực không thôi.

Mình cũng chỉ có mấy địch nhân như kia, tất cả đều không phải thì còn do ai phái tới đây trời?

“Quân chưởng môn.”

Người áo đen kia chắp tay, nói:

“Hai huynh đệ ta không môn không phái, lưu lạc chốn giang hồ đã lâu, muốn bái nhập vào Thiết Cốt Tranh Tranh Phái!”

“Hửm?”

Quân Thường Tiếu ngu người.

Hai Võ Vương chủ động gia nhập Thiết Cốt Phái, phương thức thỉnh cầu hình như có gì đó sai sai!


Bình Luận (0)
Comment