Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 502 - Chương 502. Chiêu Mộ Quận Chúa!

Chương 502. Chiêu mộ Quận chúa!
Võ tu hệ hỏa tại đại lục Tinh Vẫn cũng không tính là hiếm thấy, thế nên tự nhiên thò ra một tên mạo danh từ đâu không biết, cũng không phải chuyện gì quá khó hiểu.

Cơ mà, giả mạo cũng phải có tí chuyên nghiệp chớ, có ngu mới tin một lão già đầu hói thế kia là chưởng môn Thiết Cốt Phái.

“Quận chúa.”

Tướng thủ thành thấp giọng nói:

“Người này là võ tu hệ hỏa, tuổi tác cũng tương đương, có lẽ chính là người thật.”

Hồng Liên quận chúa nói:

“Quân chưởng môn là Kiếm Võ Song Vương, có thể có hỏa diễm yếu ớt như vậy sao?”

Tướng thủ thành lập tức trầm mặc.

Từ đầu đến cuối Quân Thường Tiếu đều đang phóng xuất linh niệm, nghe thấy hai người trò chuyện liền thầm nghĩ:

“Nàng thế mà biết ta là Kiếm Võ Song Vương.”

Hệ thống nói:

“Chuyện chủ nhân đột phá tại thành Thanh Dương truyền ra ngoài là rất bình thường.”

“Cũng phải.”

Quân Thường Tiếu liền thôi lo nghĩ.

Tên tuổi có thể giả mạo, hỏa diễm có thể giả mạo.

Nhưng tu vi Kiếm Võ Song Vương của bổn tọa, cả trời đất này ai có thể giả mạo?

Muốn chứng minh bất quá cũng chỉ mất có vài phút.

Hồng Liên quận chúa nói:

“Thiết Cốt Phái có rất nhiều võ kỹ đặc thù, chư vị nếu là Quân chưởng môn, hẳn là có thể thi triển được chứ?”

“…”

Đám người câm như hến.

Kỳ thật, khi tiến vào phòng thẩm vấn đã có tên giả mạo thấy chột dạ rồi.

Quân Thường Tiếu hỏi:

“Quận chúa muốn xem võ kỹ nào?”

Hồng Liên quận chúa nói:

“Trên Linh Tuyền Sơn, đệ tử Thiết Cốt Phái Lý Thanh Dương từng thi triển một võ kỹ hệ linh lực rất đặc thù, đánh bại đệ tử nội môn Thánh Tuyền Tông, không biết chư vị có thể thi triển hay không?”

Quân Thường Tiếu nói:

“Ở đâu, do ai thi triển, tất thảy đều ghi nhớ rõ ràng không sai một điểm, quận chúa quả thật biết rõ Thiết Cốt Phái ta như lòng bàn tay.”

Hồng Liên quận chúa nghịch tóc mai trước trán, cười nói:

“Một cái môn phái không tên không tuổi, đột nhiên quật khởi tại quận Thanh Dương, ta đương nhiên muốn biết rõ ràng.”

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Rất nhanh, Quân Thường Tiếu liền thu hồi ánh mắt, nói:

“Nơi này quá nhỏ, không thích hợp thi triển võ kỹ.”

Hồng Liên quận chúa nói:

“Tống tướng quân, dẫn mười bảy người này đi, tiếp tục giam giữ.”

“Rõ.”

Tướng thủ thành áp giải mười bảy tên giả mạo rời đi.

“Quân chưởng môn.”

Hồng Liên Quận chúa cười nói:

“Thuộc hạ của ta chỉ là làm theo luật, đã đắc tội rồi, vẫn mong người thông cảm bỏ qua cho.”

“Đã xác định ta là người thật rồi?”

Quân Thường Tiếu hỏi.

Hồng Liên quận chúa đáp:

“Kỳ thật từ khoảnh khắc Quân chưởng môn đến đây, ta liền biết người là thật, bởi vì hơi thở Song Vương không phải thứ ai ai cũng đều có thể tùy tiện giả mạo.”

Đã biết như vậy vì sao còn muốn thẩm vấn, chẳng lẽ rảnh rỗi sinh nông nổi?

Hay là đang muốn thăm dò mình?

Quân Thường Tiếu không khỏi cảnh giác, trong lòng thầm nghĩ:

“Nữ nhân này sợ rằng không đơn giản.”

Liễu Uyển Thi kích động không thôi nhìn Hồng Liên quận chúa, chỉ thiếu điều muốn rút một cuốn sách nhỏ ra xin chữ ký.



Quân Thường Tiếu không nghĩ được rằng mình sẽ tiến vào Vương thành Thiên Dụ không phải bằng cửa chính, thay vào đó là cửa ngục giam, còn có quận chúa một thành đi cùng!

“Quân chưởng môn.”

Hồng Liên Quận chúa nói:

“Nghe nói ngươi là đại sư võ học, đã từng chỉ điểm cho rất nhiều tông môn ở Hoa Sơn.”

Nữ nhân này quả thật biết rõ mình như lòng bàn tay.

Như vậy lại càng làm Quân Thường Tiếu cảnh giác, nói:

“Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Hồng Liên quận chúa dừng lại, cười nói:

“Ta muốn trở về học phủ, nếu như Quân chưởng môn có thời gian xin hãy ghé qua học phủ Thiên Dụ, rất nhiều học đệ học muội ngưỡng mộ người đã rất lâu rồi đấy.”

“Thật sao?”

Quân Thường Tiếu lập tức động tâm.

Đương nhiên, hắn không hứng thú đi tham quan, thay vào đó là đang nghĩ sao mình lại không chiêu mộ đệ tử ở học phủ?

Học phủ Thiên Dụ cũng không phải là tổ chức thế lực, học sinh tu luyện ở đây đều không môn không phái, chiêu mộ đệ tử ở đây không tính là đào tường nhà người ta.

“Quận chúa.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Có hứng thú gia nhập Thiết Cốt Phái của ta hay không?”

Cực thẳng thắn, cực sảng khoái!

Liễu Uyển Thi đứng bên cạnh há hốc miệng.

Thần tượng mình sùng bái, nếu như gia nhập Thiết Cốt Phái sẽ thành đồng môn của mình, vừa nghĩ thôi đã thật kích động á!

Đương nhiên.

Chỉ là tưởng tượng thôi.

Tiểu nha đầu cũng biết Hồng Liên quận chúa có thân phận tôn quý, sao lại có thể gia nhập môn phái đâu chứ.

“Quân chưởng môn đang muốn chiêu mộ ta?”

Hồng Liên quận chúa cười nói.

Quân Thường Tiếu nói:

“Thiết Cốt Phái ta cần thiên chi kiêu nữ như quận chúa, cùng nhau thực hiện mộng tưởng.”

Hồng Liên Quận chúa nói:

“Trước Quân chưởng môn, đã có rất nhiều tông môn muốn chiêu mộ ta, trong đó cũng không thiếu tông môn nhất nhị lưu.”

“Tông môn nhất nhị lưu tuy mạnh, bất quá tiềm lực cũng có hạn.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Nữ trung hào kiệt như quận chúa, chỉ có gia nhập Thiết Cốt Phái ta mới có thể nổi bật lên, tỏa ra ánh hào quang chói mắt.”

Hệ thống: “…”

Hắn thực sự có tài năng trong việc lôi kéo, chiêu mộ đệ tử.

Không lôi kéo không được.

Chỉ bằng vào tiếng tăm của bản thân, há có thể chiêu mộ được thiên tài tư chất phi phàm.

Hồng Liên Quận chúa nói:

“Ta sẽ suy nghĩ.”

Không có trực tiếp cự tuyệt, cũng không lập tức đáp ứng.

Quân Thường Tiếu nói:

“Thời cơ đừng đánh mất, mất rồi không trở lại, Quận chúa nhất định phải suy nghĩ cẩn thận.”

Hồng Liên quận chúa cười nói:

“Quân chưởng môn, ta cáo từ trước.”

Nói xong, nàng quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng thanh tú mỹ lệ lại hiên ngang lẫm liệt kia, Quân Thường Tiếu vuốt cái cằm, nói:

“Nếu như thu quận chúa của Vương thành làm đệ tử, cho quận Chân Dương mười cái lá gan cũng không dám chơi ngu.”

Khó trách hắn lại tích cực chiêu mộ như vậy, hoá ra là coi trọng thân phận của người ta.

“Chưởng môn.”

Liễu Uyển Thi nói:

“Hồng Liên quận chúa sẽ gia nhập môn phái sao?”

“Tất nhiên.”

Quân Thường Tiếu tự tin nói.

Không chỉ Hồng Liên quận chúa này thôi, hắn còn muốn chiêu mộ học sinh của học phủ Thiên Dụ!

Lần này tới Vương thành, há lại tay không trở về!



Vương thành Thiên Dụ thật sự rất lớn, dù chỗ ở hiện tại chỉ là khu Tây, cũng lớn hơn toàn bộ thành Thanh Dương!

Quân Thường Tiếu vừa thưởng thức kiến trúc san sát, chen chúc vào nhau, vừa mang Liễu Uyển Thi tìm nhà trọ.

Ước chừng nửa canh giờ sau.

Hắn chọn thuê một nhà trọ có thể sánh với khách sạn năm sao, phòng có thể sánh ngang với phòng tổng thống.

Có tiền liền không sợ thiếu thốn khổ sở!

“Oa!”

Liễu Uyển Thi bước vào phòng, kinh ngạc nói:

“Gian phòng này thật lớn!”

“Đừng than thở.”

Quân Thường Tiếu không ngừng nhắc nhở, nói:

“Đại hội nấu nướng còn có năm ngày nữa sẽ bắt đầu, còn không mau đi nghiên cứu sách nấu ăn.”

“Ưm ưm!”

Tiểu cô nương ngồi trên cái ghế êm ái, lật xem danh sách món ăn Trung Hoa.

Quân Thường Tiếu thì tựa vào cửa sổ hướng ra đường phố, phóng mắt nhìn đoàn người cuồn cuộn như nước chảy không dứt, lẩm nhẩm nói:

“Trong Vương thành này khẳng định tàng long ngọa hổ.”



Tại khu Đông của Vương thành Thiên Dụ, tồn tại một nơi nổi danh khắp chốn này là học phủ Thiên Dụ, mà trên thao trường rộng lớn của nơi đó, vô số thiên tài đang tu luyện.

Trên một tòa nhà lớn xây thật cao, một lão giả khoác trường bào đang đứng, người này đầu tóc bạc phơ, nhìn qua rất có tiên phong đạo cốt.

“Viện trưởng.”

Một người trung niên đi tới, nói:

“Chưởng môn Thiết Cốt Tranh Tranh Phái đã đến Vương thành.”

“Ta đã biết.”

Lão giả lên tiếng, giọng nói mặc dù già nua nhưng lại có khí thế hùng hậu, chắc hẳn tu vi không phải dạng vừa.

Người trung niên nói:

“Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, từ môn phái không được thừa nhận phát triển đến lục lưu, Thiết Cốt Tranh Tranh Phái này rất có tiềm lực.”

Lão giả nói:

“Thiết Cốt Phái có tiềm lực hay không khó mà nói, nhưng Quân Thường Tiếu có thể trở thành Kiếm Võ Song Vương, tương lai tất có thành tựu lớn.”

“Điều này cũng đúng.”

Người trung niên tán đồng.

“Hơn nữa.”

Lão giả nói:

“Kẻ này có lý giải phi thường sâu sắc với võ đạo, nếu như có thể thuyết phục hắn từ bỏ môn phái, trở thành một đạo sư của học phủ Thiên Dụ ta, tương lai học trò khắp thiên hạ nhất định sẽ tìm tới đây.”

“Kẻ này có tính cách phách lối, chuyên gia rước phiền toái vào thân, để hắn làm đạo sư sợ rằng không hợp cho lắm.”

Người trung niên nói.

Lão giả trầm mặc đôi chút rồi phân phó:

“Dùng danh nghĩa học phủ ta, mời hắn tới đây.”

“Vâng.”

Người trung niên rời đi.

Mong mỏi Quân chưởng môn không thôi không chỉ có học phủ Thiên Dụ, mà còn có tổng chứng nhận quán của Tây Nam Dương Châu.

Lúc này, quán chủ Dịch Thiên Kiện cũng đã có được tin tức Quân Thường Tiếu tiến vào Vương thành, đang cùng mấy trưởng lão thương nghị việc này.

Vừa tiến vào thành trì lớn nhất Tây Nam Dương châu, hai tổ chức phi thế lực đều rất để ý đến Quân Thường Tiếu, điều này cũng đủ để người khác ngưỡng mộ rồi lại ước ao, ghen tị không thôi.


Bình Luận (0)
Comment