Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 503 - Chương 503. Xung Đột Ở Phố Buôn Bán!

Chương 503. Xung đột ở phố buôn bán!
“Quân chưởng môn.”

Trong phòng khách, người trung niên kia chắp tay nói:

“Nếu có thời gian, có thể ghé thăm học phủ Thiên Dụ hay chăng?”

Quân Thường Tiếu có chút mờ mịt.

Mình vừa thuê trọ thì người của học phủ Thiên Dụ đã tìm tới cửa, đây là chuyện gì thế này?

“Ngày mai đi.”

Quân Thường Tiếu nói.

Rong ruổi nhiều ngày như vậy rồi, hắn có chút mệt nên muốn nghỉ ngơi một đêm cho khoẻ.

Người trung niên nói:

“Nếu là như vậy, tại hạ xin cáo từ.”

Sau khi rời phòng, hắn lắc lắc đầu nói:

“Bao nhiêu người được học phủ tự thân mời đến mà cảm thấy vinh hạnh tột độ, hắn lại nhất định phải đợi đến mai.”

Người của học phủ Thiên Dụ vừa đi, Chu trưởng lão của Tổng Chứng Nhận quán lại tới.

“Quân chưởng môn.”

Hắn chắp tay cười nói:

“Nếu có thời gian, có thể ghé thăm Tổng Chứng Nhận quán hay chăng?”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu hơi giật.

Những người có phải cứ một mực nhìn chằm chằm mình hay không, mình vừa đặt chân trước vào Vương thành, chân sau đã kéo hết tới!

“Chu trưởng lão.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Ngày mai đi.”

“Như vậy cũng tốt.”

Chu trưởng lão không tiện quấy rầy, cáo từ rời đi.

“Vãi chưởng!”

“Đó không phải là Chu trưởng lão hay sao!”

“Vì cái gì hắn cũng từ phòng thượng hạng kia đi ra vậy?”

“Chẳng lẽ có đại nhân vật cực đỉnh nào bên trong đó?”

Trước là học phủ Thiên Dụ, sau đó là Tổng Chứng Nhận quán cùng tới một phòng khách thăm hỏi, điều này khiến rất nhiều võ tu trong nhà trọ bàn luận sôi nổi hẳn lên.

“Điền chưởng quỹ.”

Một tên võ giả đi đến quầy, hỏi:

“Người trọ ở lầu hai là ai vậy?”

Chưởng quỹ nói:

“Không thể trả lời.”

Gã đã mở khách sạn bao lâu nay, đương nhiên phải bảo mật thân phận khách hàng.

Càng như vậy lại càng khiến võ giả hiếu kỳ, rốt cuộc là ai đang trọ trong phòng đó vậy?

...

Ngày hôm sau.

Quân Thường Tiếu bước ra ngoài với tinh thần phấn chấn.

Nhưng mà vừa mở cửa bước ra hành lang, liền bị vô số ánh mắt chăm chăm nhìn lên người.

“Sao lạ mắt quá vậy!”

“Hình như là một hậu bối trẻ tuổi, vì cái gì có thể kinh động đến cả học phủ Thiên Dụ và Tổng Chứng Nhận quán?”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng.

Quân Thường Tiếu không để ý đến bọn hắn, gõ cửa phòng Liễu Uyển Thi, nói:

“Tiểu cô nương, ra ngoài ăn cơm thôi.”

“Ưm ưm!”

Liễu Uyển Thi rửa mặt xong, ngay lập tức theo chưởng môn đi xuống từ lầu hai.

Hai người tuỳ tiện ăn một chút ở nhà ăn lầu một, sau đó liền rời khỏi khách sạn.

Hôm qua Liễu Uyển Thi học được kha khá món ăn mới, nhưng không có nguyên liệu, thế nên muốn đi cửa hàng tạp hoá mua sắm.

Quân Thường Tiếu cũng muốn đi tham khảo môi trường võ đạo của Vương thành Thiên Dụ, cho nên hắn cũng đi chung.

Phố buôn bán võ đạo của Vương thành cực kỳ lớn.

Các cửa hàng có liên quan đến võ đạo như cửa hàng Dược liệu, cửa hàng Đan dược, cửa hàng Vũ khí, cửa hàng Tinh hạch, vv, nhiều không kể xiết.

Trên đường, võ tu đang mua bán các loại tài nguyên cũng không ít.

Chỉ là đi được một chốc, Quân Thường Tiếu đã thấy rất nhiều Võ Tông cấp cao, trong đó còn có cả Võ Vương!

Không hổ danh là Vương thành, cao thủ nhiều như mây!

Liễu Uyển Thi vào một cửa hàng tạp hoá, Quân Thường Tiếu tùy ý tản bộ loanh quanh.

“Dược liệu và hạt giống ở nơi này hẳn là không tệ.”

Nghĩ đến đây, hắn liền tiến vào một cửa hàng Dược liệu.

Chính xác.

Cửa hàng Dược liệu ở Vương thành, bất luận là chủng loại hay phẩm chất đều hơn dược liệu của Ngải gia không ít.

Quân Thường Tiếu cần lượng lớn nguyên liệu luyện chế trung phẩm Tụ Khí Đan, vậy nên vô luận là dược liệu thành phẩm hay hạt giống, chỉ cần có là mua hết.

Cuối cùng thanh toán mất gần ngàn vạn!

“Quá đắt.”

Quân Thường Tiếu rút ngân phiếu trả tiền, lập tức dọa những khách hàng đang chọn dược liệu sợ ngây người.

“Tốn tiền nhiều như vậy chỉ để mua một ít dược liệu và hạt giống phổ thông bình thường, đầu óc hắn không có vấn đề gì chứ?”

“Có lẽ là con nhà giàu từ nơi khác tới khoe của đấy.”

Trong lúc đám người bàn tán, Quân Thường Tiếu đã rời cửa hàng Dược liệu rồi.

Các ngươi cảm thấy đầu óc ta có vấn đề, hoặc là đang cố ý khoe của, nhưng lại không biết chỗ dược liệu này luyện chế thành Tụ Khí Đan rồi, tuyệt đối sẽ ngàn vàng khó mua.

“Đúng rồi.”

Quân Thường Tiếu lẩm nhẩm nói:

“Nếu như mở cửa hàng thức ăn gia súc ở Vương thành, hẳn là có thể thu lợi nhuận cực lớn?”

Hệ thống nói:

“Bán thức ăn gia súc ở Vương thành, chủ nhân không ngại mất mặt sao?”

“Chỉ cần kiếm được tiền, dù là bán phân cũng không thấy mất mặt!”

Quân Thường Tiếu nói.

“...”

Hệ thống đáp bằng một hàng chấm dài.

“Có người đánh nhau ở cửa hàng tạp hóa!”

Đột nhiên, một võ tu há miệng gào lớn.

“Dám đánh nhau ở phố buôn bán, không phải là tự tìm chết đấy chứ?”

“Đi! Chúng ta đi xem thử!”

Quân chưởng môn nhíu mày, bởi vì Đồ Đồ cũng đang ở cửa hàng tạp hóa.

...

Cửa hàng tạp hóa.

Lúc này, rất nhiều đồ đạc vung vãi dưới đất, chưởng quỹ đã bị dọa đến trốn ở dưới quầy.

Một người trẻ tuổi mặc cẩm y (quần áo nhung lụa) ôm bụng ngã trên mặt đất, vẻ mặt gã nhăn nhó dữ tợn, xem ra là bị đánh.

Ai đánh?

Liễu Uyển Thi!

Lúc này, nàng siết nắm đấm với ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.

Liễu Uyển Thi thường ngày luôn là một vẻ mặt cười hì hì, rất ít khi tức giận đến như vậy.

“Con hoang!”

Mấy thiếu niên vội vàng nâng gã dậy, một người trong đó hầm hầm nói:

“Ngươi còn dám xuất thủ, đả thương Lục đường ca!”

Liễu Uyển Thi nghiến răng nghiến lợi nói:

“Còn gọi ta là con hoang, có tin ta đánh luôn ngươi hay không!”

Tiểu cô nương tức lên trông cực kỳ dọa người.

“Hừ!”

Gã kia lạnh giọng nói:

“Khó trách vẫn dám trở về, hoá ra là ở bên ngoài tu luyện võ đạo, bất quá tu vi dù có cao hơn nữa, chung quy vẫn chỉ là đứa con hoang!”

Thằng này nói chuyện rất khó nghe.

Liễu Uyển Thi thật sự cố nhịn cũng không nổi, siết nắm đấm đi tới.

Thiếu niên mặc dù có hơi e ngại nhưng vẫn cố gắng trấn định nói:

“Ngươi còn dám động thủ ở Vương thành, dù là Tứ bá phụ cũng không cứu được ngươi!”

“Bộp.”

Đột nhiên, một cái tay đập lên bả vai hắn.

Thiếu niên ngạc nhiên quay đầu nhìn lại.

Sau lưng, một thanh niên trạc tuổi hắn chẳng biết đã đứng đó từ lúc nào.

“Chưởng môn...”

Liễu Uyển Thi không ngăn nổi nước mắt, hai dòng lệ lặng lẽ đổ xuống.

Quân Thường Tiếu nhìn mà đau trong lòng, trầm giọng nói:

“Các ngươi là người Âu Dương gia?”

“Không sai!”

Thiếu niên nhíu nhíu mày nói.

Quân Thường Tiếu thẳng tay vật hắn xuống đất, nhấc chân điên cuồng đạp.

Huỵch!

Huỵch!

Huỵch!

Võ giả tụ tập ngoài cửa hàng tạp hóa lập tức trừng lớn hai mắt!

Chỉ trong chốc lát, dòng chính Âu Dương gia mắng Liễu Uyển Thi là con hoang, kết quả đã bị giẫm miệng sùi bọt mép, trực tiếp ngất đi.

Hai gã dòng chính khác bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, không để ý đến đồng bạn bị thương, vội vàng vắt chân lên cổ bỏ chạy.

Soạt!

Soạt!

Quân chưởng môn vươn tay tóm cổ cả hai lại.

Đối phương có bắt nạt Liễu Uyển Thi hay không cũng mặc kệ, hắn đều vật xuống đất, lại bắt đầu điên cuồng đạp.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, từ ngoài cửa hàng tạp hóa truyền tới tiếng quát lớn.

“Là Tuần La Sứ!”

“Đánh nhau trong Vương thành là trọng tội!”

“Lại còn đánh dòng chính Âu Dương gia!”

Đám người nhốn nháo vội vàng dạt ra, chỉ thấy một người trung niên mặc khôi giáp dẫn hơn hai mươi binh lính vây quanh cửa hàng tạp hóa.

Huỵch!

Huỵch!

Quân Thường Tiếu vẫn còn đang cước nối cước đạp điên cuồng.

Tuần La Sứ thấy thế liền chau mày, nhanh chóng tiến vào cửa hàng tạp hóa, quát to:

“Tự tiện ẩu đả trong thành là trái với pháp lệnh, mau dừng tay, nếu không...”

Huỵch —— —— ——

Lời còn chưa dứt, cả người bay từ bên trong ra ngoài.

Toàn bộ người qua đường sợ ngây người.

Tên kia ngay cả Tuần La Sứ cũng dám đánh, có phải ngại mình sống lâu rồi không!

Soạt!

Soạt!

Vào đúng lúc này, hai võ giả chỉ vài bước đã từ xa hạ xuống trước cửa hàng tạp hóa.

Hai người có hơi thở hùng hậu, tu vi đều đạt Võ Vương!

Lão giả tóc bạc trầm giọng nói:

“Nhãi con không biết trời cao đất rộng, dám tổn thương dòng chính Âu Dương gia ta!”

Quân Thường Tiếu dừng đạp, kéo hai tên dòng chính bị đánh đến sắp thành chó chết đi ra, lạnh nhạt nói:

“Bổn tọa không chỉ muốn đánh dòng chính các ngươi, còn muốn đánh hai lão già gần đất xa trời các ngươi nữa kìa.”

“Ngông cuồng!”

Hai Võ Vương lạnh giọng quát.

“Tuần La Sứ!”

Lão giả tóc bạc nói:

“Kẻ này dám tổn thương dòng chính Âu Dương gia ta, lão phu có thể xuất thủ phản kích đúng không?”

Tuần La Sứ gắng gượng đứng lên, ôm ngực nói:

“Có thể!”

“Tiểu tử!”

Lão giả tóc bạc bạo phát hơi thở Võ Vương, âm trầm nói:

“Lão phu thay cha mẹ ngươi, dạy dỗ một trận nên thân!”

Ngay lúc lão muốn xuất thủ, một luồng hơi thở lạnh lẽo vô cùng tràn tới, bao phủ lấy thân thể.

“Không ổn!”

Sắc mặt Lão giả tóc bạc tái mét, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, khó có thể cử động dù chỉ một chút.

Quân Thường Tiếu từ từ bước tới, ánh mắt lãnh đạm nói:

“Ngươi còn chẳng có tư cách dạy dỗ bổn tọa.”


Bình Luận (0)
Comment