Chương 505. Nể mặt quận chúa!
Rầm!
Rầm!
Trong khu phố, âm thanh va chạm mạnh mẽ vang lên liên tục, linh lực bàng bạc mặc sức quấy rối, rung dụng kiến trúc xung quanh.
Kiến trúc vương thành rất kiên cố.
Chịu đựng tấn công của Võ Vương vẫn có thể ổn định.
Đây mà đổi lại là thành Thanh Dương, sợ rằng sớm đã đổ sụp một vùng lớn.
Trước cửa hàng tạp hóa.
Quân Thường Tiếu và Kim hộ pháp chiến đấu say mê kịch liệt, đánh đến khó mà tách rời.
Hai người cũng là không muốn liên lụy đến kiến trúc xung quanh, ngầm hiểu chọn đánh cự ly gần.
Võ giả trốn ở phía xa, nhìn đến vô cùng kích động.
Có thể ở Vương thành pháp lệnh nghiêm minh, tận mắt nhìn trận đấu giữa Võ Vương và Kiếm Vương, đây là vinh hạnh biết bao!
Soạt! Soạt! Soạt!
Hàng loạt binh sĩ Vương thành tràn đến, bao vây phố buôn bán đến mức một giọt nước cũng không lọt qua.
Đúng lúc này, vài Võ Vương hộ pháp của Trị An Đường cũng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến, đồng loạt nhắm vào Quân Thường Tiếu.
Sự việc thành chuyện lớn rồi.
Dựa theo tình hình trước mắt, Quân chưởng môn rơi vào tình cảnh rất không ổn.
Đây thật sự là tìm đường chết.
Hoặc là nói, nhân vật chính không chủ động tìm đường chết, không phải là một tác giả xuất sắc?
Rầm!
Đúng lúc này, hai người lại đối nhau một quyền, ai cũng không giành được lợi thế, cả hai đều lui về phía sau vài bước.
Sắc mặt Kim hộ pháp khó coi đến cực điểm.
Tên nhóc này mặc dù là Kiếm Vương nhưng chung quy chỉ là cấp thấp, bản thân là Võ Vương cửu phẩm vậy mà lại không làm thế nào được.
Thế nhưng gã đâu biết, Quân chưởng môn không hề dùng toàn lực từ lúc giao đấu, nếu không bạo phát toàn diện tu vi Kiếm Võ Song Vương, hoàn toàn khác biệt!
“Ha.”
Quân Thường Tiếu nhìn thấy binh sĩ và bốn Võ Vương xuất hiện xung quanh, nhàn nhạt nói:
“Trận thế lớn thật.”
Võ tu khắp nơi bái phục vạn phần trong lòng.
Sáu Võ Vương thuộc Trị An Đường của Vương thành toàn bộ xuất động, thế mà vẫn có thể giữ sự bình tĩnh như vậy, không hổ danh là nam nhân dám cứng rắn với quận Chân Dương lục đẳng.
Thế nhưng.
Đây không phải là quận Chân Dương, mà chính là Vương thành.
Chủ một phái như ngươi dám cứng rắn với người của Trị An Đường, chính là đang cứng rắn với thành chủ.
Không thể phủ nhận.
Chưởng môn Thiết Cốt Phái gần đây gây ra thanh thế rất lớn.
Nhưng dám gây rối ở Vương thành, tuyệt đối là tự buộc dây thắt cổ mình -------- chán sống rồi!
Vị Võ Vương của Âu Dương gia đó cười lạnh một tiếng, thầm nói:
“Tiểu tử, trên trời dưới đất không ai có thể cứu ngươi nữa rồi!”
“Quân chưởng môn.”
Kim hộ pháp trầm giọng nói:
“Bó tay chịu trói đi.”
Trải qua giao đấu khiến gã ý thức rõ, kẻ này có thực lực rất mạnh, bản thân một mình không thể bắt giữ.
Quân Thường Tiếu nhàn nhạt nói:
“Chỉ có đánh bại, tuyệt đối không nhận thua.”
Thái độ của hắn cũng rất cứng rắn.
Bắt ta á?
Dùng thực lực của các ngươi nhào lên.
Ánh mắt Kim hộ pháp sắc lạnh nói:
“Ngân hộ pháp, ta và ngươi cùng nhau liên thủ, nhanh chóng bắt kẻ này lại.”
“Được.”
Ngân hộ pháp bước dài ra, bạo phát toàn bộ hơi thở Võ Vương!
Soạt!
Hàn Mang Kiếm xuất hiện.
Quân Thường Tiếu nắm chặt chuôi kiếm, mạnh mẽ rút kiếm ra, ánh mắt hắn cũng sắc lạnh nói:
“Đã muốn dùng nhiều đánh ít, vậy bổn tọa sẽ không lưu tình nữa.”
Vù Vù!
Trong chốc lát, ngọn lửa nóng rực từ trong kiếm thể phun ra.
“Ngọn lửa mạnh quá.”
Sắc mặt Kim hộ pháp và Ngân hộ pháp hơi biến.
Bọn hắn biết chưởng môn Thiết Cốt Phái là một võ tu hệ hỏa, nhưng không ngờ sẽ lĩnh ngộ tới trình độ thuần khiết như vậy!
“Sử dụng binh khí rồi!”
“Hôm nay sợ rằng sẽ thấy máu!”
“Chưởng môn Thiết Cốt Phái thực sự quá lỗ mãng!”
Mọi người nhỏ giọng bàn tán.
Đánh nhau trong thành đã là tội lớn, lại còn sử dụng binh khí, tuyệt đối là tội nặng thêm một bậc.
“Quân Thường Tiếu.”
Kim hộ pháp trầm giọng nói:
“Ngươi đây là đang từng bước từng bước đi về phía vực sâu!”
Nếu như chỉ là đánh nhau thì còn có đường lùi, một khí dùng vũ khí đánh nhau, tuyệt đối không thể tha thứ.
Quân Thường Tiếu ánh mắt đấy ý chiến nói:
“Đến đây.”
“Ngân hộ pháp.”
Kim hộ pháp lạnh giọng nói:
“Kẻ này đã coi thường pháp lệnh của Vương thành ta như vậy, hôm nay phải chém hắn ở nơi này.”
“Được.”
Ngân hộ pháp tán đồng nói.
Một hậu bối hung hăng như vậy, đã lay động tâm ý giết người của hai người.
“Phù phù.”
Hơi thở Võ Vương điên cuồng bạo phát, sát ý dày đặc khắp bầu trời phố buôn bán võ đạo.
Đúng lúc Kim hộ pháp và Ngân hộ pháp chuẩn bị ra tay, từ phía xa vọng đến tiếng hét:
“Dừng tay.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua, phát hiện Hồng Liên quận chúa bay vút đến.
“Tham kiến quận chúa.”
Bọn người Kim hộ pháp và rất nhiều binh sĩ lần lượt hành lễ.
Hồng Liên quận chúa nhìn sang Quân Thường Tiếu, nói:
“Quân chưởng môn, mời trước tiên thu kiếm lại, có gì từ từ nói chuyện.”
Soạt!
Kiếm trở về trong bao.
Quân Thường Tiếu chắp tay nói:
“Nể mặt quận chúa.”
“...”
Mọi người có chút choáng váng,
Quận chúa vốn có thân phận cao quý, rất để ý mặt mũi của ngươi sao?
“Quận chúa.”
Kim hộ pháp nói:
“Kẻ này ra tay trong Vương thành, làm trái với pháp lệnh, tội không thể tha...”
“Ta biết rồi.”
Hồng Liên quận chúa ngắt lời nói.
Nàng nhìn Quân Thường Tiếu, lắc đầu nói:
“Quân chưởng môn, nơi này là Vương thành Thiên Dụ, không phải Thiết Cốt Phái, ngươi không kiêng nể gì mà ra tay thực sự quá làm loạn rồi.”
“Bổn tọa nếu như không kiêng nể gì, Kim hộ pháp sớm đã là linh hồn dưới lưỡi kiếm rồi.”
Quân Thường Tiếu nói.
Đây không phải là ra oai, là thật sự có thực lực.
Dựa vào tu vi hiện tại của Quân Thường Tiếu, cho dù Võ Vương đỉnh phong cũng không cần phải đặt trong mắt.
Hồng Liên quận chúa nói:
“Quân chưởng môn có thực lực cường hãn khiến người người kính phục, nhưng ra tay ở vương thành thực sự vẫn là không nên, nên xin hãy từ bỏ chống cự, tự đi về ngục giam.”
“...”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật giật.
Vừa đi ra, lại đi vào.
Tần suất ngồi ngục giam cũng rất tích cực.
Hệ thống cười nhạo nói:
“Phiền phức ngươi gây ra hôm nay, nếu như chỉ là bị nhốt ở trong ngục giam, vậy là quá mỹ mãn rồi.”
“Quận chúa.”
Kim hộ pháp tức giận nói:
“Kẻ này coi thường pháp luật, tội chết khó thoát!”
“Tội chết khó thoát!”
Binh sĩ trị an đường đồng thanh hét.
Quân chưởng môn từ trận thế có thể thấy, nếu hôm nay không có một lời giải thích hoàn mỹ, rất khó bảo toàn thoát thân.”
“Hai vị hộ pháp.”
Hồng Liên quận chúa nói:
“Chuyện này giao cho ta giải quyết.”
“Chuyện này...”
Kim hộ pháp và Ngân hộ pháp nhìn nhau.
Chuyện liên quan đến trị an luôn do hai bọn hắn xử lý, vì cái gì quận chúa vô duyên vô cớ muốn nhúng tay vào?
“Quận chúa.”
Ngân hộ pháp hơi ngượng ngùng nói:
“Chuyện này rất quan trọng, chúng ta phải xin chỉ thị của thành chủ mới ổn thỏa.”
“Thế nào?”
Hồng Liên quận chúa chau mày liễu, không vui nói:
“Ta đến quyền này cũng không có?”
“Có, có chứ!”
Hai vị hộ pháp vội vàng nói.
Quận chúa là viên minh châu trong tay thành chủ, mình tuyệt đối không thể đắc tội.
Hồng Liên quận chúa nói:
“Quân chưởng môn biết vị trí của ngục giam rồi đấy, mời tự mình đi đến.”
Quân Thường Tiếu thả lòng tay, xoay người rời đi.
Hắn đã đánh người của Âu Dương gia, giúp đệ tử xả cơn giận. Quận chúa cũng đã cho một bậc thềm hạ đài, chỉ cần đi theo là được.
“Quận chúa.”
Đúng lúc này, Võ Vương của Âu Dương gia nói:
“Kẻ này làm bị thương người của Âu Dương gia ta, xin nhất định phải đòi lại công đạo.”
“Công đạo?”
Quân Thường Tiếu lại xoay người, lạnh giọng nói:
“Các ngươi mắng đệ tử Thiết Cốt Phái ta là con hoang, bổn tọa còn muốn đến Âu Dương gia đòi công đạo đây này.”
Võ Vương của Âu Dương gia cười lạnh không ngớt.
Tiểu tử.
Hoàn cảnh của ngươi lúc này, còn có thể nói công đạo cái rắm ấy!
“Quân chưởng môn.”
Hồng Liên quận chúa nói:
“Cứ đi thôi.”
“Khoan.”
Đúng lúc này, Chu trưởng lão của Tổng Chứng Nhận quán vô cùng lo lắng bay đến, nói:
“Quận chúa đại nhân, trong chuyện này nhất định có hiểu nhầm gì rồi!”
“Là Chu trưởng lão của chứng nhận quán.”
“Hắn sao lại đến?”
Trong lúc mọi người bàn tán, một người trung niên cũng đi đến, nói:
“Hồng Liên, Quân chưởng môn là khách quý của học phủ, nhất định không được thất lễ.”
“...”
Toàn trường im lặng không chút âm thanh.
Đầu tiên là người của tổng chứng nhận quán nói có hiểu nhầm, sau đó lại có người của học phủ Thiên Dụ nói là khách quý, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy trời?