Chương 497. Thân phận của Liễu Uyển Thi!
Từ giờ đến ngày đại hội nấu nướng Tây Nam Dương Châu còn nửa tháng, Quân Thường Tiếu dẫn theo Liễu Uyển Thi lên đường rời đi.
Không mang theo đệ tử khác đi cùng, chính là hy vọng bọn họ có thể nhanh chóng tăng lên tu vi.
Về phần mấy ngàn viên trung phẩm Tụ Khí Đan luyện chế hoàn tất kia, toàn bộ đã được cho vào máy phân phối đan dược, các đệ tử có thể nhận lấy trong thời gian cố định.
Theo sự phát triển của môn phái, Quân chưởng môn cũng đã thả tay khỏi vòng quản lý rồi.
"Nếu như sở hữu thêm một thiết bị trao đổi qua lại với không gian giới chỉ, vậy thì không cần ở môn phái cũng có thể luyện chế đan dược, vũ khí cũng như các vật phẩm khác, một đường dây truyền thẳng tới các máy móc khác."
Quân Thường Tiếu thầm nghĩ.
Hệ thống nói:
"Cái gì cũng có, nhưng mà quan trọng cần phải có vận may đổi mới ra."
"Thật sao?"
Hai mắt Quân Thường Tiếu sáng rực lên.
Người đi du sơn ngoạn thủy ở đại lục Sao Băng, đệ tử thiếu đan dược thì làm sao bây giờ?
Đơn giản.
Ngụy Lão mang dược liệu trồng được đưa vào trong thiết bị, sau đó truyền tới không gian giới chỉ, sau khi trải qua một phen luyện chế, cuối cùng bổ sung vào máy phân phối đan dược.
Nghĩ đến đây, Quân Thường Tiếu càng thêm mong đợi.
Nói trở lại.
Sao hắn không mời một số đan dược sư đến luyện chế đan dược?
Đan dược các của hệ thống hoàn toàn có thể thống nhất hóa, đơn giản hóa luyện đan, hơn nữa đan được luyện chế còn rất mạnh, cần gì phải đi mời Đan dược sư!
Quân chưởng môn tuy chỉ là một người nhưng có thể làm ra rất nhiều thứ, đan dược, vũ khí, phù chú hay thậm chí vũ khí linh khí đều có thể tạo ra, có thể nói là toàn năng tuyệt đối.
...
"Ah!"
Đừng ở ngoài non xanh nước biếc, Quân Thường Tiếu giang ra hay tay, ngửi mùi cỏ xanh làm say lòng người, bùi ngùi nói:
"Đi giải sầu cũng không tệ nhỉ!"
Liễu Uyển Thi ngồi trên tảng đá, hai tay chống cằm, trên mặt lộ rõ sự lo lắng bồn chồn.
"Đang nghĩ cái gì đấy?"
Quân Thường Tiếu nói.
"À...không có gì."
Liễu Uyển Thi bối rối nói.
Quân Thường Tiếu ngồi xuống, nói:
"Sau khi rời khỏi môn phái, lúc nào ngươi cũng mặt chau mày ủ như thế, có phải là mang tâm sự gì hay không?"
"Không có..."
Liễu Uyển Thi nói:
"Không có, không có tâm sự!"
Quân Thường Tiếu im lặng.
Toàn bộ tâm sự đã ghi lên trên mặt rồi, mình còn không nhìn ra thì há chẳng phải là bị mù à.
"Vậy thì bổn tọa đoán thử xem, ngươi rốt cuộc có tâm sự gì."
Quân thường Tiếu suy nghĩ một lúc, nói:
"Có thể làm ra cơm chiên gia tăng sức mạnh, thân phận của ngươi chắc cũng không thuộc hàng tầm thường đúng không?"
"Đệ tử có thể có thân phận không tầm thường gì đâu chứ."
Lúc Liễu Uyển Thi nói những lời này, đôi mắt mang đầy vẻ quấn quýt.
Quân Thường Tiếu nhìn vào mắt tiểu cô nương, tiếp tục nói:
"Theo bổn tọa biết, Tây Nam Dương Châu cũng có một gia tộc làm đầu bếp, đồ ăn làm ra có thể giúp tăng thực lực võ đạo."
Liễu Uyên Thi nói:
"Chưởng môn nói đến hẳn là Âu Dương gia ở vương thành Thiên Dụ?"
"Đúng thế."
Quân Thường Tiếu nói.
Liễu Uyển Thi nói:
"Chưởng môn cho rằng đệ tử là người của Âu Dương gia?"
"Một người bình thường lại có thể làm cơm chiên tăng sức mạnh, bổn tọa khó có thể tin được."
Quân Thường Tiếu nói.
Những lời này đã nói lên rằng hắn tin tiểu cô nương này là người của Âu Dương gia, nếu không làm sao có thể nghiên cứu ra món ăn thần kỳ đến như vậy được.
"Được rồi."
Liễu Uyển Thi nói:
"Đệ tử thừa nhận bản thân có quan hệ với Âu Dương gia."
Quân Thường Tiếu cũng không quá bất ngờ.
Năm đó sau khi thu nhận tiểu cô nương này, Lục Thiên Thiên đã từng hoài nghi nhưng hắn không coi đó là chuyện quan trọng, bất quá trong những lúc nhàm chán cũng có suy nghĩ tới.
Quân chưởng môn không chỉ nghĩ đến thân phận của Liễu Uyển Thi, mà còn từng nghĩ đến thân phận của rất nhiều đệ tử khác.
Người khiến hắn nghĩ nhiều nhất là Lục Thiên Thiên, bởi vì dựa vào trực giác của bản thân, cảm thấy sau lưng đệ tử này chắc chắn không đơn giản.
Cho đến hiện tại, Quân chưởng môn còn cho rằng các nữ nhân tài năng hơn người như thế, việc gia nhập Thiết Cốt Phái có thể là vì trốn sự đuổi giết của kẻ thù.
Cho nên thời điểm Lục Thiên Thiên ra ngoài rèn luyện mới nói bất luận gặp phải nguy hiểm gì, môn phái đều là hậu thuẫn kiên cường nhất của nàng.
Lão tử mặc kệ kẻ thù của nàng là ai, cũng mặc kệ bọn chúng mạnh bao nhiêu.
Nếu như dám động đến đệ tử của mình, chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực môn phái đánh giết với chúng một phen ----- không chết không thôi!
Tính cách của Quân chưởng môn chính là bao che.
Từ hôm đệ tử bị tà phái quận Hoa Dương khi dễ ở Tử Vong Cốc, ngay lập tức dẫn người tiêu diệt toàn bộ đã thể hiện rõ.
"Chỉ là có quan hệ thôi sao?"
Quân Thường Tiếu nói.
Liễu Uyển Thi cúi đầu xuống, hai bàn tay nắm nhẹ vào nhau, thấp giọng nói:
"Chưởng môn, ta...thực ra đệ tử là con gái riêng của Âu Dương gia."
Cuối cùng cũng nói ra ba chữ “con gái riêng”, không biết tiểu cô nương đã dùng bao nhiêu dũng khí để nói, thế mà cả người lạ run rẩy như vậy.
"Thế à?"
Quân chưởng môn lên tiếng.
Hắn cũng đã đoán được Liễu Uyển Thi có quan hệ với Âu Dương gia, bất quá không nghĩ tới sẽ là con gái riêng.
Thế giới trước kia của hắn, con gái riêng vốn đã là từ ngữ không dễ nghe, có thể nói là hay bị người khác lấy ra châm chọc, còn tại dị giới này chắc chắn chỉ càng thêm ác liệt.
"Mẫu thân của đệ tử chỉ là một người bình thường."
Liễu Uyển Thi nói:
"Sau khi gặp tên khốn nạn đó thì sinh ra đệ tử."
Tên khốn nạn đó chắc chắn là phụ thân của tiểu cô nương.
"Về sau, mẫu thân của đệ tử bị bệnh nặng qua đời, chỉ còn lại một mình đệ tử lẻ loi, sau đó tên khốn đó tìm đến để dẫn đệ tử trở về Âu Dương gia."
Liễu Uyển Thi càng nói, hận ý trong ánh mắt càng rõ rệt, bởi vì bước vào Âu Dương gia là khởi đầu cơn ác mộng của tiểu cô nương.
Quân Thường Tiếu cũng có thể đoán ra.
Con gái riêng vào một đại gia tộc, chuyện đồng tộc ức hiếp là điều xảy ra quá hiển nhiên.
Đúng vậy.
Liễu Uyển Thi không ít lần bị đồng tộc khi dễ, nhiều nhất chính là bị chửi 'con hoang'.
Vì quan hệ xuất thân, tiểu cô nương có thể nhẫn nhịn.
Nhưng càng nhịn thì bọn chúng càng thêm tráo trở, tiểu cô nương không thể nhịn được nữa nên ngày đó đã lặng lẽ rời khỏi Âu Dương gia.
Để tránh bị tìm thấy, Liễu Uyển Thi trốn ở nơi hẻo lánh nhất là quận Thanh Dương, cho nên mới có tình cảnh gặp được Quân Thường Tiếu ở thành Thanh Dương.
Tiểu cô nương trước nay vẫn theo họ mẹ.
Cái họ Âu Dương này, tuy được cái danh vẻ vang nhưng tiểu cô nương một chút cũng không cần.
Nếu như có thể lựa chọn, Liễu Uyển Thi thậm chí còn muốn vứt bỏ dòng máu Âu Dương gia đang chảy trong người, dù có phải làm người bình thường nghèo đói nhất cũng được.
Nhưng mà.
Huyết mạch là thứ người sinh, há sao có thể nói không cần là không cần.
Mẫu thân của Liễu Uyển Thi tuy là rất bình thường. Nhưng tiểu cô nương lại thừa hưởng thiên phú nấu nướng từ phụ thân, tuy chỉ ở Âu Dương gia hơn một năm nhưng lại am hiểu lạ thường.
Trên đời này, nếu thật sự có người thiên phú dị bẩm, vậy người đó chính là Liễu Uyển Thi.
Tiểu cô nương tuy chưa từng vào nhà bếp của Âu Dương gia nhưng chỉ dựa vào những lần lén lút quan sát, bản thân đã có thể tự học thành tài.
Nếu như được chỉ dạy chuyên nghiệp, tài nấu nướng của tiểu cô nương nhất định sẽ tiến bộ vượt bậc.
Chỉ đáng tiếc rằng.
Thân là con gái riêng nên dù có thế nào, bản thân cũng không có tư cách học phương pháp nấu nướng gia truyền của Âu Dương gia.
Các ngươi không cho ta học, ta cũng chẳng muốn học.
Liễu Uyển Thi bắt đầu bằng sự mò mẫm của bản thân, chỉ dựa vào thiên phú của bản thân, kết quả nghiên cứu ra cơm chiên có thể tăng lực.
Nếu như Âu Dương gia biết được chuyện này, nhất định sẽ làm bị rúng động sâu sắc!
Dù sao, chưa từng học qua cách nấu nướng của Âu Dương gia, ngược lại có thể nghiên cứu ra thức ăn gia tăng thực lực võ đạo, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng nổi!
Nhớ lại những chuyện trong quá khứ, cảm xúc của Liễu Uyển Thi bỗng chốc trở nên sa sút.
Tiểu cô nương không giống Long Tử Dương, chịu đựng ủy khuất là phải đi chứng minh mình cho người ức hiếp xem, ngược lại chỉ muốn phủi sạch quan hệ với Âu Dương gia.
Nhưng mà, đại hội nấu nướng được tổ chức ở vương thành Thiên Dụ, Âu Dương gia nhất định sẽ cho dòng chính tham dự, mình nên làm như thế nào đây?
Quân Thường Tiếu xoa đầu tiểu cô nương, cười nói:
"Lần này đến vương thành Thiên Dụ, nếu như Âu Dương gia dám ức hiếp ngươi, bổn tọa sẽ khiến chúng phải trả một cái giá thê thảm đau đớn."
Quá hay, quá soái, quá phách lối!
Xem ra, chuyến đi đến vương thành Thiên Dụ lần này, có vẻ như lại là một hành trình ra oai nữa rồi.”