Chương 509. Đạo sư danh dự!
Quân Thường Tiếu mang theo ý nghĩ muốn chiêu mộ đệ tử đi vào học phủ Thiên Dụ, kết quả lại được viện trưởng và Hồng Liên quận chúa muốn chiêu mộ hắn trước.
Chuyện này… đúng là khó làm.
Tài nguyên của học phủ Thiên Dụ mạnh hơn Thiết Cốt Phái rất nhiều, nếu như Quân Thường Tiếu ở đây làm đạo sư, chắc chắn sẽ không lỗ chút nào.
Nhưng hắn phải từ chối.
Không còn lựa chọn nào khác.
Bây giờ trong không gian giới chỉ còn hẳn một quả bom đếm ngược thời gian, hắn không thể nào từ bỏ phát triển môn phái.
Nếu như làm đạo sư thì sẽ bị hạn chế ở trong học phủ, không được tự do như ở môn phái nữa.
"Viện trưởng, quận chúa.”
Quân Thường Tiếu chân thành nói:
"Quân mỗ một lòng đặt ở môn phái, sẽ không làm đạo sư ở học phủ Thiên Dụ.”
Tư Đồ Hạo Vân nói:
"Không cần suy nghĩ thêm sao?”
"Không cần nghĩ.”
Quân Thường Tiếu nói.
"Hầy...”
Tư Đồ Hạo Vân thở dài một hơi, nói:
"Quân chưởng môn không làm đạo sư thì đúng là tổn thất lớn của học phủ Thiên Dụ ta rồi, cũng là tổn thất của cả Tây Nam Dương Châu này.”
Khóe miệng Quân Thường Tiếu co giật.
Lão già này đánh giá hắn quá cao rồi!
"Viện trưởng.”
Hắn chắp tay nói:
"Thật ra học phủ chỉ dạy học sinh không có gì khác so với những chỗ bên ngoài.”
Tư Đồ Hạo Vân nói:
"Có thể nói rõ hơn không?”
Quân Thường Tiếu nói:
"Tư chất của học sinh trong học phủ rất tốt, nếu như có thể đi vào Thiết Cốt Phái của ta tu luyện một phen, chắc chắn sẽ trở thành rồng phượng trong loài người.”
Bây giờ đến lượt khóe miệng Tư Đồ Hạo Vân co giật.
Ta chiêu mộ ngươi đến làm đạo sư, kết quả ngươi lại nhớ thương học sinh trong học phủ của ta!
"Hơn nữa...”
Quân Thường Tiếu chậm rãi nói:
"Học sinh thì cuối cùng cũng phải tốt nghiệp, ai cũng phải bước ra xã hội, mà Thiết Cốt Phái ta lại có tiềm lực vô hạn, tuyệt đối rất có giá trị.”
Thật có lỗi.
Chuyện lừa gạt người khác thế này, bổn tọa tuyệt không sợ!
Tư Đồ Hạo Vân cười nói:
"Học sinh tự có lựa chọn cho riêng mình, bọn họ có muốn vào Thiết Cốt Phái hay không, chuyện này lão phu không quyết định được.”
Học phủ Thiên Dụ chỉ phụ trách chỉ dạy võ đạo cho học sinh, còn những chuyện khác thì không nhúng tay vào.
Đúng là như vậy.
Bên ngoài đường phố cạnh học phủ còn có rất nhiều tông môn chiếm đóng, ngày nào bọn họ cũng cố gắng lôi kéo học sinh bên trong gia nhập tông môn của mình.
"Viện trưởng.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Quân mỗ muốn chiêu mộ đệ tử trong học phủ, mong nhận được sự cho phép của viện trưởng.”
"Có thể, tất nhiên là có thể.”
Tư Đồ Hạo Vân nói:
"Bất quá lão phu cũng có một yêu cầu.”
"Yêu cầu gì?”
Quân Thường Tiếu nói.
Tư Đồ Hạo Vân cười nói:
"Nếu như Quân chưởng môn đã muốn chiêu mộ đệ tử trong học phủ Thiên Dụ ta, vậy thì làm đạo sư danh dự cho học phủ cũng không có vấn đề gì chứ?”
"Ách?”
Quân Thường Tiếu khẽ giật mình.
Tư Đồ Hạo Vân nói:
"Quân chưởng môn có thể không cần ở lại trong học phủ, chỉ cần rảnh rỗi đến dạy học sinh một buổi là được.”
"Chuyện này…”
Quân Thường Tiếu tự hỏi.
"Còn có...”
Tư Đồ Hạo Vân lại nói:
"Mặc dù chỉ là đạo sư trên danh nghĩa, nhưng vẫn được hưởng phúc lợi của đạo sư chính quy, mỗi tháng đều được nhận linh thạch cố định.”
"Đồng ý.”
Quân Thường Tiếu nói.
Hệ thống: "...”
Chắc chắn con hàng này vì linh thạch nên mới đồng ý quyết đoán như vậy!
Con meo nó chứ.
Phong thái chưởng môn Thiết Cốt Phái đâu rồi, chỉ vì mấy viên linh thạch đã làm cho mình mất đi nguyên tắc.
Ta nhổ vào, phi phi!
Quân chưởng môn nhận lời làm đạo sư danh dự, nhưng mà cũng nói trước bản thân không có nhiều thời gian rảnh, có lẽ sẽ mất thời gian mấy tháng, thậm chí mấy năm cũng không hẳn sẽ đến học phủ chỉ dạy.
"Không có vấn đề gì.”
Tư Đồ Hạo Vân nói.
Chuyện này mà cũng đồng ý sao?
Chẳng lẽ mị lực của ca đã mạnh đến trình độ này rồi?
Ngay khi Quân Thường Tiếu đang ngẩn người, Tư Đồ Hạo Vân cười nói:
"Bây giờ Quân chưởng môn có thời gian rảnh để chỉ dạy một chút cho các học sinh không?”
"Chuyện này…”
Đúng là hắn có thời gian rảnh thật!
"Hồng Liên.”
Tư Đồ Hạo Vân nói:
"Ngươi dẫn Quân chưởng môn đến Tụ Anh Đường.
"Được.”
Hồng Liên quận chúa cười nói:
"Quân chưởng môn, mời.”
...
Quân Thường Tiếu trở thành đạo sư danh dự của học phủ Thiên Dụ, chỉ để đổi lại quyền chiêu mộ trong học phủ, thế mà còn được hưởng quyền lợi của đạo sư chính quy.
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ khiến nhiều người ganh tỵ đến chết!
Phải biết rằng các đạo sư trong học phủ Thiên Dụ đều được người đời tôn trọng, chỉ cần dính được cái thân phận này thì dù đi đến bất cứ thành trì nào trong Tây Nam Dương Châu, đều được tôn thành khách quý.
Bây giờ có vấn đề lòi ra.
Quân chưởng môn có tư cách làm đạo sư hay không?
Tư Đồ Hạo Vân bảo hắn đi chỉ dạy học sinh ngay lúc này, chính là muốn kiểm tra năng lực của hắn.
"Quân chưởng môn.”
Hồng Liên quận chúa dẫn theo Quân Thường Tiếu và Liễu Uyển Thi đi trên hành lang, nàng mở miệng nói:
"Bây giờ chúng ta đến Tụ Anh Đường.“
"À.”
Quân chưởng môn kêu một tiếng.
Hồng Liên quận chúa nói:
"Tụ Anh Đường là lớp học cao cấp nhất của học phủ Thiên Dụ, ở đây có rất nhiều thiên tài có tư chất tốt.”
"Thật sao?”
Quân Thường Tiếu cảm thấy hơi hứng thú.
Nếu như có thể chiêu mộ đệ tử từ trong số thiên tài của Tụ Anh Đường, chắc chắn sẽ rất tuyệt.
Hồng Liên quận chúa lại nói:
"Nhưng mà thiên tài thì thường rất cao ngạo, những lão sư bình thường rất khó được bọn hắn công nhận.”
"A.”
Quân Thường Tiếu nói:
"Ý của quận chúa là tất cả học sinh của Tụ Anh Đường, đều rất khó chỉ dạy hả?”
"Cũng có thể nói như vậy.”
Hồng Liên quận chúa nói.
Quân Thường Tiếu cười nhạt một tiếng, nói:
"Nếu Quân Thường Tiếu ta đã làm đạo sư, thì tuyệt đối sẽ không có học sinh nào không dạy được.”
...
Tụ Anh Đường nổi danh đẹp như tranh vẽ ở khu Nam Viện, bên trong còn có nhiều lớp học khác, có thể xem là nơi hội tụ những nhân tài đỉnh cấp của học phủ Thiên Dụ.
Hắn vừa mới đi vào bên trong, tùy tiện gặp một học sinh nào đó cũng đều có tu vi Võ Sư thất bát phẩm.
"Cũng được.”
Quân Thường Tiếu nói.
Liễu Uyển Thi đi theo phía sau cũng rất bình tĩnh, nàng thầm nghĩ:
"Những học sinh này còn kém xa so với đám người nhị sư huynh.”
Hồng Liên quận chúa đưa hai người đến trước cửa Tụ Anh Đường, nói:
"Quân chưởng môn, nơi này chính là Tụ Anh Đường.”
"Ừm.”
Quân Thường Tiếu cất bước vào trong.
Tụ Anh Đường không được xem là quá lớn, có lẽ khoảng hơn hai trăm mét vuông thôi.
Bên trong có nhiều bàn ghế lộn xộn, có thêm mười mấy kẻ đang mặc đồng phục thống nhất, cả bọn đang ghé tai vào nhau.
Bên trong còn có học sinh từng xuất hiện ở đình nghỉ mát giữa hồ nước.
"Hửm?”
Thời điểm Quân Thường Tiếu đi đến đây, mọi người đều tập trung nhìn hắn, ánh mắt ai nấy hiện rõ sự kinh ngạc.
"Sở thiếu gia.”
Có người nói nhỏ:
"Sao hắn đến đây rồi?”
"Hừ!”
Sở thiếu gia gác hai chân lên bàn, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười khinh thường nhàn nhạt.
Ngồi bên cạnh hắn là một thiếu niên lười biếng, giống như còn chưa tỉnh ngủ, hắn nhếch miệng cười nói:
"Quân chưởng môn, người đến Tụ Anh Đường làm gì vậy?”
"Dạy võ học cho các ngươi!”
Quân Thường Tiếu đứng trên bục giảng, hai tay vòng ra phía sau.
Ánh mắt của hắn nhìn qua tất cả học sinh một lượt, lại nhìn Sở thiếu gia đang đặt chân lên bàn, dáng vẻ nghênh ngang, thầm nghĩ:
"Đây chắc hẳn là thành phần khiến người ta đau đầu.”
"Dạy võ học cho chúng ta?”
Các học sinh trong Tụ Anh Đường lập tức cười rộ lên.
"Quân chưởng môn.”
Sở thiếu gia thản nhiên nói:
"Cho dù thực lực của người rất mạnh, nhưng nếu muốn chỉ dạy chúng ta, tư cách còn chưa đủ đâu!
"Làm phiền bạn học này thả hai chân xuống đất, sau đó đặt tay lên bàn.”
Quân Thường Tiếu cười tủm tỉm nói.
Sở thiếu gia ngạo nghễ nói:
"Bản thiếu thích làm như thế…”
Xoát!
Quân Thường Tiếu lập tức xuất hiện ở trước mặt hắn, dùng tay túm cổ áo Sở thiếu gia, trực tiếp đánh người sau nằm rạp xuống đất.
Tên này ra tay với tốc độ quá nhanh.
Học sinh Tụ Anh Đường hoàn toàn không kịp phản ứng, bọn hắn trơ mắt nhìn Sở thiếu gia bị đánh cho đo đất, ai nấy đều trợn mắt há mồm.
"Ranh con!”
Ánh mắt Quân Thường Tiếu trở nên lạnh lẽo, nói:
"Hôm nay bổn tọa sẽ dạy cho ngươi bài học thứ nhất, đó chính là tôn sư trọng đạo.”
"Ngươi…”
Ánh mắt Sở thiếu gia biểu lộ sự phẫn nộ.
"Xoát!”
Quân Thường Tiếu nâng hắn lên, tiện tay hất một cái, làm cho Sở thiếu gia đâm thẳng vào vách tường, ánh mắt hắn đảo qua đám học sinh đang kinh ngạc đến ngây người, trầm giọng nói:
"Nhớ cho kỹ, lúc nói chuyện với bổn tọa, câu đầu tiên phải gọi là Quân lão sư!”