Vạn Cổ Đệ Nhất Tông (Bản Dịch-Full)

Chương 508 - Chương 508. Chiêu Mộ!

Chương 508. Chiêu mộ!
Đại lục Tinh Vẫn, thực lực làm đầu.

Chưởng môn Thiết Cốt Phái chỉ bằng vào độ tuổi ngang mình, thế mà thực lực cực kỳ mạnh mẽ, lại làm được nhiều chuyện lớn như vậy, đương nhiên phải nhận được sự sùng bái của học sinh học phủ Thiên Dụ.

Chỉ là.

Phần lớn sùng bái Quân Thường Tiếu là học sinh bình thường.

Một vài thiên tài thực sự vẫn chưa xuất hiện, thay vào đó là biểu cảm trên mặt có chút đỏ, có chút khó coi, đứng nhìn ở phía xa.

Cao tầng học phủ mời đến Quân Thường Tiếu, bọn hắn dựa vào các loại con đường lấy được tin tức.

Trong đó không thiếu người tâm ý cao ngạo, đang đợi chưởng môn Thiết Cốt Phái đến để giao đấu một trận, xem thử có mạnh như trong lời đồn đại hay không.

Nhân vật chính đến học phủ bị các thiên tài nhắm vào, đây là tình tiết rất hay thường gặp trong cốt truyện.

Thế nhưng.

Điều làm thiên tài học phủ bất ngờ là.

Cao tầng học phủ cho một vị Võ Vương đỉnh phong thăm dò trước, còn thi triển ra võ học thần phẩm Hư Không Chưởng.

Chủ một môn phái thôi mà, cần gì phải thăm dò theo cách thức cao siêu này.

Nhưng ngoài ý muốn của các thiên tài học phủ là.

Thời điểm Quân Thường Tiếu bạo phát ra thuộc tính hỏa diễm, đồng thời phá hỏng chiêu thứ nhất của Hư Không Chưởng, điều này đã đủ khiến những học sinh thiên tài trừng to mắt, sau đó người kia lại tiếp tục phá vỡ hai chiêu, hoàn toàn khiến bọn hắn ngẩn ra như tượng gỗ.

Tên này… thật sự quá khủng bố!

Nếu như cao tầng không ra tay trước, bản thân tự tìm đến thách đấu, tuyệt đối là đom đóm không tự lượng sức tranh phát sáng.

“Sở thiếu gia, không phải ngươi nói muốn cọ xát với Quân chưởng môn một chút hay sao?”

Trong đình nhỏ bên đầm, một học sinh cười uể oải nói.

“...”

Nam nhân được gọi là Sở thiếu gia, co giật khóe miệng.

Nơi này còn tụ tập mấy học sinh của học phủ, ai nấy đều là anh tuấn bất phàm, phong thái hiên ngang.

Học phủ Thiên Dụ từ khi thành lập đã có bảng anh kiệt, có thể vào được bảng chính là người tài năng xuất chúng.

Những vị này là thiên tài của bảng anh kiệt, xếp hạng còn rất cao.

Nếu như cao tầng học phủ không cho Võ Vương đỉnh phong thăm dò trước, bọn hắn chắc hẳn đã tìm đến Quân chưởng môn giao đấu vài chiêu.

Một học sinh thiên tài khổ sở nói:

“Không ngờ người này có thực lực cường hãn đến vậy, chúng ta ở trước mặt hắn chẳng khác nào con kiến nhỏ bé.”

Thiếu niên lười nhác đó nhếch miệng, cười nói:

“Ngay từ đầu ta đã nói, chưởng môn Thiết Cốt Phái này có thể làm nhiều chuyện lớn như vậy, tuyệt đối không phải hạng người đơn giản, các ngươi nhất quyết không tin dẫn đến tranh cãi với ta, hiện tại đều là tự đánh vào mặt mình rồi.”

“Hừm.”

Nam nhân được gọi là Sở thiếu gia hừ lạnh một tiếng, tiếp đó xoay người rời đi.

Những thiên tài bảng anh kiệt khác cũng đều rời đi.

Rất nhiều người thầm vui mừng, may mà cao tầng học phục ra tay thăm dò trước một bước, nếu không bản thân muốn tự đi thách đấu với Quân Thường Tiếu, nhất định là tự rước lấy xấu hổ trước mặt mọi người.

Dưới sự vây quanh của một đám fanboy và fangirl, Quân Thường Tiếu đội mũ lưỡi trai, mang kính râm, đeo khẩu trang, thông qua sự hộ tống của mấy hộ vệ áo đen, bộ dạng như đại minh tinh đỉnh cao từ sân bay đi vào phòng khách của học phủ.

“Quân chưởng môn.”

Phó viện trưởng nói:

“Xin đợi một chút.”

Nói xong, hắn ta chắp tay rời đi.

Quân Thường Tiêu tỉ mỉ đánh giá nội thất, phát hiện bốn phía treo rất nhiều bức vẽ chân dung, còn có dòng văn giới thiệu chi tiết.

Ánh mắt Hồng Liên quận chúa đầy sùng bái, nói:

“Những tiền bối này là cường giả học phủ Thiên Dụ ta bồi dưỡng thành tài, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Võ Hoàng.”

Quân Thường Tiếu vô cùng kinh ngạc.

Tranh chân dung treo trên tường ít nhất có hơn mười bức.

Vậy chính là nói, những năm nay học phủ Thiên Dụ đã bồi dưỡng ra hơn hai mười vị Võ Hoàng.

Quả nhiên lợi hại.

“Quận chúa.”

Quân Thường Tiếu hiếu kỳ nói:

“Học phủ Thiên Dụ có bao nhiêu học sinh?”

“Một vạn sáu ngàn.”

Hồng Liên quận chúa đáp.

“Mới có một vạn sáu thôi á?”

Quân Thường Tiếu cho rằng một học phủ lớn cùng với nội tình như vậy, thế nào cũng phải có mười vạn học sinh trở lên.

Hồng Liên quận chúa nói:

“Muốn gia nhập học phủ không chỉ cần có tư chất võ đạo cực cao, mà còn phải phù hợp với thời gian chiêu sinh, vì thế số lượng không hề nhiều.”

“Ồ.”

Quân Thường Tiếu đáp một tiếng, nói:

“Những học sinh này đều là không môn không phái sao?”

“Không môn không phái.”

Hồng Liên quận chúa đáp.

Đối tượng học phủ Thiên Dụ chiêu sinh đều là thiếu niên bình thường hoặc dòng chính của gia tộc, có môn có phái tuyệt đối sẽ không thu nhận.

Quân Thường Tiếu nói:

“Nếu đã không môn không phái, bổn tọa ở đây chiêu mộ đệ tử thì học phủ sẽ không phản đối chứ?”

“Không phản đối.”

Hồng Liên quận chúa thản nhiên trả lời.

Quân Thường Tiếu thầm nói:

“Nhiều học sinh sùng bái ta như vậy, một chút nữa hoàn toàn có thể chiêu mộ không ít.”

“Nhưng mà.”

Hồng Liên quận chúa bổ sung nói:

“Muốn chiêu mộ học sinh của học phủ, cần phải có được phê chuẩn của cao tầng học phủ.”

“Đã hiểu.”

Quân Thường Tiếu nói.

Hồng Liên quận chúa tán gẫu nói:

“Quân chưởng môn vừa rồi thi triển võ kỹ, hẳn là võ học hỏa hệ đúng không?”

Nàng vốn có thể rời đi cùng với phó viện trưởng, nhưng vấn nán lại chỗ này, đương nhiên là vì rất để ý Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm.

“Há.”

Quân Thường Tiếu nói:

“Có thể tính là vậy.”

Hồng Liên quận chúa hâm mộ nói:

“Có thể phá vỡ Hư Không Chưởng, phẩm chất của võ kỹ này nhất định là không thấp.”

“Cũng tạm được.”

Quân Thường Tiếu thầm nói trong lòng:

“Xem ra, nữ nhân này động lòng với Xích Tiêu Liệt Diễm Trảm rồi nha.”

Đúng lúc này, một lão giả cao nhân ẩn thế đi vào từ bên ngoài, hơi thở phát ra vô cùng hùng hậu.

“Viện trưởng.”

Hồng Liên quận chúa vội vàng đứng dậy nói.

Người đến là viện trưởng đương nhiệm của học phủ Thiên Dụ - Tư Đồ Hạo Vân.

Quân Thường Tiếu thầm nói:

“Người này là cảnh giới thế nào?”

Hệ thống nói:

“Có một năng lượng ẩn giấu nào đó, không thể phân tích rõ.”

Quân Thường Tiếu thầm kinh ngạc.

Có thể khiến hệ thống không thể phân tích ra tu vi, viện trưởng của học phủ Thiên Dụ này, lẽ nào đã đạt đến bậc cấp Võ Thánh?

“Quân chưởng môn.”

Tư Đồ Hạo Vân hơi cười nói:

“Thiếu niên anh tài.”

Quân Thường Tiếu đứng dậy, chắp tay nói:

“Cả đời Quân mỗ bái phục nhất, chính là người cầm sách dạy học.”

“Đã như vậy.”

Tư Đồ Hạo Vân cười nói:

“Quân chưởng môn sao không nán lại học phủ, trở thành một tên đạo sư đâu chứ?”

Vị viện trưởng này cũng rất thẳng thắn.

Làm một tên đạo sư?

Khóe miệng Quân Thường Tiếu giật giật nói:

“Quân mỗ còn phải quản lý môn phái, không có thời gian chỉ dẫn học sinh.”

Tư Đồ Hạo Vân nói:

“Môn phái có thể giao cho người khác quản lý, đến học phủ chỉ cần dạy học sinh, bồi dưỡng càng nhiều thiên tài, há không tốt hay sao?”

Tốt cái rắm!

Ta cõng một quả bom ép bức phải phát triển môn phái, thật sự muốn đến làm một tên đạo sư, kết cục tuyệt đối là “lạnh lẽo”.

Hồng Liên quận chúa nói:

“Quân chưởng môn học rộng tài cao, trình độ võ học lại thâm sâu, nếu như người nhận chức đến học viện chỉ dạy, ắt sẽ là phúc của Tây Nam Dương Châu ta.”

“...”

Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật.

Lúc này, hắn rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì học phủ Thiên Dụ mời mình đến, hẳn là muốn mời mình làm đạo sư đây mà!

Con em nó ta không chiêu mộ hết học sinh ưu tú của các ngươi đến môn phái đã là rất không tồi rồi, ngược lại ngươi còn muốn ta từ bỏ môn phái trở thành một người dạy học!

“Quân chưởng môn.”

Tư Đồ Hạo Vân nói:

“Học phủ Thiên Dụ luôn hoan nghênh ngươi.”

“Xin lỗi.”

Quân Thường Tiếu từ chối khéo, nói:

“Quân mỗ đặt toàn tâm ở môn phái, không hề có suy nghĩ làm đạo sư.”

Tư Đồ Hạo Vân dốc hết sức chiêu mộ, nói:

“Nếu như Quân chưởng môn có thể nhận chức ở học phủ ta, nhất định là đạo sư kim bài (thẻ vàng).”

“Quân chưởng môn.”

Hồng Liên quận chúa nói:

“Học phủ Thiên Dụ có địa vị hết sức quan trọng ở đại lục Tinh Vẫn, thân phận đạo sư kim bài không hề thua kém chủ của tông môn tam lưu.”

“Hơn nữa.”

Nàng ngừng một chút, lại nói:

“Tài nguyên võ đạo trong học phủ, có thể sánh với tông môn nhất lưu.”

Nàng không chỉ là học sinh của học phủ Thiên Dụ, mà còn là quận chúa của Vương thành, đương nhiên hy vọng có thể giữ Kiếm Võ Song Vương này ở lại.

Biểu cảm trên mặt Quân Thường Tiếu thay đổi rất đặc sắc.

Xin cho ta nhờ.

Loại tình huống làm rung động lòng người như thế này, không phải do ta nói mới đúng sao?


Bình Luận (0)
Comment