Chương 510. Quân lão sư táo bạo!
Tụ Anh Đường.
Ý nghĩa của nó là hội tụ anh tài khắp thiên hạ.
Lớp học này tổng cộng có 39 học sinh, đừng thấy nó không sánh bằng lớp học hơi chút là hơn trăm người, thế nhưng mỗi người ở đây đều có thân phận hiển hách.
Chẳng hạn như thiếu niên lười biếng thoạt nhìn chưa tỉnh ngủ kia, chính là công tử của Hoắc gia, một trong tám gia tộc lớn nhất Vương thành.
Những người khác cũng đều là đệ tử dòng chính ở các gia tộc lớn đến từ quận khác.
Mộc Hồng Liên có địa vị cao quý là quận chúa Vương thành, là một học sinh của Tụ Anh Đường nhưng sắp tốt nghiệp, nên rất ít khi đi tới lớp học theo lệ.
Nếu không tính nàng.
Thì học sinh có thân phận lớn nhất Tụ Anh Đường là Sở Tu Nam, đến từ Sở gia đứng đầu bát đại gia tộc của Vương thành.
Chính vì thân phận hiển hách của các học sinh trong Tụ Anh Đường, cho nên không có đạo sư nào bằng lòng đến dãy dỗ bọn hắn, bởi lẽ tất cả đều là những tồn tại mà bản thân không thể trêu chọc nổi.
Hơn nữa.
Ai trong số họ cũng đều kiêu căng hơn người, tự cho mình là phi phàm, căn bản chướng mắt những đạo sư tầm thường, người nào đến thì đuổi người nấy đi hết.
Tụ Anh Đường khóa này, xét về tư chất thì là tốt nhất, nhưng cũng vì đó mà khó giáo dục nhất.
Tư Đồ Hạo Vân bị bọn hắn nháo sự đến đau hết cả đầu, dần dà chỉ đành bỏ mặc chẳng quản nữa, mặc cho bọn hắn tự phát triển.
Thời điểm Quân Thường Tiếu đồng ý làm đạo sư danh dự, lão lập tức quyết định để hắn đến thử một chút.
“Viện trưởng.”
Phó viện trưởng mày chau ủ mặt, nói:
"Tiểu tử Quân Thường Tiếu này thích gây chuyện thị phi, bảo hắn đi chỉ dạy đám học sinh Tụ Anh Đường, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn mất!"
Ầm!
Ầm!
Đúng lúc này, âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, mặt đất hay vật dụng đều rung lên.
"Chuyện gì thế?"
Phó viện trưởng biến sắc, nhanh chóng phóng xuất linh niệm hướng về nơi tiếng vang phát ra, sau cùng tập trung ở khu nam của Tụ Anh Đường.
Trong lớp học, Quân Thường Tiếu hướng song quyền về phía bức tường, điên cuồng đập loạn!
Vù vù ----
Linh lực bùng nổ, sóng khí gào thét!
Một lát sau.
Quân chưởng môn ngừng lại.
Đến khi khói bụi tản đi hết thì thấy được bức tường chằng chịt vết nứt, cả người Sở Tu Nam đã lõm vào trong đó, bị đánh bầm dập mặt mũi, miệng sùi bọt mép.
"Viện trưởng!"
Phó viện trưởng cả kinh nói:
"Tên kia đánh Sở Tu Nam rồi!"
"Vậy sao?"
Tư Đồ Hạo Vân nở nụ cười tươi rói.
Viện trường đang cười?
Sao lão vẫn cười được cơ chứ!
Phó viện trưởng trầm giọng nói:
"Đạo sư đánh học sinh, nếu việc này truyền ra ngoài ắt sẽ ảnh hưởng đến uy tín của học phủ Thiên Dụ chúng ta!"
"Viện trưởng, viện trưởng, người đi đâu thế!"
"Hơi mệt, ta đi ngủ một giấc."
"..."
Phó viện trưởng tức khắc bị bỏ rơi, biểu cảm trên mặt hết sức đặc sắc, thầm nghĩ:
"Thế là mặc cho Quân Thường Tiếu làm bậy ở học phủ sao?"
Tư Đồ Hạo Vân đi ra khỏi phòng nghị sự, thở dài nói:
"Nếu như không phải cố kỵ thân phận viện trưởng này, thì đến ta cũng muốn đánh cái tên dòng chính Sở gia ấy một trận."
...
"Soạt!"
Quân Thường Tiếu giẫm một chân lên ghế, ánh mắt hắn lạnh lùng, nói:
"Dám nói chuyện riêng trong giờ học của bổn tọa, không coi bề trên ra gì, kết cục sẽ giống như tên ranh này."
Mọi người giật mình, sự hoảng sợ dâng lên trong đôi mắt.
Không nói hai lời, trực tiếp kéo Sở thiếu gia ra ngoài đánh đập một trận, tên này thật quá là hung tàn.
"Bốp!"
Một học sinh vỗ bàn, cả giận nói:
"Quân Thường Tiếu, ngươi bắt nạt học sinh như vậy, không xứng làm đạo sư!"
"Rầm ----"
Vừa dứt lời, bàn tay Quân Thường Tiếu đánh thẳng lên mặt gã, cơ thể như đạn pháo đâm vào tường.
"Shh!"
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Quân Thường Tiếu rút tay về, nói với ngữ khí không thể hoài nghi:
"Bất cứ ai nghi ngờ lão sư, đều phải nhận thiết quyền yêu thương này!"
Trên trán Hồng Liên quận chúa rớt xuống vài đường hắc tuyến.
(đường hắc tuyến: một loại biểu cảm bức xúc với những lời nói vô sỉ)
Hắn rốt cuộc là tới dạy học sinh, hay là tới đánh học sinh vậy?
"Thật quá đáng!"
Rầm ------
"Ta phải khiếu nại! Ta phải..."
Bốp ------
"Sĩ có thể chết chứ không thể nhục!"
Oành ---------
Chỉ trong chốc lát, hơn mười học sinh Tụ Anh Đường có ý kiến với Quân chưởng môn, tất cả đều bị bắt nhận thiết quyền yêu thương của hắn, cảm giác ấy rất là sảng khoái!
Bộp!
Quân Thường Tiếu quay lại bục giảng, lạnh nhạt nhìn lướt qua những học sinh khác, thanh âm hết sức lạnh lẽo:
"Tự do ngôn luận, ai có bất kỳ ý kiến gì về lão sư, đều có thể nói ra."
"..."
Khóe miệng mọi người co giật kịch liệt.
Ngôn luận thì đúng là tự do thật, nhưng mà có ý kiến gì với ngươi, một khi nói ra nhất định sẽ bị ngược!
'Lớn tiếng nói cho ta biết!"
Quân Thường Tiếu quát:
"Còn ai có ý kiến!"
Thiếu niên lười biếng bật dậy khỏi ghế, ngửa đầu hét lớn: "Thương Quân lão sư, ta không có ý kiến!"
"Xóa chữ Thương đi."
"Thương lão sư, ta không có ý kiến!"
Rầm ------------
Quân Thường Tiếu đấm hắn bay ra ngoài, gầm lên:
"Ta bảo là xóa chữ Thương, không phải xóa chữ Quân!"
"Rõ..."
Thiếu niên kia ngã quỵ dưới chân tường, sùi bọt mép, nói:
"Rõ... Rõ ạ..."
...
Theo Quân Thường Tiếu thấy, Tụ Anh Đường chẳng qua chỉ là Cự Anh Đường (*), muốn chỉ dạy bọn họ thì cứ đánh đến nghe lời trước đã.
(*) 'Tụ anh' và 'cự anh' đều có phát âm giống nhau. 'Cự anh' nghĩa là trẻ to xác.
Hiệu quả đúng là không tồi.
Các học sinh có ý kiến bị dằn vặt một trận, lúc này đang ngồi ngay ngắn như trẻ ngoan.
Nói thật.
Đây là lâu ngày ngứa đòn, đánh cho một trận liền nên thân.
Sở Tu Nam tuy cực kỳ oán hận nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh với quả đầu sưng vù, trong lòng lại nghĩ:
"Tên đáng ghét, thù này bổn thiếu nhớ rồi đấy!"
Quân Thường Tiếu nói:
"Bổn tọa dành thời gian tới giúp các ngươi chỉ điểm võ học, chính là vinh hạnh tột cùng của các ngươi."
Hứ.
Đám học sinh đều âm thầm khinh bỉ.
Họ công nhận Quân Thường Tiếu rất mạnh, dẫu sao cũng là Kiếm Võ Song Vương, thế nhưng muốn làm đạo sư ấy à, không phải dựa vào cảnh giới võ đạo, mà là trình độ võ học!
Một người xấp xỉ tuổi mình, dù tu luyện xuất sắc đến chừng nào, nhưng lấy đâu ra kinh nghiệm để dạy võ học cho mình chứ!
Học sinh Tụ Anh Đường không ủng hộ Quân Thường Tiếu, phần nhiều là không muốn thừa nhận, hắn vừa am hiểu võ đạo, lại vừa thấu hiểu võ học.
Bằng không.
Chuyện này quá tổn thương lòng tự trọng!
"Thời gian có hạn."
Quân Thường Tiếu nói:
"Gặp vấn đề khó ở võ học có thể nói ra, bổn tọa giải đáp cho từng người."
"Quân lão sư!"
Hoắc Linh lười nhác trước đó, bây giờ tỉnh táo mở miệng:
"Học trò có vấn đề trong võ học, mong được thỉnh giáo."
"Nói!"
Quân Thường Tiếu nói.
Hoắc Linh nói ra chuyện phiền học ở phương diện võ kỹ.
Quân chưởng môn bóp nát Động Sát Phù, từ khẩu quyết cho đến cách vận chuyển, đều nghiêm túc giải thích cho hắn nghe một lần.
"Hóa ra là thế! Hóa ra là thế!"
Hoắc Linh chợt hiểu ra, ánh mắt chứa đầy sùng bái nói:
"Được sự chỉ điểm của Quân lão sư, học trò đã hiểu rồi!"
"Hừ."
Sở Tu Nam thấp giọng hừ lạnh, thầm nghĩ:
"Đúng là một tên không có cốt khí."
"Quân lão sư!"
Một học sinh nói:
"Ta cũng có thắc mắc về võ học."
"Nói đi."
"Quân lão sư. ta cũng có thắc mắc!"
"Quân lão sư..."
Lục tục có vài học sinh nêu câu hỏi.
Quân chưởng môn không từ chối ai cả, giảng giải cho từng người, khiến bọn họ hiểu ra rồi bừng tỉnh đại ngộ.
Hồng Liên quận chúa luôn đứng ở một bên, vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt sáng ngời, đồng thời thầm nghĩ trong lòng:
"Quả nhiên giống như lời đồn đại, thành tựu võ học rất thâm sâu!"
"Quân lão sư!"
Đúng lúc này, Sở Tu Nam lạnh nhạt mở miệng:
"Người thông thái như thế, đệ tử bồi dưỡng ra hẳn là mạnh lắm nhỉ?"
"Tất nhiên."
Quân Thường Tiếu nói.
Sở Tu Nam thản nhiên nói:
"Không biết có cơ hội luận bàn với đệ tử Thiết Cốt Phái không nữa?"
Ha ha ha.
Tiểu tử này dám khiêu chiến đệ tử của bổn tọa, đúng là lâu ngày ngứa đòn.