Chương 511. Ngươi đánh không lại nàng ấy!
Sở Tu Nam muốn thách thức đệ tử Thiết Cốt Phái nhưng đáng tiếc, Quân Thường Tiếu không dẫn theo đám người Lý Thanh Dương, nếu không sẽ dạy hắn cách làm người trong vài phút.
Học sinh Tụ Anh Đường có tư chất không tồi, bất quá tu vi thật không ra làm sao, trình độ bình quân chỉ là Võ Sư ngũ lục phẩm.
Đừng nói đệ tử nội môn của Thiết Cốt Phái, chỉ cần đệ tử ngoại môn cũng đủ bạo ngược bọn hắn không phân rõ nam bắc.
“Chưởng môn.”
Đúng lúc này, Liễu Uyển Thi từ đầu đến giờ đứng người học đường, nói:
“Đệ tử bằng lòng cọ xát với hắn.”
Đúng rồi.
Ta còn có Đồ Đồ nữa mà.
Mặc dù ở Thiết Cốt Phái nhậm chức đầu bếp, thế nhưng tiểu cô nương cũng là một đệ tử.
“Ranh con.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Bổn tọa cho ngươi một cơ hội, đến thách đấu đệ tử Thiết Cốt Phái ta.”
Nhìn thấy một nữ nhân mới có mười một mười hai tuổi, Sở Tu Nam cảm thấy bản thân như bị sỉ nhục, thế là hơi tức giận nói:
“Quân lão sư, ngươi cảm thấy Sở Tu Nam ta sẽ đi thách đấu một tiểu cô nương sao?”
Quân Thường Tiếu lắc đầu nói:
“Người đánh không lại cô nàng đâu.”
Đánh không lại á?
Sở Tu Nam siết chặt hai nắm đấm, cắn răng cắn lợi nói:
“Quân lão sư, đừng coi thường ta.”
Bản thân đường đường là dòng chính Sở gia, người sở hữu linh căn cực phẩm, xuất thân từ một gia tộc dẫn đầu trong bát đại gia tộc của Vương thành, nếu như đánh không lại một tiểu cô nương, vậy còn xứng làm võ tu sao!
“Không tin à?”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đánh một trận với đệ tử ta sẽ biết.”
“Được thôi.”
Sở Tu Nam đứng dậy, tức giận nói:
“Đánh một trận!”
Mặc dù hắn biết thắng một tiểu cô nương không đáng khoe khoang gì, nhưng mà không thể để chưởng môn Thiết Cốt Phái coi thường mình.
Nam nhân.
Nên có tôn nghiêm không thể khinh thường.
Giữ lại, tán dốc trước đã.
“Quân lão sư thế mà lại cho một tiểu cô nương đánh với Sở thiếu gia, đây không phải là đánh mặt mình sao?”
“Ta nghe nói thực lực đệ tử Thiết Cốt Phái rất không tồi, nhưng mà một tiểu cô nương có thể đánh thắng Sở thiếu gia, vậy chuyện này quá phi lý rồi.”
“Theo ta thấy, Quân lão sư hẳn là cố ý chọc tức Sở thiếu gia.”
Bên ngoài Tụ Anh Đường có một sân luyện võ cỡ nhỏ, lúc này đám người Hoắc Linh đứng ở bên cạnh nhỏ giọng bàn tán.
Từ trong lời nói không khó để nghe ra, hoàn toàn không ủng hộ Liễu Uyển Thi.
Cũng phải thôi.
Tuổi tác nhỏ như vậy, lại còn là cô nương.
So với dòng chính ưu tú của Sở gia, thực sự có chút không thực tế cho lắm.
“Đồ Đồ.”
Quân Thường Tiếu truyền âm nói:
“Hắn là Võ Sư lục phẩm, ngươi có tự tin đánh bại hắn không?”
“Có tự tin!”
Liễu Uyển Thi mặc dù chỉ có tu vi Võ Sư tứ phẩm, nhưng được trui rèn từ tài nguyên của hệ thống và thiết bị của môn phái.
Càng quan trọng là.
Trong lúc Lục Thiên Thiên còn ở môn phái, đã có không ít lần chỉ điểm võ đạo cho tiểu cô nương.
Chỉ đáng tiếc, tiểu cô nương của chúng ta cả ngày tiếp xúc với thức ăn, căn bản chưa có cơ hội ra tay, cho nên rất dễ bị người khác lãng quên, chứ thực chất cũng là một võ tu chính thống.
“Shh!”
Liễu Uyển Thi hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn trời xanh nói:
“Các sư huynh, Đồ Đồ lần đầu tiên giao đấu với người khác, mọi người nhất định phải phù hộ cho muội.”
Nếu như đám người Lý Thanh Dương nghe thấy, khẳng định sẽ trực tiếp ngã xuống đất.
Cô nương!
Chúng ta vẫn còn sống nhăn răng, muội nhìn lên trời là ý gì!
“Có thể bắt đầu rồi chứ?”
Trên sân luyện võ, Sở Tu Nam đã chuẩn bị xong xuôi, trên mặt hiện rõ sự không kiên nhẫn.
“Đợi một chút.”
Liễu Uyển Thi nói:
“Ta ăn một chút đồ trước đã.”
Nói xong, tiểu cô nương lấy ra một bát cơm chiên tăng lực từ trong không gian giới chỉ, sau đó chóp chép ăn.
Học sinh Tụ Anh Đường ngu người.
Trước trận đấu ăn cơm, quan trọng như vậy sao!
Thế nhưng… mọi người ngửi được mùi vị của cơm chiên bay ra, bỗng kinh ngạc nói:
“Thơm quá.”
Sau khi ăn cơm rang xong, cả người Liễu Uyển Thi tràn đầy năng lượng, tay nhỏ hơi vung vẩy làm nóng, ánh mặt đầy ý chiến, nói:
“Có thể bắt đầu rồi.”
“Soạt!”
Lời nói vừa dứt, Sở Tu Nam lập tức giẫm thân pháp lao tới, linh lực hội tụ trong hai nắm đấm.
Vù!
Một luồng năng lượng giống như sóng xung kích bùng phát bắn ra.
“Ngã Trảm.”
Liễu Uyển Thi tay đao hạ xuống, luồng sáng hình trăng lưỡi liềm kề sát mặt đất bay đi, sau đó va chạm với sóng xung kích.
“Hửm?”
Ánh mắt Sở Tu Nam hiện sự ngạc nhiên.
Tiểu cô nương này vậy mà lại có thể thi triển võ học linh lực háo hình thành thục như vậy, xem ra thật đúng là có chút bản lĩnh.
Soạt! Soạt! Soạt!
Liễu Uyển Thi hai tay không ngừng huy động, từng đạo Ngã Trảm bắn đi!
“Trời ạ!”
Học sinh Tụ Anh Đường trợn to mắt.
Một cô nương khoảng mười hai tuổi, thi triển võ học linh lực hóa hình không kiêng nể gì như vậy, linh lực trong đan điền phải có bao nhiêu!
“Không hay.”
Sở Tu Nam chau mày, giẫm thân pháp tránh đi.
Đùng! Đùng! Đùng!
Ngã Trảm liên tiếp bay vút qua bên người rồi đập vào tảng đá.
Sở Tu Nam ổn định thân thể nói:
“Tuổi nhỏ mà có thực lực này, đúng là không tệ.”
“Soạt!”
Liễu Uyển Thi giẫm Túng Vân Bộ giống như yêu tinh nhỏ bé lao đến, cùng lúc đó thi triển ra Băng Sơn Địa Liệt Quyền.
Rầm!
Sở Tu Nam mặc dù tránh đi, nhưng năng lượng lao quay bên người làm hắn kinh hãi.
“Ngã Trảm.”
Rầm!
Liễu Uyển Thi nhân cơ hội, một lần nữa thi triển võ kỹ tiêu hao linh lực cực ít, thành công đánh vào sau lưng Sở Tu Nam, khiến đối phương bị đẩy lùi vài bước.
“Đáng ghét!”
Sở Tu Nam rất tức giận.
Nhưng mà hắn vừa ổn định thân thể, bỗng cảm thấy gió mạnh gào thét, lại có vài luồng ánh sáng bay đến.
Đùng! Đùng!
Rầm! Rầm! Rầm!
Liễu Uyển Thi với thân hình nhỏ nhắn, liên tục thi triển võ học môn phái, lúc thì dùng Băng Sơn Địa Liệt Quyền, lúc thì dùng Ngã Trảm, đánh đến vô cùng sinh động.
Sở Tu Nam rơi vào thế bị động, hoàn toàn không có cách nào phản công.
Không dễ gì nắm bắt được sơ hở tấn công của Liễu Uyển Thi, hắn lập tức tấn công từ góc độ hiểm, kết quả toàn thân đối phương dày đặc áo giáp bày màu sặc sỡ, ngược lại đánh lên phía trên khiến bản thân bị chấn run hết cả người.
Linh giáp biến thành ánh sáng bảy màu sặc sỡ, phù hợp với trái tim thiếu nữ đáng yêu.
Soạt!
Soạt!
Liễu Uyển Thi lại giẫm Túng Vân Bộ, đi vòng đến sau lưng Sở Tu Nam đang bị chấn động, nhanh chóng thi triển Băng Sơn Địa Liệt Quyền đánh đến.
Đùng!!!
Bịch bịch bịch!
Sở Tu Nam lùi lại hơn mười bước, thiếu chút nữa không ổn định thân thể phải đặt mông xuống đất.
Đây không phải tiểu cô nương yếu đuối dễ ức hiếp.
Đây là búp bê cứng rắn như kim cương!
Đám người Hoắc Linh trợn tròn mắt, há hốc miệng.
Một tiểu cô nương thực lực đã mạnh đến vậy, đệ tử thành niên của Thiết Cốt Phái há không phải càng thêm khủng bố sao?
Thật sự rất khủng bố!
Tùy tiện chọn ra một người, đều có thể bạo ngược thiên tài Tụ Anh Đường.
Rầm!
Liễu Uyển Thi lại đạp Túng Vân Bộ lao đi, Sơn Băng Địa Liệt Quyền được thi triển, đánh Sở Tu Nam từ đông sang tây.
Hai quyền đánh xuống, Sở thiếu gia căn bản rơi vào tình thế bất lợi, điều đang đợi hắn chính là bị Liễu cô nương đánh đập một trận!
Đùng!
Đùng!
Trên sân luyện võ, Sở Tu Nam bị Liễu Uyển Thi đánh chạy quay sân.
Bên ngoài sân luyện võ, Khóe miệng học sinh Tụ Anh Đường co giật mãnh liệt.
Lúc này, sự kiêu ngạo giữa hai lông mày, sự cao ngạo trong xương cốt của bọn hắn, dần tiêu tan dưới từng quyền tấn công của Liễu Uyển Thi.
Quân Thường Tiếu khoanh tay đứng nhìn, lắc đầu nói:
“Ngay cả Đồ Đồ cũng đánh không lại, lấy tư cách gì hung hăng trước mặt bổn tọa?”
Thực chất Sở Tu Nam có tư chất, có thực lực.
Tình cảnh bị Liễu Uyển Thi nghiền ép, hoàn toàn là thua về mặt võ kỹ.
Hồng Liên quận chúa nói:
“Quân chưởng môn có thể bồi dưỡng ra đệ tử ưu tú như vậy, thật khiến người khác vô cùng kính phục.”
Mới có thế đã kính phục?
Nếu như nhìn thấy đệ tử nội môn Thiết Cốt Phái ta, còn không phải kính phục bổn tọa cuồn cuộn như nước Trường Giang không ngừng chảy, lại giống như nước lũ Hoàng Hà một khi dâng lên không thể thu dọn sao?
“Đồ Đồ.”
Quân Thường Tiếu nói:
“Đánh thế là đủ rồi.”
“Ừm.”
Liễu Uyển Thi một quyền đấm vào sau lưng Sở Tu Nam, trực tiếp đánh hắn đầu óc quay cuồng bay ra khỏi sân luyện võ, cả người đau nhức ngã xuống đất.
“Đã nhường rồi.”
Tiểu cô nương học theo nhị sư huynh chắp tay nói.
Quân Thường Tiếu nói:
“Còn có ai, muốn ra cọ xát với đệ tử Thiết Cốt Phái ta?”
Đám người Hoắc Linh đều im lặng.
“Ta.”
Giọng nói từ phía sau truyền đến, ngoài cửa Nam Viện có một nam nhân bước đến.
Hồng Liên quận chúa hơi ngạc nhiên nói:
“Vì cái gì hắn lại đến?”
“Ai thế?”
Quân Thường Tiếu hứng thú nói.
Hồng Liên quận chúa nói:
“Người thứ mười trong bảng anh tài, Cảnh Vô Cấu.”