Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 495 - Chương 495. Vạn Kiếm Quy Tông!

Chương 495. Vạn Kiếm Quy Tông!
Cường giả Võ Vương mạnh như vậy, làm sao có thể làm đệ tử trong môn phái, vì thế Quân Thường Tiếu bắt đầu suy nghĩ sắp xếp cho bọn họ một chức vị nào đó.

Đường chủ?

Hình như tạm thời cũng không có môn đường nào cần, lấy đâu ra cho bọn họ quản lý.

Hệ thống kiến nghị nói:

“Môn phái thiếu khuyết vài vị trưởng lão, không bằng bổ nhiệm hai người làm trưởng lão cho xong.”

Quân Thường Tiếu cũng có suy nghĩ như thế, bất quá chống cằm nói:

“Cũng không thể vừa mới gia nhập môn phái liền bổ nhiệm trưởng lão, cần phải cẩn thận quan sát một lúc đã.”

Quan sát thế nào?

Nghĩ đi nghĩ lại, quyết định trước tiên để huynh đệ họ Ninh chỉ dạy đệ tử.

Giang Tà nhận được tin tức này xong, ngay lập tức hớn hở ra mặt.

Gã thân là trưởng lão duy nhất của môn phái, cho nên cách một đoạn thời gian phải mở sách dạy bài, chỉ điểm những sai lầm trong võ học của đệ tử.

Mới bắt đầu, Giang Tà cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì to tát, thậm chí cho rằng còn là một niềm vui nho nhỏ.

Cho đến khi gặp Thượng Quan Hâm Dao, một vở bi kịch bắt đầu mở màn.

Trình độ võ học của nữ nhân này cực cao, vấn đề nhiều như sao trên trời, Giang Ta bị hỏi đến mức đầu muốn nứt vỡ, sống không bằng chết.

Mỗi lần đi võ đường, gã đều ôm tâm chí lao ra chiến trường một đi không đường về.

Có thể tra tấn Giang trưởng lão của chúng ta đến mức độ này, độc giả hẳn là hiểu cảnh giới không hiểu thì phải hỏi của Thượng Quan Hâm Dao, là một thứ khủng khiếp đến nhường nào!

Hiện giờ, chưởng môn cho hai vị Võ Vương đến chỉ dạy đệ tử, bản thân chẳng khác nào từ trong biển khổ tìm thấy bờ, hoàn toàn giải cmn thoát!

Giang Tà thiếu chút nữa đến nhà ăn làm một bàn nhậu ăn mừng, đơn giản chỉ vì cảm xúc quá mức xúc động!

Quân chưởng môn cho huynh đệ họ Ninh bắt đầu chỉ dạy đệ tử trước, trải qua quan sát một tháng nếu có biểu hiện không tồi, tất nhiên chức vụ trưởng lão đã chắc như đinh đóng cột.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa, hắn bắt đầu đặt hiện tâm tư vào việc tu luyện.

Thế nhưng, bởi vì thân là Kiếm Võ Song Vương, không chỉ cần tiêu hao rất nhiều tài nguyên, mà còn cần một khoảng thời gian rất dài.

“Tu luyện từng bước, chung quy vẫn rất chậm.”

Quân Thường Tiếu thầm nói:

“Nếu như hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng đều là Kinh Nghiệm Phù, từ đó thuận thế đột phá thì mới là vương đạo.”

Hệ thống nói:

“Sướng chết ngươi luôn.”

Quân Thường Tiếu không để ý nó, bắt đầu suy nghĩ về nhiệm vụ ẩn trong khoảng thời gian này, xem thử có series nhiệm vụ như “trừ hại cho dân” hay không?

Rốt cuộc...

Nhiệm vụ ẩn liên quan đến quá nhiều thành ngữ, nghĩ đi nghĩ lại hoàn toàn không có chút manh mối.

Hệ thống nói:

“Nhiệm vụ ẩn coi trọng thuận theo tự nhiên, chủ nhân tốt nhất vẫn là đặt tâm tư vào chính đạo.”

“Hầy.”

Quân Thường Tiếu thu hồi suy nghĩ không sát với thực tế, thành thạo kéo ra khu mua sắm trung cấp.

Kể từ lần trước mua sắm không ít các phương pháp điều chế, dẫn đến điểm cống hiến không đủ, cho nên chưa xem hết toàn bộ vật phẩm.

Đáng tiếc.

Vật phẩm phía sau không có bất kỳ giá trị gì cả.

Quân Thường Tiếu vừa nghĩ một cái, ngay lập tức tiêu hao 100 điểm cống hiến đổi mới khu mua sắm.

Vận khi quá kém.

Hắn xem lướt qua vật phẩm mới xuất hiện, kết quả chẳng nhìn thấy vật phẩm nào đáng giá.

Quân chưởng môn rất thất vọng, nói:

“Ta có 5 điểm may mắn, vì cái gì một món đồ tốt cũng không có.”

Hệ thống nói:

“Điểm may mắn chỉ là nâng cao độ may mắn của chủ nhân, mà không phải là xác suất 100% đổi mới ra đồ tốt.”

Quân Thường Tiếu kéo xuống đáy khu mua sắm, sau khi vật phẩm mới một lần nữa xuất hiện, ánh mắt hắn lập tức sáng lên.

Vật phẩm thứ hai hàng thứ nhất là một cuốn bí tịch, trên đó viết bốn chữ to lớn, mạnh mẽ, cứng cáp -------- Vạn Kiếm Quy Tông.

Kiếm pháp.

Đây là kiếm pháp.

Quân Thường Tiếu vội vàng mở phần giới thiệu chi tiết.

Vật phẩm: Vạn Kiếm Quy Tông.

Giới thiệu: Kiếm kỹ cấm thuật của vị diện nào đó, trải qua sửa đổi và hoàn thiện từ một bị đại năng thần bí, uy lực của nó không thể đo lường.

Công dụng: Công pháp phân thành ba tầng, tầng đầu tiên là Vạn Kiếm Quy Nhất (vạn kiếm hợp nhất), tầng thứ hai là Vạn Vật Vi Kiếm (mọi vật thành kiếm), tầng thứ ba là Ngã Nhược Vi Kiếm, Thiên Hạ Vô Kiếm (thân ta thành kiếm, thiên hạ không kiếm).

Ưu điểm: Kiếm kỹ này sau cải tạo đã có uy lực bất phàm, có thể xưng là cực phẩm trong kiếm kỹ.

Nhược điểm: Khó học khó tinh mà còn tiêu hao rất lớn, cho dù lĩnh hội thành công nhưng không có cảnh giới Kiếm Vương trở lên, đừng tùy tiện thi triển nếu không sẽ bị cắn ngược, nhẹ thì bị thương, nặng thì bỏ mạng.

Giá cả: 2000 điểm cống hiến.

Đẳng cấp: không.

“Không?”

Quân Thường Tiếu nhìn thấy giới thiệu đẳng cấp, lập tức trợn tròn hai mắt.

Từ phần giới thiệu ưu điểm thì đây nhất định là một võ học rất lợi hại, vì cái gì lại không có đẳng cấp.

Hệ thống giải thích:

“Vũ trụ mênh mông, cường giả như mây, có vài võ học đấng toàn năng sáng tạo, có lẽ đã vượt khỏi phạm vi tính toán của hệ thống, vì thế không cách nào phân chia chính xác.”

Quân Thường Tiếu kinh ngạc nói:

“Đến hệ thống cũng không tính toán ra được, Vạn Kiếm Quy Tông này khẳng định siêu lợi hại.”

“Đinh! Chủ nhân tiêu hao 2000 điểm cống hiến, nhận được Vạn Kiếm Quy Tông x1, vật phẩm đã gửi vào không gian giới chỉ.”

“Đinh! Điểm cống hiến môn phái: 2802/10000.”

Sau khi mua xong Vạn Kiếm Quy Tông, hệ thống không tự động đưa vào công pháp môn phái, có thế thấy loại võ học này không thích hợp cho toàn bộ đệ tử tu luyện.

Nghĩ lại cũng thấy đúng.

Tốt xấu gì cũng là võ học kiếm đạo, trong số đệ tử Thiết Cốt Phái thì người có tư chất kiếm đạo, chung quy chỉ có một mình Chu Hồng.

“Soạt!”

Quân chưởng môn vung tay lên, lấy ra kiếm kỹ tỏa ra kiếm thế, không thể chờ đợi thêm bắt đầu lật xem.

Thế nhưng, chỉ mới xem tầng thứ nhất là Vạn Kiếm Quy Nhất, hắn liền có một cảm giác giống như hiểu lại như không hiểu, không nhịn được mà cảm thán nói:

“Có chút thách thức à nha.”

Võ học trong khu mua sắm, bất luận là cấp cao thấp thế nào đều rất dễ dàng hiểu rõ, chỉ có Lăng Kiếm Thần Quyết và Vạn Kiếm Quy Tông là ngoại lệ.

Nói thêm.

Võ học kiếm đạo cao thâm khó dò như vậy sao?

“Khó cũng phải học.”

Thời gian tiếp theo, Quân Thường Tiếu đặt hết tâm tư vào việc lĩnh hội võ học, thậm chí còn không màng đến việc tu luyện.

Thế nhưng.

Vạn Kiếm Quy Tông thực sự quá cao thâm.

Quân chưởng môn tu luyện năm ngày ở trong phòng, chỉ lĩnh ngộ được một ít da lông.

“Vấn đề này quá nan giải!”

Hắn vò đầu bức tóc, ngửa cổ hét lớn nói:

“Ta không giải được, không giải được a...”

Mọi người đều cho rằng Quân chưởng môn đã yêu nghiệt đến mức bá đạo, vừa là vương giả của võ đạo, vừa là vương giả của kiếm đạo, kết quả đâu ngờ rằng bị một loại kiếm kỹ làm cho khốn đốn.

Như này cũng nói rõ, võ học thiên hạ nhiều vô kể, trong đó có loại cao thâm sâu khó lường.

“Ta cũng không tin không thông được ngươi!”

Quân chưởng môn dây dưa với Vạn Kiếm Quy Tông, dồn hết chuyện môn phái cho Lý Thanh Dương và Lê Lạc Thu, hoàn toàn dành trọn tâm tư vào việc lĩnh ngộ kiếm kỹ.

“Aaa”

“Không được rồi!”

“Cái quỷ này sao lại khó giải đến vậy!”

Cách một khoảng thời gian, khi đệ tử đi ra từ đình viện, thỉnh thoảng lại nghe thấy giọng nói bất lực, có lúc không nhịn được thầm nói:

“Chưởng môn đang làm gì vậy?”

Thời gian thấm thoát trôi qua, chớp mắt đã được một tháng.

Dược liệu luyện chế trung phẩm Tụ Khí Đan, dưới sự cố gắng chăm sóc trồng trọt của Ngụy lão và thành viên Dược Đường, rốt cuộc đã trưởng thành.

Quân chưởng môn vẫn ở suốt trong phòng không ra ngoài.

“Nhị sư huynh.”

Liễu Uyển Thi như thường lệ đến đưa cơm, lo lắng nói:

“Chưởng môn vẫn nhốt mình trong phòng, mấy ngày không ăn cơm rồi, có phải trong người mang bệnh nặng hay không?”

“...”

Lý Thanh Dương thiếu chút nữa ngã quỵ xuống.

Cô nương này, nói chuyện vẫn luôn không nghĩ như vậy!

“Hầy.”

Lý Thanh Dương lắc đầu nói:

“Không ngờ, Đại sư tỷ rời đi lại khiến chưởng môn đau lòng lớn đến như vậy.”

Nếu như Quân Thường Tiếu nghe thấy, nhất định sẽ mở cửa suốt cho hắn một cước.

Đau thương cái em gái ngươi!

Bổn tọa là đang lĩnh ngộ võ học cao thâm, không phải là vì Lục Thiên Thiên.

“Sư huynh.”

Tô Tiểu Mạt nói:

“Chúng ta vào khuyên nhủ chưởng môn đi, đừng để người quá nhung nhớ Đại sư tỷ.”

“Được.”

Lý Thanh Dương dẫn các đệ tử đi về phía đình viện.

Vừa đi đến cửa, trong phòng phát ra tiếng cười lớn “há há há”

Liễu Uyển Thi căng thẳng nói:

“Chưởng môn không phải điên luôn rồi chứ?”

“Bành!”

Đột nhiên, cửa phòng bị đẩy ra.

Một luồng kiếm thế lạnh lẽo bắn ra ngoài, thổi tóc mái của mọi người bay tán loạn.

“Soạt!”

Quân Thường Tiếu bước lớn đi ra, ngửa cổ lên trời, cười lớn nói:

“Nan đề này, ta đã giải xong!”

Lý Thành Dương và đám đệ tử khác trợn mắt há miệng.

Một tháng không gặp, tóc chưởng môn rối bù xù, lôi thôi nhếch nhác chẳng khác gì một tên ăn mày đầu đường!

“Chưởng môn.”

Tô Tiểu Mạt yếu ớt nói:

“Người… người không sao chứ?”

Quân Thường Tiếu hất lọn tóc rối che mặt, cười lớn nói:

“Hôm nay bổn tọa sẽ cho các người hiểu, cái gì gọi là Vạn Kiếm Quy Nhất.”

“Soạt!”

Hắn tung người nhảy, bay lên trên đại điện.

Ngay khi vừa hạ xuống bên trên, chân bị trơn trượt, trực tiếp ngã xuống.

“Rầm!!”

“Ui cha...”


Bình Luận (0)
Comment